Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yang Hyun Suk hỏi: "Chaeyoung đến à?"

Từ lúc Chaeyoung rời đi Lisa vẫn nằm yên không nhúc nhích, rốt cục cô cũng xoay đầu qua, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ đầy thoả mãn của Yang Hyun Suk, mở miệng nói: "Là ông đã giở trò với thuốc chữa."

Đối với việc cô biết chuyện này Yang Hyun Suk cũng không thấy kỳ quái, vừa đi đến cửa phòng cách ly vừa nói: "Chuẩn ra mà nói thì không phải tự tay tôi đổi. Nhưng nói như cô cũng không sai, là tôi đã giở trò với thuốc chữa."

Lisa nhìn ông ta thản nhiên mở cửa bước vào, cách cô càng ngày càng gần, cô liền hiểu rằng ông ta vẫn còn chưa biết hôm nay ba của cô, Manoban Pickup cũng ở trong số 20 đối tượng nghiên cứu kia. Đã là đêm khuya, hẳn ông ta sẽ không lại đi kiểm tra danh sách người chết. Này hai mươi oan mạng đối với ông ta mà nói cũng không phải điều gì quan trọng.

Lisa ngồi dậy, ánh mắt băng lãnh, nhìn chằm chằm Yang Hyun Suk đang đến gần. Ông ta mang theo dụng cụ giải phẫu giống như ban sáng, vén tấm trải giường đang phủ trên chân Lisa lên, lộ ra mắc cá chân đã được băng bó.

Khoảng cách hơn 1m.

Ánh mắt Lisa không hề nháy một cái, nhìn chăm chú vào thái dương Yang Hyun Suk.

Yang Hyun Suk không hề hay biết, xoay người tháo băng vết thương, kiểm tra vùng mắt cá chân.

Khi còn trẻ ông đa tài hiếu học, đối với nhiều lĩnh vực liên quan đến sinh vật học đều có tìm hiểu qua, đối với cơ thể người cũng có chút hiểu biết, cuối cùng ông chọn đi theo hướng nghiên cứu vi sinh vật, nhưng cũng không lơi lỏng cập nhật tri thức ở các phương diện khác, tri thức tích luỹ, mặc dù chưa từng là một bác sĩ ngoại khoa, nhưng điều trị vết thương cho Lisa cũng rất đâu vào đấy.

Rạng sáng hôm nay, Yang Hyun Suk phát hiện Lisa lại dám cố định mắt cá chân mình lại, một ngọn lửa bùng lên trong ngực nhưng không thể nào phát tiết ra, tức giận đến thiếu chút nữa là ngất đi. Ông không dám xuống tay với Lisa, chờ hết nóng rồi lại phải nai lưng ra chữa thương cho cô. Băng bó xong, thu dọn trải giường nhiễm máu, Yang Hyun Suk tiêm cho cô một mũi, cô liền chìm vào hôn mê.

Mà khi cô tỉnh lại nghênh đón cô lại là tin dữ ba cô tử vong.

Yang Hyun Suk ngồi ở cuối giường, khom lưng mân mê mắt cá chân Lisa, mà ánh mắt Lisa từ đầu đến cuối vẫn không hề rời khỏi đầu của ông ta.

Cô hơi chúi tới trước, khoảng cách còn 1m.

Yang Hyun Suk không có bất cứ phòng bị, chỉ cần cô ra tay, nhất định có thể thành công. Ngực Lisa nóng lên, một ngọn lửa từ trái tim vọt lên tới ánh mắt, thiêu đốt đồng tử cô.

Yang Hyun Suk đang tập trung, đầu không hề ngẩng lên.

Lisa nhìn đỉnh đầu đầy tóc của ông, toàn bộ tóc đều đen nhánh, chắc chắn Yang Hyun Suk đã phí không ích công sức cho hình tượng bên ngoài của mình, không thể không thừa nhận mọi người thường sẽ dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá địa vị và phẩm chất, vì thế kẻ mặt người dạ thú như ông đã nhiều năm vẫn không hề bị phát giác.

Nhìn đến tóc, trong đầu Lisa liền nghĩ đến lớp da đầu yếu ớt, tiếng hộp sọ vỡ nát cùng hình ảnh não bắn tung toé.

Công cụ, liền có sẵn đó. Không sợ không có công cụ, chỉ cần một đôi tay thôi cũng đủ cho cô vì Manoban Pickup báo thù. Cô có thể một quyền nện vỡ đầu Yang Hyun Suk, có thể đập bẹp đầu Yang Hyun Suk trên mặt đất, phương pháp giết ông ta có rất nhiều. Không bị nhiễm bệnh thì thế nào? Đầu nát, chính là hết sống.

Cầm vật dụng khác lên, Yang Hyun Suk lắc lắc cái cổ mỏi nhừ. Lisa vẫn nhìn đầu của ông, mãi đến khi ông băng bó xong, bắt đầu trò chuyện với cô.

"Tôi nghĩ cô cũng không muốn sau này biến thành một người tàn phế đâu? Cô chỉ cần ăn, chuyện gì rồi cũng sẽ tốt hơn."

Lisa nằm xuống, nhắm mắt lại.

Hơn hai mươi năm sinh hoạt trong xã hội văn minh, đạo đức pháp luật đã cắm rễ ăn sâu trong ý thức cô, mặc dù có thù giết cha, cô vẫn không thể làm được việc dùng hai tay của mình đi giết một người sống.

Về phần câu chuyện của Yang Hyun Suk, căn bản là cô không hề tin, ông là một kẻ chỉ giỏi hứa hẹn. Yang Hyun Suk muốn giao dịch với cô, khuyên cô nhập bọn, nhưng trong tay ông không có bất kì thứ gì giá trị để trao đổi, thứ ông đưa ra đều là giả dối, cả người ông đều là giả dối. Lisa chán ghét người này, ngay cả nhìn cũng không muốn thấy.

Nghĩ đến Chaeyoung vẫn đang bị ông ta lừa bịp, càng là ước gì chỉ một giây sau là ông ta gặp quả báo.

Yang Hyun Suk vẫn luyên thuyên trong chốc lát, không ai đáp lời, thế là ông quét tước hiện trường rồi mang vật dụng rời đi. Không có ai sẽ phát hiện ông từng đến đây, trừ phi Lisa tự mình mở miệng.

Ở tầng hầm bốn ông rất an toàn, người nơi này tôn kính ông tín nhiệm ông, hình tượng mà ông khổ tâm tạo dựng khiến những người này tuyệt đối sẽ không một tí nào hoài nghi đến trên đầu ông. Ông thoải mái đi đến phòng thí nghiệm 2.

Đây là phòng thí nghiệm cá nhân của ông, chỉ có mình ông là có quyền hạn để tiến vào. Đương nhiên là ông cũng có thể dẫn người vào đây, đến chạy việc cho ông, nhưng ông sẽ không làm vậy. Trên thực tế, ngược lại có hai người kinh hãi thậm chí là mang theo lòng biết ơn theo ông tiến vào, bất quá lúc đi ra khỏi nơi đây cũng chỉ là hai phần não.

Bởi vậy, khi ông thoải mái bước vào phòng thí nghiệm, lại thấy một người ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa, một cảm giác lạnh lẽo chợt xông thẳng lên đỉnh đầu ông. Rất nhanh ông liền phát hiện, người này chính là  Lee Sungyeol.

Lee Sungyeol tựa như trùm bóng tối đùng một cái xuất hiện ở cuối bộ phim tưởng chừng như đã đến hồi kết, chiếc ghế dựa chậm rãi xoay lại, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm đầy ẩn ý.

"Cậu vào bằng cách nào!"

Yang Hyun Suk nhanh chóng nhìn quét qua phòng thí nghiệm, phát hiện không có người thứ ba mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói: "Mặc kệ làm thế nào cậu có thể vào được đây, hiện tại cậu đi ra ngoài cho tôi. Có chuyện gì ngày mai đến văn phòng nói."

"Không cần sợ hãi như vậy."  Lee Sungyeol đứng lên, mang theo một khí thế vô hình không thể bỏ qua chậm rãi đi tới gần Yang Hyun Suk, nụ cười trên mặt có vẻ ngày càng khó lường.

Động tác và ngôn ngữ của anh ta vẫn giống như bình thường không hề có tính công kích, nhưng trong thâm tâm Yang Hyun Suk không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm dữ dội. Cảm giác nguy hiểm này như oan hồn bất tán, vô luận ông làm thế nào cũng không thể dẹp yên.

Đến gần, Lee Sungyeol dừng lại, gọi ông một tiếng: "Lão sư."

Sắc mặt Yang Hyun Suk xị ra, không thèm đáp lời.

Lee Sungyeol không bận tâm, trả lời Yang Hyun Suk vấn đề thứ nhất: "Có một nhân viên kỹ thuật nhiệt tình giúp đỡ, nên quyền hạn cài đặt nơi đây tạm thời bị huỷ bỏ, thế là em vào được."

Yang Hyun Suk nhíu mày: "Người hỗ trợ của cậu là nhân viên kỹ thuật?"

Lee Sungyeol cười nói: "Một trong số thôi. Một trong số những người hỗ trợ của em là một nhân viên kỹ thuật."

Yang Hyun Suk kinh ngạc nói: "Cậu có hai người hỗ trợ?"

Lee Sungyeol lắc đầu: "Không chỉ hai người."

"Nói bậy!"

Lee Sungyeol nghiêng đầu đồng tình nhìn ông: "Lúc trước em nói gì thầy đều tin, hiện tại không dễ gì mà em nói thật thầy lại không tin."

Rõ ràng cười nhạo chỉ số thông tin của ông, Yang Hyun Suk chịu không nổi loại giễu cợt này, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Lee Sungyeol phì cười: "Em mới chỉ nói một câu thầy đã không thể chịu nổi, tố chất tâm lý thật sự quá tệ, chờ lúc em nói toàn bộ sự thật cho thầy rồi thì có phải là thầy hẳn sẽ tức chết không? Vẻ đạo mạo, hàm dưỡng thầy giả vờ trước mặt người khác đi đâu hết rồi?"

Yang Hyun Suk đưa tay muốn tát Lee Sungyeol một cái, tay kia vừa giơ lên đã bị chụp lấy cổ tay. Cú siết này đau đến nỗi khiến Yang Hyun Suk thiếu chút nữa kêu ra tiếng ngay tại chỗ này!

Lee Sungyeol buông tay ông, thản nhiên nói: "Khuyên thầy vẫn nên bình tĩnh một chút, dỏng tai mà nghe em nói hết lời."

Yang Hyun Suk thâm tâm cực kì căm hận, cổ tay rũ xuống không muốn mất mặt xoa tay, cắn răng chịu đau, chờ Lee Sungyeol nói tiếp.

"Người hỗ trợ của em không chỉ hai người. Trong phạm vi Seoul, đã là thành viên của Thế Giới Mới dù có biết hay không, thì toàn bộ đều phải nghe theo mệnh lệnh của em không điều kiện."  Lee Sungyeol nói: "Nói cách khác, từ cái ngày mà em đặt chân đến Seoul, thì em chính là người phụ trách vùng này."

Nhìn vẻ mặt pha lẫn khiếp sợ lẫn hoài nghi của Yang Hyun Suk, Lee Sungyeol khiêm tốn cười cười: "Đương nhiên em không có khả năng dùng đến nhiều người như vậy, em tinh lực hữu hạn. Có một bộ phận người em cho rằng không có tư cách tiếp tục chấp hành nhiệm vụ vì Thế Giới Mới nữa, cho nên em triệt bỏ chức vụ của những người này, bao gồm cả thầy và người hỗ trợ của thầy, Seo Changbin."

Nói đến Changbin, Lee Sungyeol có chút tiếc nuối: "Kỳ thật lỗi Changbin không lớn, chỉ là cậu ta khiếm khuyết khả năng độc lập quyết đoán, quá tin tưởng thầy, thành ra mới có thể gián tiếp dẫn đến cái chết của giám sát viên lần trước. Em vốn định theo dõi cậu ta thêm một thời gian nữa, nhưng thầy lại lợi dụng cậu ta phá hỏng lần thử nghiệm công khai này, khiến em cực kì cụt hứng."

Lee Sungyeol chưa nói hậu quả của việc khiến anh ta cụt hứng là gì, dù sao Yang Hyun Suk thực sự không muốn biết, cái người vẫn một mực mỉm cười đứng trước mặt này nhìn qua thật sự rất giống một tên biến thái.

"Thầy và Changbin rất không giống, thầy là vì lợi ích cá nhân, cuồng vọng tự đại, bụng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp, không thực tế."

Một chuỗi hình dung nện xuống, Yang Hyun Suk nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng mà những lời hạ nhục ông vẫn còn đang tiếp tục thoát ra từ miệng Lee Sungyeol: "Tuy rằng thường nói loạn thế tạo anh tài, trong cục diện hỗn loạn này Thế Giới Mới cũng phát hiện ra rất nhiều tài năng mới, nhưng thầy cho rằng thầy có thể thừa dịp loạn lạc mà có chỗ đứng sao, ý tưởng này quá ngây thơ rồi, thầy không phải nguồn tài nguyên tốt. Giống như trước đây khi làm nghiên cứu, toàn đi chèn ép lớp trẻ, vinh quang lắm đúng không?"

"Cậu câm miệng cho tôi!" Yang Hyun Suk cắt lời: "Nếu Thế Giới Mới đều là những người như cậu định đoạt, vậy thì cùng thế giới cũ có gì khác nhau? Đều không phải là ngồi không ăn bám! Đều là thứ dơ bẩn! Bốc mùi tới trời! Người như cậu chính là sâu mọt! Căn cơ của Thế Giới Mới sớm muộn gì cũng bị người như các cậu phá huỷ! Tựa như thế giới cũ vậy!"

Lee Sungyeol có chút kinh ngạc nhìn Yang Hyun Suk: "Chắc là thầy không biết hình thức tổ chức ban sơ của Thế Giới Mới. Thế Giới Mới được sinh ra vốn là từ một đám thanh thiếu niên nhiệt huyết giàu ý tưởng, đối với những người như thầy thì không có tí nào quan hệ. Có đôi khi em thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của thầy, em nói em là giám sát viên, thầy khiêu khích em, em muốn mời chào Chaeyoung, thầy liền đi hại em ấy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lý do thầy đã điên rồi mới có thể giải thích được. Hiện tại thầy hẳn là nên xin em tha cho thầy, thầy cũng lại cố gắng làm em càng thêm mất hứng."

Yang Hyun Suk cười lạnh nói: "Tôi xin cậu? Cậu là cái thá gì! Không phải cậu đã cắt chức của tôi sao? Cậu cũng xoá tên của tôi trong Thế Giới Mới luôn đi! Nói tôi không phải tài nguyên tốt? Tôi sẽ để cho cậu chống mắt lên xem tôi làm như thế nào dựng nên vương quốc mới từ đống phế tích của Thế Giới Mới!"

Lee Sungyeol bị chọc cười: "Vậy em mỏi mắt mong chờ. Cuối cùng, em còn có lời muốn nói cho thầy rõ ràng. Đối tổ chức mà nói, giá trị lớn nhất của thầy chính là thân phận của thầy, đây là một lớp ngụy trang cực kì tốt, tựa như thầy vẫn hay làm, rõ ràng lớp trẻ bị thầy chèn ép khó có thể phát triển, lại còn cảm giác thầy là một người bộc trực nhân từ. Nhất thời nửa khắc, tổ chức chưa coi trọng thầy, nhưng chỉ cần thầy chịu khó duy trì hình tượng lâu nay thầy tạo nên, một ngày nào đó thầy sẽ được trao trọng trách. Đáng tiếc thầy chỉ vì cái trước mắt, tự tay đánh vỡ hình tượng này của mình, đối với tổ chức thầy đã không còn giá trị lợi dụng nữa."

Chính vào lúc này, chuông cửa vang lên. Yang Hyun Suk xoay đầu nhìn, Lee Sungyeol cất bước lướt qua cạnh ông, đến cửa, mở cửa cho người tiến vào.

"Hôm nay tôi đến đây, là để thoả mãn yêu cầu xoá tên của ông. Từ nay về sau ông không còn là công dân của Thế Giới Mới nữa, lão sư, mong ngài có thể thành lập một vương quốc mới ở thế giới bên kia."

Yang Hyun Suk nheo mắt nhìn lại, thì người đến này đúng là một người bán lây nhiễm.

Ông không rõ Lee Sungyeol làm vậy là có ý gì, nhưng sau khi nói hết câu giống như đưa tiễn kia, Lee Sungyeol hoàn toàn không nhìn lại ông, cái loại thái độ này thật giống như ông đã không tồn tại nữa.

Người lây nhiễm mới tới ú ớ không rõ chữ, từng từ thốt ra một cách gian nan nói với Lee Sungyeol: "Tôi muốn lão ta, thân bại, danh liệt, bị vũ nhục, bị phỉ nhổ."

Lee Sungyeol đáp: "Tôi đáp ứng cậu."

Ánh mắt hồ nghi của Yang Hyun Suk đảo quanh hai người.

Người bán lây nhiễm chậm rãi quay đầu nhìn qua, trong nhất thời cơ thể Yang Hyun Suk đột nhiên căng cứng, tiếp ngay sau đó là da đầu run lên, trái tim đập loạn.

Loại ánh mắt này ông đã từng thấy. Lần đầu tiên Lisa ngửi được "đồ ăn", cũng là ánh mắt như này.

Yang Hyun Suk không tự chủ được lui về phía sau, vừa nhúc nhích, thì người bán lây nhiễm kia đã nhào tới.

"A!"

Yang Hyun Suk hét lên một tiếng thảm thiết, lão bị người bán lây nhiễm ấn trên mặt đất cắn đi một miếng thịt trên đầu vai!

"Tôi không bị lây nhiễm! Không cần cắn!" Lão liều mạng phản kháng, giọng điệu hoảng sợ.

Lee Sungyeol đứng thật xa, mắt điếc tai ngơ, ôm tay bàng quan.

"A a a!"

Người bán lây nhiễm cắn rớt ba đầu ngón tay mà lão vung tới.

Mười mấy phút kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết của Yang Hyun Suk không dứt bên tai, mà tên người bán lây nhiễm kia cũng không ngừng nhấm nuốt, từng ngụm từng ngụm nhanh chóng nuốt ăn, cơ hồ là ăn sạch sẻ phân nửa số thịt trên người Yang Hyun Suk, máu tươi văng đầy đất, chảy lênh láng.

Tiếng quát của Yang Hyun Suk càng lúc càng yếu, người bán lây nhiễm kia cố ý tránh những cơ quan trọng yếu, bảo đảm lão còn sống.

Mỗi khi lão đau đến sắp ngất đi, thì cảm giác đau đớn dữ dội khi miếng thịt bị cắn đi lại khiến lão tỉnh táo lại, dần dần ý thức lão tan rã , chỉ cảm thấy loại tra tấn khiến người ta tuyệt vọng tựa như địa ngục trần gian này mãi mãi sẽ không hề chấm dứt.

Lão "Ôi ôi" mà thở phì phò, hai cánh tay bị ăn đến chỉ còn lại xương khô, rốt cuộc nâng lên không nổi.

Vì thế lão chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt người bán lây nhiễm dính đầy máu và thịt vụn dời về phía đầu mình, đột nhiên cảm giác khủng hoảng trào dâng khiến cho ý thức mơ hồ của lão một lần nữa tỉnh táo lại! Lão nhìn không thấy động tác của người bán lây nhiễm, nửa người dưới trên mặt đất vặn vẹo, muốn né tránh miệng người bán lây nhiễm, nhưng sự chênh lệch thể lực giữa một người thường bị thương so với người bán lây nhiễm làm cho ý niệm này trong đầu cuối cùng biến thành ảo tưởng.

Ngụm thứ nhất!

Xé mở da đầu.

Trong mắt Yang Hyun Suk đột nhiên trào ra nước mắt, miệng "A a" mà khóc ra, yết hầu lão bị cắn hỏng, đã không thể thốt nên lời, không ai có thể biết được suy nghĩ cuối cùng của lão là cái gì, lão muốn nói cái gì. Cả người lão là máu, một con mắt cũng bị cắn ra treo lơ lửng ngoài hốc mắt, bộ mặt vô cùng thê thảm.

Ngụm thứ hai!

Tiếng gào khóc của Yang Hyun Suk lớn lên, giống như đang dùng cả sinh mệnh của mình mà khóc, đầu lưỡi lão khuấy động, miệng "Ô ô oa oa" giống một thằng ngốc nói gì đó người khác nghe không hiểu.

Xương cốt bị cắn vụn phát ra tiếng răng rắc.

Cùng lúc đó, người bán lây nhiễm rít một tiếng, đột nhiên mất khống chế, cúi người nhằm đầu Yang Hyun Suk mà điên cuồng gặm cắn!

Yang Hyun Suk không còn âm thanh.

Giờ khắc này, tính mệnh của người này đã triệt để kết thúc, một đời vinh quang của lão, vạn người kính nể, mà kết cục cuối cùng là bị ăn thành từng mảnh nhỏ, mặt mũi mất sạch.

Lee Sungyeol lúc này mới chuyển mắt qua, nhìn người bán lây nhiễm đang điên cuồng ăn.

Cậu ta ăn đến cực kì vui vẻ.

Yang Hyun Suk đã chết, cậu đã báo được thù. Hiện tại cậu chỉ là một cậu thanh niên đói bụng ngấu nghiến bữa cơm.

Não người tươi mới đối với cậu có sức hấp dẫn quá lớn, căn bản là cậu không thể dừng miệng được,  Lee Sungyeol kiên nhẫn chờ, mãi đến khi cậu ăn sạch sẽ toàn bộ phần não, mới gọi cậu một tiếng: "Vịt Bối Rối."

Vịt Bối Rối quay đầu, ánh mắt dại ra.

Biết cậu ta vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ trong cơn chấn động của bữa đại tiệc, Lee Sungyeol không nói gì thêm. Lại đợi thêm chốc nữa, thấy ánh mắt Vịt Bối Rối dần có tiêu điểm, Lee Sungyeol hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Tôi..." Vịt Bối Rối cúi đầu nhìn bụng mình, cái bụng căng phồng lên, bên trong đều là da thịt trên người Yang Hyun Suk.

"Tôi báo thù cho chú!" Vịt Bối Rối cao giọng nói, thanh âm như vui sướng lại như bi thương, biểu tình giống như muốn cười lại giống như sắp khóc.

Lee Sungyeol mỉm cười nhìn cậu: "Đúng, cậu đã báo thù cho Manoban Pickup."

"Tôi ăn người." Vịt Bối Rối cố gắng nở nụ cười, nhưng không nhịn được bật khóc.

Lee Sungyeol gật đầu: "Đúng vậy, ăn không ít."

"Tôi còn ăn não của lão." Vịt Bối Rối nói xong, ý thức được gì đó, đưa tay sờ mặt, sau đó đưa tay ra nhìn, nhìn thấy bàn tay nhuộm đầy máu tươi pha lẫn dòng nước mắt trong suốt. Nước mắt rất nhanh tan đi không còn dấu vết.

"Tôi chảy nước mắt..." Vịt Bối Rối giật mình lẩm bẩm: "Tôi có được cảm giác."

"Đúng vậy."  Lee Sungyeol nói: "Cậu ăn đồ ăn, cơ thể khôi phục. Cậu nguyện đến tổng bộ không? Chỗ đó có con đường cung cấp thức ăn sạch sẽ, có người giúp cậu khôi phục cơ thể, tương lai sẽ có một ngày cậu sẽ giống trước đây, trở thành một con người khoẻ mạnh. Tôi có thể đưa cậu đi."

Vịt Bối Rối nhìn đôi bàn tay đang xoè trước mắt, cậu ta nhìn lòng bàn tay, rồi mu bàn tay, cả lòng bàn tay và mu bàn tay đều nhơ nhuốc.

"Tôi không đi." Vịt Bối Rối nhìn máu đầy đất, nói: "Tôi ăn người, ăn người, thì không phải người."

Cậu ta ngẩng đầu nói với  Lee Sungyeol "Anh đi đi. Tôi muốn chết, tôi muốn đi cùng chú."

Lee Sungyeol nhìn cậu một cái nhìn thăm thẳm, sau đó xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net