Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngủ dậy, do tối ngủ không đủ giấc nên Chaeyoung vẫn còn có chút mơ màng.

Kem đánh răng tạo nên bọt kem xốp trắng, hương vị thơm mát tản ra trong miệng, nàng mở đôi mắt mơ màng mang theo tơ máu, nhớ tới nụ hôn hồi 3h sáng, có chút vui vẻ, miệng ngòn ngọt.

Hôm nay khá nhiều việc, nói không áp lực là không thể, nàng nhanh chóng dọn dẹp bản thân sạch sẽ, ăn sáng xong liền chạy đến phòng thí nghiệm. Lúc nàng tới cũng được xem là sớm, phòng thí nghiệm chỉ có Lee Sungyeol, hai người gật đầu chào một tiếng chứ cũng không trao đổi gì thêm. Seulgi và Irene tay trong tay theo sát nàng đến, một lát sau Yeri cũng tới, phòng thí nghiệm đã đủ quân số.

Dựa theo kế hoạch, 8h30 là cả nhóm sẽ phải vào vị trí, thời gian chuẩn bị không tính là quá thong thả nhưng cũng không quá gấp gáp.

Cách thời điểm bắt đầu còn 10 phút, Lee Sungyeol dường như bâng quơ hỏi một câu: "Tối qua ngủ không ngon hả?"

"Có chút lo lắng cho hôm nay." Chaeyoung nói dối, kiếm đại một cái lý do: "Chuẩn bị xong hết rồi à?"

Lee Sungyeol nhìn nàng vài giây, trả lời chưa, sau đó thức thời tránh sang một bên.

Chaeyoung thả lỏng, không biết vì sao gần đây Lee Sungyeol lại trở nên nhiệt tình với mình.

Lúc này, Changbin đến cửa, đứng bên ngoài không vào: "Chào các vị tiền bối, giáo sư Yang bảo người truyền lời, vừa lúc em đi ngang qua, cướp được vinh dự này."

Vì sao gọi là vinh dự, không cần nói cũng biết.

Chaeyoung cười nói: "Yeri, em ra nghe một chút xem thầy bảo gì, rồi vô nói lại với mọi người."

Yeri đỏ mặt xấu hổ, chạy đến chỗ Changbin, dùng ánh mắt phê bình nhìn cậu ta: "Lát nữa gặp rồi, còn chạy tới đây làm gì? Nói mau đi, anh truyền lời gì?"

Changbin nói: "Trưa hôm qua đợi mãi không thấy em, tối em cũng không tìm anh, anh muốn gặp em mà chờ hết nổi rồi."

Giọng cậu ta không lớn, nhưng phòng thí nghiệm vốn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được, không hẹn mà cùng phát ra vài tiếng cười khẽ.

Yeri nhấc chân đá nhẹ cậu ta một cái: "Nói chính sự! Mọi người đang bận rộn nè."

Changbin gật đầu nói: "Giáo sư Yang bảo anh tới nói với Chaeyoung tiền bối, số 1 muốn gặp chị ấy, còn bảo Lee tiền bối đến văn phòng giáo sư một chuyến."

Chaeyoung ngẩn ra, vội buông công việc trong tay, bước qua hỏi: "Sáng sớm giáo sư đã đến phòng thí nghiệm 6?"

Changbin cũng không quá rõ ràng: "Chắc là vậy, em cũng không hỏi."

Chaeyoung quay đầu bảo mọi người: "Tôi ra ngoài một lát rồi về."

Nàng vội vã mà đi, lời cảm ơn cũng quên nói.

Tại trên đường, nàng thầm nghĩ, mới tách ra mấy tiếng Lisa đã muốn tìm mình, xem ra Lisa nhớ mong mình lại nhiều thêm một chút rồi. Nếu vậy, rạng sáng càng không cần đuổi mình đi, nán lại được thêm được một chút thì tốt hơn biết bao nhiêu.

Một đường sốt ruột đuổi tới phòng thí nghiệm 6, kết quả đi vào lại thấy Lisa bình thản im lặng nằm trên giường, giống như hồi rạng sáng, nằm im mà không hề nhúc nhích. Chaeyoung ngẩn người, đi đến cạnh giường gọi hai tiếng, thấy Lisa không có dấu hiệu gì là có thể tỉnh cả, tựa hồ là đang ngủ say.

Buồn bực cân nhắc trong chốc lát, Chaeyoung phân tích tình huống, có thể do Lisa cảm thấy mệt nên cố ý kêu mình qua để xem em ấy đi vào giấc ngủ thế nào, do mình tới trễ nên không kịp xem. Hoặc là đang ngồi chờ thì đột nhiên mệt mỏi lăn ra ngủ. Hai tình huống này, bất kể là trường hợp nào cũng khiến Chaeyoung câm nín.

"Người gì vậy cà?" Chaeyoung dở khóc dở cười: "Bảo tôi lại đây xem em ngủ à? Nhìn y chang thi thể, có cái gì đẹp đâu mà nhìn."

Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn là nhìn Lisa một hồi lâu, cúi xuống chạm nhẹ lên môi Lisa một cái, khụy gối ngắm nhìn khuôn mặt Lisa một cách gần gũi, lẩm bẩm.

"Còn biết đắp chăn nữa, sợ cảm lạnh à? Em mà kéo chăn lên cao chút nữa che khuất đầu chắc hồn tôi bị em doạ bay ra ngoài luôn quá."

Chaeyoung phát hiện vậy cũng rất tốt, dù sao Lisa cũng không nghe thấy, nàng có thể muốn nói gì thì nói cái đó, không cần lo lắng ngôn từ làm bại lộ nhiều ít tình cảm của mình, khiến Lisa chắc mẩm có thể ăn mình sạch sẽ.

Nàng đưa tay vuốt tóc Lisa.

Bởi vì cơ thể không bài tiết, lại luôn ở trong phòng cách ly vô trùng, tóc Lisa xem như là sạch sẽ.

Nàng đột nhiên nghĩ đến, trừ lần đó giúp Lisa gội đầu một lần, nàng kỳ thật chưa từng vì Lisa làm điều gì cả, ngay cả xà bông gội đầu và dầu xả cũng là Lisa tự mang.

Lisa là một người cực kì kiên cường và có tính độc lập cao, từ hành động không khó nhìn ra, so với nhận sự giúp đỡ, Lisa càng tình nguyện hỗ trợ người khác. Đây là một người không cần người khác đau lòng và che chở. Nhưng bởi vì dạng này, Chaeyoung lại càng đau lòng cô, càng muốn che chở cô.

Chaeyoung ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Lisa, giọng nói nhẹ như lông tơ theo ánh mắt của nàng phất nhẹ lên khuôn mặt Lisa: "Đó giờ chắc em đã mệt chết rồi ha? Cảm ơn em đã bảo vệ tôi, cảm ơn em vẫn bên cạnh tôi. Tôi cũng sẽ luôn bên em, có lẽ hôm nay chờ em mở mắt ra, liền có thể thấy tôi rồi. Ngủ ngon."

Nói xong, nàng lặng lẽ rời đi.

Trở lại phòng thí nghiệm, Changbin đã rời đi, Lee Sungyeol thì vẫn chưa về.

Đã tới giờ, Chaeyoung cũng không đợi thêm nữa.

Phòng thí nghiệm tổ chức buổi thực nghiệm công khai có ba khu gồm khu vực thực nghiệm, khu vực điều khiển và khu vực quan sát, giữa ba khu vực đều được ngăn cách bằng một lớp kính thuỷ tinh.

Chaeyoung tiến vào khu vực điều khiển, thấy khu quan sát đang gắn máy quay phim và xếp hai hàng ghế dựa. Mỗi ghế dựa khác nhau tượng trưng cho thân phận khác nhau, trong đó có một chiếc ghế lộng lẫy nhất tách biệt với ghế hai bên là thuộc về phó thị trưởng của Seoul.

Thị trưởng lớn tuổi, vào lúc bệnh dịch bùng nổ đã bị hoảng sợ bệnh không dậy nổi, hiện tại người có tiếng nói nhất Seoul cũng chính là vị phó thị trưởng này.

Chỉ nhìn thoáng qua, Chaeyoung liền tiếp tục kiểm tra lần cuối các dụng cụ thử nghiệm.

Lần thực nghiệm công khai này cũng không phải do nhóm Chaeyoung phụ trách hoàn toàn, nhiệm vụ của nhóm nàng chỉ có nghiên cứu thuốc chữa và giám sát quá trình, còn lại như bố trí khu vực thế nào, chọn đối tượng nghiên cứu nào tham gia, tất cả đều do bộ phận khác chịu trách nhiệm.

Đợi đến khi máy quay chuẩn bị xong, vị trí đã được ngồi đầy, sau một lúc lâu, hai mươi đối tượng nghiên cứu xếp hàng đi vào khu vực thực nghiệm.

Vì để đảm bảo an toàn, toàn bộ các đối tượng nghiên cứu trong lần thử nghiệm này đều mang còng tay, xiềng chân, sau khi nằm lên bàn mổ còn bị trói cố định toàn thân, cam đoan đối tượng nghiên cứu không thể làm ra bất kì hành vi công kích nào.

Nhưng yêu cầu này lại bị Yang Hyun Suk phản đối quyết liệt.

Yang Hyun Suk trước giờ đối đãi với người lây nhiễm quá độ nhân từ là điều ai cũng biết, nên đề nghị mà ông ta đưa ra cũng phần nào hợp tình hợp lý.

Mặt khác, mục đích của buổi thực nghiệm công khai lần này cũng nhằm giảm trừ địch ý của quần chúng với người bán lây nhiễm, đồng thời kêu gọi sự ủng hộ của công chúng, từ đó kiểm soát được xu hướng đối địch mù quáng của quần chúng đối với số ít các phần tử cá biệt, bộ phận phát ngôn đối ngoại kêu gọi chủ trương dùng tình người đối đãi với các đối tượng nghiên cứu, để công chúng thấy được nhân tính của những người bán lây nhiễm.

Vì thế sau khi bàn bạc kỹ càng, hai bên thống nhất rằng: Sẽ giữ lại còng tay, chờ đối tượng nghiên cứu lên bàn phẫu thuật rồi sẽ mở còng tay trái, tay còn lại sẽ khoá vào bàn mổ. Tương ứng với điều kiện trên, nhân viên bảo vệ cũng sẽ tăng cường mức tối đa.

Chaeyoung khoác trên người bộ đồ phòng hộ trắng dày, cảm giác như mình đang sắp đi vào vũ trụ, cực kì an toàn.

Hiện tại các đối tượng tham gia lần này vẫn chưa bố trí xong, Lee Sungyeol đuổi tới vừa kịp liền mặc đồ phòng hộ vào, đây là những phút cuối cùng trước khi bắt đầu buổi thực nghiệm công khai, Chaeyoung liền tranh thủ xem qua thông tin của các đối tượng tham gia hôm nay.

Số 8, số 25, số 29, sau đó là... số 47.

Chaeyoung giật mình ngẩng đầu nhìn về phía khu vực thực nghiệm, ba của Lisa cũng có mặt trong nhóm người hôm nay!

Trái tim đột nhiên tăng tốc, Chaeyoung nuốt nước bọt, có một loại cảm giác khẩn trương như gặp ba mẹ chồng. Lần trước cách một lớp kính hai chiều, ba Lisa chưa thực sự nhìn thấy nàng, lúc này đây...

Chaeyoung sửng sốt, lúc này Manoban Pickup cũng chỉ có thể thấy ánh mắt của nàng mà thôi. Nàng lại nhìn sang khu vực quan sát, lúc này máy quay phim đã bắt đầu quay.

Thoáng suy xét, nàng bảo Lee Sungyeol: "Đổi thứ tự một chút, em lo bốn người đầu tiên."

"Được." Lee Sungyeol nói: "Có thể hỏi một chút lý do không?"

"Lý do cá nhân." Chaeyoung nói.

Rất nhanh, năm người tiến vào khu vực thực nghiệm, đúng 9h, buổi thực nghiệm bắt đầu.

Theo đúng trình tự lần lượt tiêm liều đầu tiên cho ba đối tượng tham gia, đến người kế tiếp, Chaeyoung đi về phía Manoban Pickup, ngẩng đầu nhìn lướt qua những người khác. Bọn họ cũng đã tiến hành đến người thứ ba hoặc thứ tư rồi.

Không có quá nhiều thời gian.

Sau khi đi đến vị trí, nàng nương theo động tác tay nhanh chóng kéo mặt nạ lên lộ ra khuôn mặt, nhỏ giọng nói: "Chú Manoban, con là Park Chaeyoung, chú còn nhớ con không?"

Trên bàn mổ, Manoban Pickup quay đầu nhìn về phía nàng, phát hiện vị trí đứng của nàng vừa lúc ngăn trở tay phải của mình đang bị khoá trên bàn mổ, Manoban Pickup liền hơi nhúc nhích tay phải, giơ lên ngón cái.

Chaeyoung thấy vậy liền nở nụ cười, nói: "Sau khi thực nghiệm kết thúc con sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau lần nữa."

Các ngón tay Manoban Pickup mở ra, tạo hình nửa trái tim. Lúc này Chaeyoung cười đến có chút ngại ngùng, nghĩ rằng kỳ thật Manoban Pickup và Lisa rất giống nhau, đôi khi khiến cho người ta cảm giác quá mức trầm tĩnh, thành ra có vẻ lạnh lùng, nhưng kỳ thật hai cha con họ đều là những người có trái tim ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net