Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Chaeyoung nằm không xa viện nghiên cứu, lúc ba người đến thì mẹ Chaeyoung đang nấu cơm trong bếp.

"Tới rồi à? Ngồi trước đi, một lát nữa là xong. Chaeyoung, hỏi bạn con uống cái gì, rồi lấy cho người ta." Mẹ Chaeyoung đứng dưới bếp kêu.

Chaeyoung hỏi: "Có nước chanh, nước dừa, trà xanh, em uống gì?"

Lisa: "Nước dừa, cám ơn."

Anh họ: "Anh cũng nước dừa, cảm ơn."

Ba ly nước dừa đến, anh họ bắt đầu nói Chaeyoung: "Hôm nay giúp anh đỡ đạn, lần tới anh giúp em, được không?"

Chaeyoung mỉm cười: "Lần trước anh cũng nói như vậy."

Anh họ nói: "Em thông cảm cho anh đi, mẹ anh so với mẹ em còn khủng bố hơn, không phải anh không muốn giúp em, mà anh vừa mở miệng thôi tự thân đã khó bảo toàn rồi."

"Xem tình hình vậy." Chaeyoung vẫn chưa nhận lời, quay đầu nói Lisa: "Quên hỏi em, em có thích món gì không? Hay có món gì không ăn không?"

Lisa: "Dạ không, đều ăn được."

Anh họ: "Vậy em cực oách rồi."

Hôm nay Park Mason không về, bốn người ăn cơm, vừa lúc hai đối hai. Đối diện Chaeyoung là bà Park, nhưng Chaeyoung ăn uống cũng như khi làm việc cực kì chuyên tâm, nên mẹ nàng cũng chỉ có thể trò chuyện với người anh họ của nàng ngồi bên cạnh.

"Tụi con học y, phần lớn đều học nghiên cứu sinh đúng không?"

Anh họ: "Cũng không hẳn, đa số bạn học của con ra trường đi làm, còn lại thì học lên."

Mẹ Chaeyoung: "Con tốt nghiệp bác sĩ được vài năm, có còn giữ liên lạc với bạn bè không?"

"Dạ còn, cũng thường hay tụ tập uống... Ách, trà, cực kì lành mạnh."

Mẹ Chaeyoung cũng không bắt bẻ lời này, cười nói: "Con nói đến đây, ta cũng đột nhiên nhớ đến có một người chị em, có cháu đang học thạc sĩ, cũng ngành y, nhất định sẽ có chung đề tài để nói chuyện với con."

Là con nói à? Rõ ràng là cô nói! Anh họ miễn cưỡng cười vui: "Mọi người gặp mặt nhau chủ yếu là để thư giãn, nếu nói về chuyên môn, kia có khác gì đi làm đâu?"

Mẹ Chaeyoung nói: "Ai nói gặp mặt là cứ phải nói đến vấn đề chuyên môn, ý cô là, tụi con đều học y, cách nhìn nhận cũng như quan điểm hẳn sẽ có chỗ tương đồng, quan niệm giống nhau, chuyện gì cũng có thể dễ dàng trò chuyện, Chaeyoung thấy có đúng không?"

Chaeyoung gật đầu: "Có đạo lý."

Mẹ Chaeyoung: "Cô bé này cô gặp rồi, ngoại hình cực chuẩn, mặt tròn, ngực lớn..."

Ánh mắt anh họ đột nhiên sáng lên.

Mẹ Chaeyoung thoáng nhìn thấy phản ứng đó, mỉm cười tiếp tục nói: "Còn đặc biệt lễ phép, tư tưởng độc lập, vừa gặp đã thích, ai chà, thật sự là một cô gái tốt. Cô định cuối tuần hẹn cô bé đó đến đây chơi, haiz, cuối tuần con có rảnh không, cũng tới đây góp vui đi?"

Anh họ có chút rút lui có trật tự, nói: "Hôm nay con trốn việc, cuối tuần chắc phải tăng ca, chưa chắc rảnh."

Mẹ Chaeyoung nói: "Không sao, con cứ nhận lời trước, lúc đó bận quá không tới được cô cũng không thể nào tới bệnh viện mạnh bạo lôi con về."

Anh họ đành phải gật đầu.

Cơm nước xong, Chaeyoung nhanh nhẹn rửa bát, mang Lisa trốn vào phòng, để lại người anh họ đoan chính ngồi trên sô pha nghe mẹ mình lải nhải việc nhà, cùng với một vài 'cô gái tốt' thường xuyên xuất hiện trong cái việc nhà đó".

Chaeyoung cười nói: "Mẹ tôi là lão sư hướng dẫn đội hùng biện, nói một mình 2h đồng hồ cũng không biết mệt, mình trốn trước cái đã."

Lisa hỏi: "Mẹ chị với mợ phối hợp nhau hối cưới? Biện pháp này rất tốt."

Chaeyoung sửng sốt: "Sao em biết?"

Lisa: "Nghe mọi người nói chuyện là biết."

Chaeyoung cả kinh nói: "Thật là lợi hại, năng lực phân tích của phóng viên thật đáng sợ. Anh họ đã qua 30, tôi cũng sắp, trong nhà chỉ còn hai người bọn tôi vừa không kết hôn lại không có đối tượng, người nhà sốt ruột, lại không muốn vì việc này mà gây mâu thuẫn với bọn tôi, nên đã nghĩ ra biện pháp này. Đối với mẹ mình tôi có thể thẳng thắn cứng rắng bày tỏ quan điểm, nhưng đối với mợ tôi lại hết cách."

Lisa nói: "Xét về mặt điều kiện, anh họ của chị đã là cực tốt rồi, nếu anh ấy chịu đi xem mắt, hẳn là đối tượng cực kì được chào đón trên thị trường."

"Đúng vậy, nhưng anh ấy lại không muốn kết hôn, chỉ muốn chơi."

"Hơn nữa chỉ thích chân dài ngực lớn eo thon?"

"Oa..." Ánh mắt Chaeyoung nhìn Lisa thay đổi: "Này cũng là nghe bọn tôi nói chuyện mà đoán được? Tôi hơi bị doạ rồi đó."

Lisa cười cười: "Nhưng có những chuyện mọi người không nói em cũng không thể đoán được, ví dụ như vì sao chị lại độc thân."

"Tôi ấy hả?" Chaeyoung nhìn chung quanh phòng, nói: "Bất cứ vật gì trong phòng em cũng có thể xem, em đoán thử xem vì sao tôi lại độc thân."

"Đoán đúng có thưởng không?"

"100.000 Won?"

Lisa lắc đầu nói: "Tối cùng nhau ăn một bữa cơm."

Không phải "mời em ăn" mà là "cùng nhau ăn". Chaeyoung mơ hồ cảm giác "phần thưởng" này có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ không ra kì quái chỗ nào.

"Được."

Lisa đã sớm cười điên dại trong lòng, mừng rỡ như trúng một giải thưởng lớn! Cuối cùng đoán được hay không, Lisa cũng không bận tâm, hiện tại là một cơ hội Chaeyoung chủ động cho cô, cho phép cô quang minh chính đại quan sát dấu vết cuộc sống của nàng. Làm sao lại có một người ngốc như vậy?

Lisa chậm rãi dạo quanh phòng.

Thoáng nhìn qua thì phòng Chaeyoung cực kì chỉnh tề, gọn gàng đến từng ngóc ngách, nàng hy vọng một cuộc sống ổn định.

Đa phần những quyển sách trên kệ đều có dấu vết lật xem qua, nhưng lại được giữ gìn cực tốt, nàng rất quý trọng đồ vật.

Giấy tờ trên bàn được xếp thành một chồng ngay ngắn, Lisa xem thử vài tờ, chữ ngay hàng thẳng lối, nét chữ nắn nót trau chuốt khiến cho người hạng nhất vở sạch chữ đẹp hồi tiểu học ở Daegu nhìn muốn khóc, nàng có thói quen sắp đặt mọi thứ theo khuôn phép.

Giữa trưa, bên ngoài mặt trời đứng bóng, tấm rèm vải che chắn, ngăn cản một ít hơi nóng.

Lisa nheo mắt kéo rèm nhìn ra ngoài, vừa lúc trông thấy một góc công viên. Bệ cửa sổ sạch sẽ, không trồng cây cỏ gì, cũng không có vết bụi.

Lisa kéo rèm, quay đầu nhìn giường Chaeyoung.

Bình thường, ở trong phòng ngủ, giường đóng vai trò chủ chốt, nhưng phòng Chaeyoung lại khác, cái bàn làm việc đã thành công đoạt vị, chiếc giường đơn trải một lớp drap giường vàng nhạt trông lại có vẻ ảm đạm. Bất quá, trên gối nằm có một chú thỏ bông lông trắng muốt, thoạt nhìn mềm mại, khiến chiếc giường thêm chút sống động.

Chaeyoung thấy Lisa dạo một vòng lại trở lại trước mặt mình, không khỏi trở nên hiếu kỳ, Lisa thật sự có thể căn cứ bằng này thứ mà đoán được ý tưởng của nàng sao?

Nhìn môi Lisa hé mở, tim Chaeyoung không hiểu sao lại đập nhanh hơn, thế nhưng bắt đầu hồi hộp.

"Chị có mong đợi về người kia." Giọng Lisa vững vàng: "Chị hy vọng người này là do chính chị lựa chọn, người này sẽ mang lại cho cuộc sống vốn ngăn nắp trật tự của chị rất nhiều biến hoá, bất kể là niềm vui, nỗi buồn hay khó khăn chị cũng đều thật chờ mong. Nếu có một ngày chị gặp được người này, chị sẽ không lại yêu người khác, hy vọng cùng người kia làm bạn một đời."

Lời đã nói hết thật lâu, nhưng Chaeyoung vẫn không trả lời Lisa đã đoán đúng hay không.

Kỳ thật, từ trước nàng cũng chưa từng nghĩ qua vì sao mình lại lựa chọn sống độc thân, với người ngoài, nàng bảo chính mình quá bận, với người nhà, nàng nói không có người thích hợp, người nhà hỏi nàng muốn dạng người gì, chính nàng cũng không rõ ràng.

A...Thì ra là nàng đang chờ mong.

Lisa hỏi: "Tối cùng nhau ăn bữa cơm nha?"

Chaeyoung gật đầu: "Cùng nhau ăn."

Hé khe cửa lắng nghe bên ngoài một chút, bên ngoài "Đại hội giới thiệu phụ nữ tốt" vẫn còn đang tiến hành, Chaeyoung đóng cửa lại hỏi: "Buổi chiều em có bận không?"

"Không có."

"Đặt vé mấy giờ?"

"10h tối."

"Trễ vậy à?"

"Dạ."

Vé xe đặt lúc 2h chiều, giờ liền sửa thành buổi tối, khách sạn cũng đặt thêm đến tối.

"Chị thì sao, buổi chiều có phải đến viện nghiên cứu không?"

"Không cần."

Như vậy hai người cùng ở trong phòng cần phải làm chút gì đây?

Đề tài mà Lisa đã chuẩn bị tốt liền nổi lên công dụng.

"Em đang suy nghĩ xem có nên tiêm vaccine phòng bệnh XX không, về phương diện này chị có ý kiến gì không?"

"Đương nhiên, dự án này là của viện nghiên cứu chúng tôi làm mà, bạn của tôi cũng từng nói qua." Nói đến lĩnh vực mình am hiểu, thần thái Chaeyoung càng sáng ngời.

Vì cần một vài thông tin để đánh giá xem Lisa tiêm vaccine có thích hợp không, Chaeyoung hỏi nhiều vấn đề, trong đó có một vài vấn đề liên quan đến cuộc sống cá nhân của Lisa, Lisa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiết lộ một vài thông tin bí mật cá nhân, xảo diệu mà giới thiệu sơ lượt qua hết mọi khía cạnh của bản thân mình, bất quá là nói một nửa chừa lại một nửa.

Nếu so quá trình hai người ở chung với việc xây một căn nhà, thái độ chân thành chính là nền móng kiên cố, quan điểm tương đồng là tường gạch xi măng, kỹ năng giao tiếp là lớp gạch men tráng sứ, hứng thú và đam mê là đồ trang trí nội thất, còn vài bí mật nho nhỏ còn lại chính là tấm rèm vải nhẹ nhàng lay động đằng sau cánh cửa sổ nửa hé kia, khiến người có hứng thú tìm hiểu.

Đợi đến một ngày nào đó, Chaeyoung tìm hiểu đến vấn đề thủ hướng của Lisa, ngày đó chính là ngày cùng một chỗ.

Cuối cùng, đang tới khúc Chaeyoung đề cử cho Lisa vài bệnh viện để tiêm phòng vaccine thì người anh họ vác khuôn mặt như đã trải qua một trận gió sương tàn phá, đẩy cửa ra nói: "Cô bảo em đưa anh về, tiện thể dẫn Lisa ra ngoài dạo một vòng cho biết."

Một thanh niên cường tráng như anh họ đây, dưới áp lực hối cưới nghiễm nhiên biến thành chú gà nhỏ cần được chở che.

Lisa may mắn được diện kiến nhà của anh họ Chaeyoung, có vẻ một người có sở thích tích trữ răng quả thật rất khủng bố, cô là một người không hề mắc bệnh sợ răng nhưng khi nhìn thấy nhiều răng như vậy thì da đầu cũng run hết cả lên.

Ra khỏi nhà anh họ, hai người không biết đi đâu, lang thang trên đường vài vòng, bị nắng chiếu đến đỏ ửng, đành phải trốn vào rạp chiếu phim.

Xem phim xong sẽ đi ăn.

Đủ các bước của một buổi hẹn hò tiêu chuẩn.

Lisa hỏi: "Nếu không có tình huống đặc biệt, chị sẽ làm việc ở viện nghiên cứu này luôn à?"

Chaeyoung nói: "Hẳn là vậy. Viện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm ở Daegu là trung tâm lớn thứ hai cả nước, lớn nhất là ở Seoul, hồi nghiên cứu sinh tôi học ở Seoul, so sánh giữa hai thành phố thì tôi thích nơi này hơn."

Lisa yên lặng tính toán trong đầu tỷ lệ mở một chi nhánh tạp chí ở Daegu được bao nhiêu phần trăm...

Tính một hồi, còn không thực tế bằng mỗi ngày cô bắt tàu cao tốc chạy tới chạy lui giữa hai thành phố.

Dù sao là hai thành phố lân cận, đi cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Bất quá việc cấp bách vẫn là phải tìm cơ hội lưu trú lâu dài ở Daegu, tốt nhất là xin chủ biên một chuyên đề có thể tiến hành ở Daegu, ví dụ như một nghiên cứu viên bệnh truyền nhiễm vô danh đã có những cống hiến to lớn thế nào cho xã hội chẳng hạn.

Lisa vẫn tự hỏi trong chốc lát, cảm giác có vẻ được đó.

"Chuyến đi này vẫn chưa xong việc, nên cuối tuần em định quay lại lần nữa, nếu lúc đó chị không bận, mình ăn với nhau bữa cơm được không?"

"Được chứ."

Sẽ bắt đầu bằng việc gặp hàng tuần, sau một thời gian có tiến triển, thì sẽ là vài ngày gặp một lần, rồi sau nữa, chính là ngày ngày gặp.

Ngẫm lại liền có chút hưng phấn.

Lisa bình tĩnh lại, tính tiền rồi đi cùng Chaeyoung ra ngoài, gió mát rượi, không lạnh không nóng, cực kì thoải mái, hai người đi lấy vòng cổ răng cửa ở nhà anh họ. Càng đi sắc trời càng tối, tựa như thời gian vậy. Đi tới đi lui một hồi, các quán nhỏ về đêm liền bắt đầu mở cửa, đèn đường chiếu sáng một chiếc xe lướt qua, cuộc sống cực kì nhộn nhịp.

Đi ngang qua một xe thịt nướng, hai người bị một cô gái mặc nguyên một bộ đồ ngủ đầy bông xỏ đôi dép đi trong nhà đưa tay cản lại, cô gái mặc áo ngủ: "Giúp một chút đi? Đổi chút tiền mặt."

Lisa hỏi: "Đổi bao nhiêu?"

"10.000 Won"

Lisa nhận được tin báo chuyển khoản, đổi cho người ta hai tờ tiền mặt. Cô gái mặc áo ngủ mua phần thịt nướng xong liền tặng một xiên nấm kim châm cho các nàng, nói: "Cảm ơn nha."

Hai người từ chối không được, thế là mang theo xiên nấm kim châm nướng đi tiếp.

"Chị ăn không?"

"Không ăn."

"Em cũng không ăn."

"Vậy giờ làm sao?"

"Đưa anh họ ăn đi."

- Ngoại Truyện Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net