Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi kết quả điều tra của vụ án Yang Hyun Suk gặp nạn được tuyên bố, một phân đội điều tra khác của viện nghiên cứu lại trình báo cáo lên, chứng minh thời gian Changbin cắn lưỡi tự sát vừa vặn khớp với thời gian nhân viên thẩm vấn tiết lộ tin "Yang Hyun Suk gặp nạn".

Trong báo cáo còn gửi kèm theo một phần báo cáo về phân tích tâm lý, dựa trên những biểu tình hoặc cử động rất nhỏ của Changbin, điều này càng hỗ trợ chứng minh cái chết của Yang Hyun Suk chính là nhân tố quyết định dẫn đến việc Changbin tự sát.

Không thể nghi ngờ phần báo cáo này chính là quả chùy nện lên cây đinh vẫn đứng vững trên bảng vàng, nện cho tới khi cây đinh đó hoàn toàn vỡ vụn.

Ngày càng nhiều chứng cứ được cẩn thận phân tích và dùng giấy trắng mực đen trình lên, toàn bộ kết quả phân tích đều chỉ về cùng một người, hình tượng mà giáo sư Yang Hyun Suk - người vẫn được mọi người sùng bái xưa nay - khổ tâm tạo dựng vài chục năm qua dần vỡ thành mãnh vụn, thành bột phấn đen đúa tanh hôi lã tả rụng rơi mà không một ai đoái hoài. Không còn ai nhắc đến sự hoà nhã dễ gần của ông, sự khoang dung độ lượng của ông, sự cần cù và cống hiến vĩ đại của ông. Trong quá khứ mọi người kính trọng ông cỡ nào, thì nay liền phỉ nhổ ông cỡ nấy, ngay cả việc nhắc đến tên của ông cũng là một điều sỉ nhục

Quá trình Chaeyoung tiếp nhận công tác cực kì thuận lợi, không có ai nghi ngờ tư chất của nàng. Một mặt là nhờ những cống hiến mà nàng có được sau khi đến viện nghiên cứu, mặt khác là nhờ hưởng lợi từ phía Lee Soo Man. Yang Hyun Suk đã chết, hiện nay Lee Soo Man liền thành trụ cột trong lòng mọi người, Lee Soo Man tự mình lựa chọn Chaeyoung, mọi người không ai không phục.

Trải qua ngay từ đầu có chút rối ren để thích ứng, hiện tại công tác đã đi vào quỹ đạo thuận buồm xuôi gió đứng lên.

Thuốc chữa loại 1, tức loại thuốc chữa khẩn cấp cho những người vừa bị nhiễm bệnh không quá 2 giờ, nhanh chóng trở thành công việc chính yếu của tầng hầm bốn.

Thuốc chữa loại 2, tức loại thuốc chữa lâu dài dành cho người bán lây nhiễm, tuy rằng cả hai đều được coi trọng, nhưng vì tài nguyên có hạn nên phải nhường đường cho thuốc chữa loại 1.

Nói đến cùng, thuốc chữa loại 1 mới chính là thành quả cá nhân của Chaeyoung, bởi vậy sau khi nhận việc, trừ khi ban ngày phải đi xử lý công vụ, nàng vẫn dành thời gian ở phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc chữa loại 1.

Thuốc chữa loại 2 tuy do Chaeyoung cải tiến, nhưng xét về gốc vẫn là thành quả của Park Mason, bất luận nàng nghiên cứu hay người khác nghiên cứu, cũng không có quá nhiều khác biệt, vì thế nàng để Lee Sungyeol làm nhóm trưởng của nhóm nghiên cứu thuốc chữa loại 2, chính mình lại rất ít tham dự.

Tới tối, Chaeyoung trở lại phòng thí nghiệm 6, thời gian còn dư lại đều thuộc về nàng và Lisa.

Nàng lại dọn sạch chăn gối trong ký túc xá tầng hầm bốn đến phòng thí nghiệm, buổi tối vẫn nằm ngủ trên chiếc bàn mổ kia. Thời gian ngủ bị nàng ép đến chỉ có sáu tiếng, mà thường thường thì không đến sáu tiếng.

Hằng đêm Chaeyoung đều rất chuyên tâm nghiên cứu, còn làm ra hai phần tiêu bản não người, nhằm muốn hiểu rõ nhờ cơ chế nào mà não người lại có thể giúp người bán lây nhiễm khôi phục.

May mà khẩu vị của Lisa rất kén chọn, không có hứng thú với tiêu bản, thái độ của cô vẫn cực kì bình tĩnh, bằng không Chaeyoung lại phải kiếm thêm một phòng thí nghiệm khác chỉ để nghiên cứu hai phần não này.

Không tính đến thân phận gì đó của Yang Hyun Suk, sau khi Yang Hyun Suk chết, Chaeyoung thật sự cảm giác được toàn bộ tầng hầm bốn trở nên yên tĩnh không ít, có hai cái so sánh, nàng mới cảm giác được lúc trước có bao nhiêu chướng khí mù mịt, có rất nhiều sự việc đến cuối cùng đều kết thúc một cách không rõ ràng, hiện tại nhìn lại thì thấy đầy vấn đề khả nghi.

Chaeyoung hoàn toàn tin tưởng Lisa, cũng chỉ dám tin mỗi Lisa, toàn bộ sự việc nàng đều thương lượng với Lisa, mà những sự việc này nhờ Lisa phân tích qua, thường sẽ lại càng thêm rõ ràng sáng tỏ. Nàng âm thầm tự hỏi về tương lai của Lisa, cho cơ thể Lisa khôi phục không khác với người thường, xã hội cũng sẽ không cho phép một người đã từng "tử vong" ở chung bình đẳng với một người khoẻ mạnh, những người bán lây nhiễm đã khôi phục vẫn sẽ phải chịu rất nhiều đối đãi bất công khi sống trong cái xã hội công bằng này.

Chi bằng ở lại...

Nàng có thể giới thiệu Lisa vào đội điều tra chuyên dụng của viện nghiên cứu, như vậy có thể cho Lisa phát huy tài trí, lại còn có thể tăng cơ hội gặp mặt của bọn họ lên thêm chút nữa.

Bất quá đây chỉ là thiết tưởng của nàng, muốn phải thảo luận vấn đề này vẫn còn quá sớm, nàng chưa từng nhắc qua với Lisa, cũng không biết Lisa có chịu hay không.

Hẳn là sẽ chịu đi? Dù sao Lisa cũng thực thích nàng.

"Chaeng à, 12 giờ."

Lisa báo giờ, nhắc nhở nàng nên ngủ. Chaeyoung cất kỹ tiêu bản, chúc Lisa ngủ ngon một tiếng, rồi nằm xuống bàn mổ ngủ.

Cũng tại thời điểm đó, trong ký túc xá trên mặt đất, căn phòng của Sora Choi và Lee Sungyeol vẫn còn sáng đèn.

Sora Choi ngồi ở giữa giường, cau mày, như chưa nghe hiểu vấn đề: "Tình cảm sâu đậm? Sâu đậm bao nhiêu?"

Lee Sungyeol đành phải nói ra cụ thể một chút: "Quan hệ của bọn họ là người yêu sống chết có nhau."

"Không phải cô ấy là bạn gái cũ của anh sao? Sao giờ lại chuyển sang thích con gái rồi?" Sora Choi đầy ngỡ ngàng: "Mà thôi, vốn dĩ là không mang Chaeyoung đi được. Lisa thì sao? Cũng không mang đi được luôn?"

Lee Sungyeol gật đầu nói: "Theo lời Minnie giới thiệu, tính cách Lisa cực kì cương quyết, một khi cô ta đã quyết định làm việc gì thì sẽ không chủ động buông tay."

"Cái người tên Minnie này với anh liên hệ không bao lâu, nói chuyện có đáng tin không đấy, có phải là đang khuếch đại sự thật không?"

"Không đâu, cô ấy là một người rất thông minh."

Sora Choi cười nói: "Không phải trước kia cô ta móc nối với Yang Hyun Suk sao? Thông minh?"

Lee Sungyeol nói: "Móc nối nhanh, tháo chạy càng nhanh."

Sora Choi đang bận lòng việc khác, không kiên nhẫn nghe ba cái này, nói thẳng: "Thôi thôi, không mang thì không mang, cũng không thiếu mỗi này."

Lee Sungyeol an tâm gật đầu.

Tiến triển hôm nay đều báo cáo xong, anh lặng lẽ thở phào, cả người thoải mái, chuẩn bị tắm nước ấm một cái rồi đánh một giấc thật ngon.

Đang muốn nhấc chân bước vào phòng tắm, Sora Choi "Ê" một tiếng gọi anh lại.

Cô hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, hỏi: "Như thế nào thì tính là thích?"

Lee Sungyeol cả kinh thất sắc!

Sora Choi chưa bao giờ tìm anh tâm sự cả.

Địa vị của Sora Choi trong tổ chức cao tới đâu, ngay cả cấp trên của anh cũng không biết. Lúc trước nhận được thông báo của tổng bộ tạm thời sẽ nhét vào thêm một người, anh có kiếm cấp trên tìm hiểu một chút, dựa theo mối quan hệ tốt đẹp của anh và cấp trên, cấp trên biết gì nhất định sẽ chỉ điểm anh một hai câu, nhưng cấp trên lại phát sầu nửa ngày rồi cuối cùng liền nói: "Trăm ngàn lần không thể đắc tội."

Anh đương nhiên là cảm kích và thức thời, vạn sự đều Sora Choi an bài, may mà Sora Choi không phải tuýp người theo đuổi vật chất bên ngoài, suốt một quá trình hai người ở chung vẫn luôn rất hoà hợp.

Dần dần anh nhận ra, cùng đi làm nhiệm vụ với Sora Choi có một chỗ cực tốt: Đó là địa vị của Sora Choi cực cao! Chỉ cần quyết định cái gì thì báo Sora Choi một tiếng, sau đó trở về dù có gì khiến cấp trên không hài lòng, thì có Sora Choi làm tấm mộc, tuyệt đối không có bao nhiêu trách phạt rơi xuống đầu mình.

Anh đã tính toán xong, nhưng hôm nay trả lời không cẩn thận sợ là cả ván cờ đều thua.

Sora Choi muốn ở đây tìm đối tượng? Ở đây làm gì có đối tượng tốt nào để tìm? Còn nữa, đối tượng cô ấy tìm là nam hay nữ vậy?

Lee Sungyeol phát hoảng, lúc về anh biết ăn nói thế nào đây?

"Ê, hỏi anh đó. Tôi muốn chơi với một người, này có tính là thích không?" Sora Choi dò hỏi.

Lee Sungyeol nhanh chóng đưa ra lựa chọn, anh muốn tự vệ trước: "Này không tính là thích."

"Ồ... Vậy thế nào mới tính là thích?"

"Cô... Nếu như... Chỉ muốn chơi cùng người ta?" Lee Sungyeol thử hỏi.

Sora Choi gật đầu: "Mấy ngày gần đây tôi phát hiện ra một người chơi khá vui."

"Có thể cũng không phải là thích." Lee Sungyeol lập tức nói, lại thử: "Chỉ có... Cô muốn chơi người ta...Lúc nào?"

Sora Choi trợn mắt há hốc mồm: "Chơi người ta? Chơi làm sao? Đừng nói lúc trước anh cũng muốn chơi Chaeyoung? Sặc thiệt, không ngờ anh là người như vậy luôn đó?"

"..."

"Mà hỏi anh cũng như không, bạn gái cũ của anh cũng đi thích con gái mất rồi còn đâu." Sora Choi ghét bỏ nói, nhấc chăn chui vào nằm.

Bước chân Lee Sungyeol nặng nề tiến vào phòng tắm, hiện tại anh cần một xô nước lạnh.

7 giờ sáng, tầng hầm bốn lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Chaeyoung ăn sáng xong, phát hiện còn có chút thời gian rảnh, thế là nàng vội vàng quay lại phòng thí nghiệm 6 kiểm tra cho Lisa một lần.

Chẳng qua phương thức kiểm tra có chút đặc biệt.

Đã qua 11 ngày, kể từ lần thứ hai cũng tức là lần cuối Lisa ngửi được mùi não tươi mới, một phần cảm giác được khôi phục, khả năng ngôn ngữ và vận động tứ chi trở nên linh hoạt nhờ mùi đồ ăn kích thích, cũng không biến mất như Yang Hyun Suk dự đoán.

Chaeyoung ngồi ở mép giường, kéo tay Lisa, đặt lên môi, môi dán lên lòng bàn tay Lisa, nhẹ nhàng ma sát, giọng không rõ hỏi: "Mềm không?"

"Mềm." Lisa thành thực trả lời.

Chaeyoung lại vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Lisa.

Lisa nói: "Ấm."

Chaeyoung cầm tay Lisa ra xa một chút, nhìn thấy trong lòng bàn tay có một vệt ướt nhỏ, mặt có chút nóng lên.

Lisa nắm tay lại thật chặt, nghiêm trang nói: "Bác sĩ Park, vẫn còn thiếu một bước kiểm tra nữa."

Chaeyoung thật sự nghĩ không ra vì sao sự tình lại phát triển đến bước này, giống như đột nhiên có một ngày nàng bị bật lên một cái công tắc, có một số việc chỉ cần nhắc đến sẽ khiến người ta đỏ mặt, vậy mà nàng lại kiên trì đi làm, hơn nữa trong lòng lại còn rất nguyện ý.

Lần yêu trước không giống thế này. Căn bản là không hề giống một tí nào.

Thoạt nhìn thì Lisa có vẻ cực bình tĩnh và đầy lý trí, nhưng kỳ thật bên trong cô lại chứa rất nhiều tâm tư.

Nửa người trên của Chaeyoung chậm rãi chồm tới, cách Lisa rất gần rất gần, khoảng cách có thể thấy rõ lông mi của nhau, Lisa vẫn là không nhúc nhích. Chaeyoung đỏ mặt nhắm mắt lại, nhích tới thêm tí nữa, môi chạm phải môi Lisa.

Môi Lisa mở ra, cùng Chaeyoung ngậm lấy lẫn nhau, mút nhẹ nút nhẹ, đầu lưỡi liếm qua hàng răng trắng, men theo kẽ răng, cong lên liếm lấy nướu Chaeyoung.

Thân nhiệt lành lạnh càng có tác dụng thúc tình.

Lý trí Chaeyoung bị nụ hôn thân mật đuổi đi, bỗng nhiên niêm mạc trong khoang miệng bị một thứ lành lạnh liếm lấy, lý trí chạy đi lại bay trở về.

Một lần lại một lần, đầu óc cũng bị biến thành hỗn độn, không phân rõ lý trí còn hay mất, tự cánh tay mình bò lên eo Lisa, siết Lisa chặt thêm một chút, giống như e ngại vẫn còn chưa đủ.

Bàn tay ấm áp dán lên làn da lành lạnh, độ ấm khác biệt khiến sự thân mật của bọn họ tăng thêm phần cảm giác yêu dị.

Trước giờ Chaeyoung vẫn tuân theo khuôn phép cũ. Càng là một người ngây thơ ngoan ngoãn, khi đối mặt với cảm giác yêu dị thì càng không thể kiềm nổi mình. Cho nên thư sinh thời xưa vẫn luôn bị quỷ mị mê người hút mất hồn. Chaeyoung cũng bị Lisa hút mất hồn đi như vậy.

Tay nàng chậm rãi dời ra trước, cách nội y phủ lên phần thịt co dãn mềm mại. Giống trẻ con bắt được món đồ chơi yêu thích, đầy ắp lòng bàn tay, không muốn buông tay.

Lisa cúi đầu, trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng cười: "Bác sĩ Park, kiểm tra sao rồi?"

Tay Chaeyoung bỗng nhiên dùng lực bóp một cái, Lisa than nhẹ một tiếng: "Đau."

Chaeyoung cúi thấp đầu, lui về sau mấy bước, "bước kiểm tra" này vốn nên là cắn môi Lisa một cái xem Lisa có cảm giác đau hay không, hôm nay Lisa rất nghịch ngợm, nghịch ngợm thì phải bị trừng phạt. Bất quá cúi đầu thấy lồng ngực phập phồng khó lòng bình tĩnh của mình, nàng cũng không biết rốt cuộc là trừng phạt ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net