Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sân bay Melbourne.

Sau hơn 14 tiếng ngồi trên máy bay, thì Chaelisa cuối cùng cũng đã đến được với đất nước Úc - nơi quê hương của Chaeyoung, cũng là nơi chấp nhận tình yêu của họ.

Giữa dòng người đông đúc, có hai cô gái nhỏ, không cần sợ ánh mắt người đời, không cần sợ sự miệt thị của xã hội. Chỉ cần một chiếc khẩu trang che đi thân phận của mình, là họ đã có thể tự tin thể hiện tình yêu ở bất kì nơi đâu.

Chaeyoung đã từng ước, nếu được chọn nơi để gặp Lisa, nàng muốn đó là nước Úc, vì khi ở đây nàng mới thật sự tự do với những cảm xúc của mình, nếu có thể gặp nhau ở nước Úc xinh đẹp này có khi tình yêu của họ đã bắt đầu sớm hơn.

Nhưng bây giờ, gặp nhau ở đâu đối với nàng cũng không còn là quan trọng nữa. Vì nàng biết, dẫu cách xa nửa vòng trái đất hay gặp được nhau ở một đất nước hà khắc đi chăng nữa, thì định mệnh nhất định rồi cũng sẽ dẫn lối cho hai trái tim tìm thấy nhau.

Nàng tin rằng, sẽ không ai phù hợp với Lisa bằng nàng, và cũng không ai phù hợp với nàng hơn Lisa. Nàng tin vào chữ duyên, nàng tin vào chữ phận, nàng tin vào những điều thần kì trên đời, giống như cách nàng và Lisa gặp nhau, một người ở Thái một người ở Úc xa xôi, vẫn có thể gặp nhau ở Hàn. Nó không đơn giản là một sự trùng hợp, mà nó chính là duyên phận.

Tay trong tay, băng qua dòng người. Nụ cười của cả hai luôn hiện rõ trên môi.

Melbourne chào đón Chaeyoung và Lisa bằng ánh hoàng hôn vàng rực một khung trời.

"Cậu muốn đi dạo biển không Chaeng?" Lisa hào hứng hỏi Chaeyoung khi cả hai đã vào taxi.

"Được đó, tớ thích được ngắm hoàng hôn ở biển cùng cậu." Chaeyoung nghe xong liền vô cùng phấn khích, quên luôn sự mệt mỏi phải ngồi máy bay cả một ngày dài.

.

Cả hai lựa chọn một bãi biển vắng vẻ, ít người.

Đan tay nhau, bình lặng đi dọc bờ biển, tiếng sóng biển va vào bờ, những cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài, dấu chân của cả hai, song hành và in sâu vào lòng cát. Lisa kéo nàng đến gần hơn với biển, để cho những cơn sóng luồn vào kẽ chân như một sự vuốt ve êm dịu.

Khung trời bình yên như cả thế giới chỉ có riêng hai người.

Lisa đột nhiên trở nên ưu sầu khi nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực lòng đào, đang dần hòa mình vào biển cả.

Giọng ngập ngừng khẽ vang: "Chaeng à..."

"Hửm?"

"Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Về chuyện gì?" Chaeyoung ngồi xuống nền cát.

"Về chuyện kết hôn của chúng ta." Lisa cũng ngồi xuống cạnh nàng.

Chaeyoung thở dài, nói: "Câu hỏi này, cậu có biết cậu đã hỏi bao nhiêu lần rồi không?"

"Tớ chỉ muốn chắc chắn..."

"Tớ chắc chắn rồi. Nhưng còn cậu thì sao? Cậu chờ mong điều gì khi cứ hỏi mãi tớ câu hỏi này? Một câu trả lời là chưa hả?" Chaeyoung nghiêng đầu nhìn Lisa.

Nghĩ lại, thì từ giây phút Chaeyoung đề nghị kết hôn đến giờ, Lisa chưa từng chính thức nói với nàng về kế hoạch kết hôn hay về cuộc sống sau này của hai người. Từ đầu đến cuối cùng chỉ có mỗi mình Chaeyoung nghĩ đủ cách để cả hai sớm kết hôn, còn Lisa hình như hoàn toàn chưa từng mở miệng nói đến.

"Không phải Chaeng..." Lisa bối rối không biết phải giải thích như thế nào về tâm trạng ngổn ngang của mình hiện tại.

"Đáng lẽ ra, trước khi qua đây, tớ nên hỏi rõ cậu có thật sự muốn kết hôn với tớ hay không... Xin lỗi, vì tớ đã tự làm theo ý của mình." 

"Chỉ tại tớ sợ..." Lisa ngập ngùng nói. 

"Sợ cái gì?"

"Sợ sự đường đột này, sẽ khiến sau này cậu phải hối hận. Sợ tớ sẽ lại là lý do tạo ra những nỗi đau cho cậu. Nên tớ muốn cậu phải suy nghĩ thật kỹ càng. Tớ có thể đợi, bao nhiêu lâu tớ cũng có thể đợi."

"Nhưng tớ thì không... Gần 10 năm rồi đó, cậu vẫn còn muốn đợi sao?"

"Chỉ cần người đó là cậu, tớ đợi cả đời cũng được."

"Để làm gì, khi tớ đã ở ngay trước mặt cậu? Việc cậu cần làm là nắm chặt tay tớ, chứ không phải là đứng một bên đợi tớ." Chaeyoung tức giận nói. 

"Chaeng à, thật ra tớ đã luôn có một nỗi ám ảnh trong lòng."

"Ám ảnh?"

"Tớ ám ảnh việc phải đưa ra quyết định về một điều gì đó liên quan đến cậu. Ngay lúc này cũng vậy, mặc cho tớ vẫn luôn tha thiết muốn kết hôn, thì bản thân cũng không ngừng sợ hãi, liệu rằng tớ có sai lầm một lần nữa hay không?"

"Ý cậu kết hôn với tớ sẽ là một sai lầm?" 

"Không." Cô lắc đầu: "Chỉ cần khiến cậu phải khóc, thì tất cả đều là sai lầm."

"Đồ ngốc. Cậu phải làm cho tớ khóc chứ." Chaeyoung tay bó gối.

"Hả?" Lisa ngơ ra hỏi.

"... Khóc vì hạnh phúc." Chaeyoung thì thầm, nhắm mắt lại, lắng tai nghe những cơn sóng rì rào ngoài khơi, như đang cố lắng nghe tâm tư của Lisa. Cô thật sự có bao nhiêu suy nghĩ trong đầu vậy?

Lisa nghe xong liền mỉm cười, lặng lẽ đứng lên, đi cách xa nàng một khoảng, rồi cúi người, đặt ngón tay trỏ xuống cát, vẽ ra hình một nửa trái tim rất lớn, in sâu xuống nền cát trắng mịn.

"Park Chaeyoung..." Lisa gọi nàng, khi cô đang đứng ở giữa nửa trái tim.

Chaeyoung giật mình mở mắt, đứng lên, nhìn Lisa.

"Cậu biết không? Từ đầu, khi biết rõ bản thân không thể yêu thêm bất kì ai ngoài cậu được nữa, tớ đã luôn mang trong mình một giấc mơ về một gia đình của riêng hai chúng ta. Nhưng rồi, ngày mà cậu nói muốn kết hôn với tớ, tớ lại trở nên lo lắng với muôn vàn những viễn cảnh tương lai sau này. Tớ không thể khống chế được những nỗi sợ hãi của mình. Xin lỗi Chaeng, từ nay tớ hứa sẽ mạnh mẽ hơn." Lisa cúi đầu 90 độ trước nàng.

Chaeyoung khẽ cười, ánh mắt đỏ lên vì xúc động, bối rối bước từng bước đến gần Lisa.

"Khi ở bên cạnh tớ, cậu đừng cố gồng lên để mạnh mẽ được không? Những lúc tớ yếu lòng, tớ sẽ tựa vào cậu. Những lúc cậu yếu lòng, thì hãy tựa vào tớ. Chúng ta cứ thế nương tựa vào nhau, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Được. Chúng ta sẽ tựa vào nhau." Lisa cười, gật gật đầu.

Chaeyoung cúi người, vẽ nốt một nửa trái tim còn lại. Bước đến bên cô, đan tay cả hai vào nhau, trìu mến nói: "Cậu có biết vì sao tớ luôn thích ngắm hoàng hôn không?" 

Lisa lắc đầu.

"Vì nếu đời người được ví như một ngày, thì bình minh chính là lúc chúng ta được sinh ra, trải qua vô vàn những lúc nắng gắt rồi mưa giông, ngày chúng ta từ biệt cuộc đời chính là lúc hoàng hôn buông xuống. Tớ thích được ngắm hoàng hôn, đặc biệt là ngắm cùng cậu."

Lisa xúc động đến không thể nói thành lời, những giọt nước mắt vì hạnh phúc mà lăn dài. Đây chẳng phải là một lời cầu hôn sao?

"Nên là đừng suy nghĩ nhiều nữa. Cậu chỉ cần biết, tớ muốn bên cạnh cậu và cậu cũng muốn bên cạnh tớ, thế là đủ rồi. Mặc kệ sau này sẽ ra sao, chúng ta luôn có nhau là được, đúng không?"

Lisa vừa cười, vừa khóc, lại vừa liên tục gật đầu.

Chaeyoung mỉm cười, dịu dàng vén đi mái tóc bị gió làm rối cho cô.

"Lisa, cậu đồng ý kết hôn với tớ nhé?" Dù sao, nàng vẫn muốn nghe một lời đồng ý từ Lisa. Nó như một sự khẳng định trong lòng nàng.

Chaeyoung chủ động muốn kết hôn với Lisa. Đó không hẳn là vì trái tim nàng đang bất an. Mà là vì sau tất cả , nàng bỗng nhận ra rằng, Lisa là người duy nhất khiến cho từng khắc trôi qua, nàng đều muốn bên cạnh suốt một đời.

Lúc trước, Chaeyoung là người sống vì hiện tại, không thích mơ tưởng hay hứa hẹn quá nhiều về tương lai xa. Lúc trước, nàng không có lòng tin vào hôn nhân, vì hôn nhân sau cùng đối với nàng cũng chỉ là một sự ràng buộc của hai kẻ ích kỷ.

Thế mà bây giờ, sau một lần trải qua cảm giác bản thân như mất đi cả thế giới, Chaeyoung đã bắt đầu biết khao khát về hai từ mãi mãi, Chaeyoung đã bắt đầu muốn ích kỷ giữ lấy Lisa bên cạnh mình.

"Không. Tớ không đồng ý." Lisa buông tay nàng ra, lùi về sau vài bước. Gương mặt bỗng nhiên liền thay đổi, không còn những giọt nước mắt vì nàng mà xúc động nữa.

Lisa dứt khoát từ chối như một điều tất nhiên.

Gương mặt đó, ánh mắt đó khiến Chaeyoung không thể đoán được Lisa là đang nghĩ gì.

"Cậu sao vậy?" Chaeyoung đơ người, hụt hẫng nhìn Lisa đang dần bước ra xa mình. Những tình tiết tồi tệ nhất cứ ngang nhiên xuất hiện trong tâm trí nàng, khiến nàng một phen hoảng sợ, Lisa không muốn kết hôn với nàng nữa sao?

"Tớ muốn mình là người cầu hôn cậu."

Lisa lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, rồi quỳ một chân xuống trước mặt Chaeyoung.

Dùng cả trái tim và tình yêu đậm sâu của mình, nhìn nàng chân thành: "Trở thành gia đình của tớ, nhé?"

Chaeyoung bất ngờ như không dám tin vào những chuyện đang xảy ra, nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được Lisa cầu hôn như thế này, đứng ở giữa trái tim cát, bên cạnh là biển cả, phía trên là ánh hoàng hôn rực sáng, trước mặt là người thương đang nhìn mình mong chờ.

Mọi thứ khiến lòng nàng như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Những giọt nước mặt liền trực trào rơi xuống. 

Lisa nôn nóng khi không thấy nàng có dấu hiệu trả lời, liền dùng tất cả công lực của mình, hô lên thật to, áp đảo luôn tiếng sóng đang vỗ vào bờ. Lớn đến nổi chú chó gần đó cũng giật mình mà cong đuôi chạy đi mất: "PARK CHAEYOUNG..."

"SAO?" Chaeyoung cũng hét to trả lời lại.

"CẬU CÓ MUỐN TRỞ THÀNH GIA ĐÌNH CỦA LALISA KHÔNG?"

"MUỐN."

Cả hai cùng nhìn nhau rồi bật cười thật lớn giữa khung trời an yên. Giây phút quý giá đó, chắc chắn sẽ in sâu vào trong tâm trí họ cho đến tận những ngày cuối cùng.

Có lẽ, chẳng ai lại mong chờ những bão giông sẽ đến với cuộc đời mình, nhưng nếu không có những trận bão tựa như không thể đứng vững đó, thì làm sao chúng ta có thể biết được người bên cạnh mình quan trọng đến nhường nào.

.

Lisa và Chaeyoung đang ngồi trên xe, đi về nhà của nàng.

"Lisa, cậu chuẩn bị chiếc nhẫn này từ khi nào vậy?" Chaeyoung ngấm nghía mãi chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út, rồi tủm tỉm cười suốt.

Chiếc nhẫn thật đẹp, nó là sự kết hợp hài hòa giữa vàng và đá quý. Viên đá màu đen vừa huyền bí, lại vừa như ẩn chứa một ý nghĩa vô cùng sâu sắc nào đó. Khiến Chaeyoung thật sự rất yêu thích.

"Tớ mà nói ra cậu sẽ hết hồn cho xem." Lisa nắm tay trái đang đeo nhẫn cầu hôn của nàng, rồi dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.

"Nói cho tớ nghe đi..." Chaeyoung nhìn hành động của Lisa, trái tim nàng đột nhiên lại thổn thức giống như lần đầu được Lisa hôn, gương mặt ửng đỏ vì ngại ngùng.

"Là mẹ tớ cho đó. Mẹ nói hãy đưa chiếc nhẫn này cho người mà con muốn dành một đời để yêu thương." Lisa nhìn nàng âu yếm.

Vài tháng trước khi cả nhóm lưu diễn ở Thái, mẹ đã đưa chiếc nhẫn này cho Lisa. Cô thật sự đã rất xúc động, khi nghe mẹ nói ra những lời đó. Mẹ như ngầm cổ vũ, ngầm động viên Lisa trước tình yêu của mình. Nhưng Lisa lúc đó vì lời hứa với Chaeyoung, nên nửa lời cô cũng không dám thừa nhận. Chỉ biết bông đùa mà nói vui với mẹ: " Chắc 10 năm nữa mẹ mới thấy được người chịu đeo chiếc nhẫn này quá."

Thế mà, thật không ngờ chiếc nhẫn nhanh như vậy đã về với chủ nhân của nó. Tất cả tựa như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến nổi có đánh chết Lisa cũng không muốn thức.

"Bác gái biết chúng ta yêu nhau hả?" Chaeyoung vừa xúc động vừa ngạc nhiên trước câu trả lời của Lisa.

"Tớ chưa từng nói, nhưng mà tớ nghĩ là mẹ cảm nhận được."

"Chiếc nhẫn này có vẻ rất quý giá..."

"Đúng rồi, đây là món quà trước khi mẹ về nhà chồng, bà tớ đã cho." Lisa xoa xoa viên đá đen, như một nỗi nhớ thương dành cho bà, đã lâu lắm rồi Lisa chưa được về thăm bà.

"Vậy sao bác gái lại đưa?" Chaeyoung nghe đến đây, liền muốn tháo ra trả lại cho Lisa. Món quà có ý nghĩa lớn như vậy, nàng sợ bản thân không đủ sức để giữ gìn.

"Vì mẹ thương cậu..."

Nàng ngây người trước câu nói của Lisa, trong lòng liền trào lên một cảm xúc khó tả. Chaeyoung rưng rưng nước mắt, hỏi: "Sao bác gái lại thương tớ?" Nàng và mẹ Lisa thường không thể nói chuyện với nhau quá nhiều, vì rào cản ngôn ngữ. Nên nàng thật sự đã rất bất ngờ, trước tình cảm của mẹ dành cho mình.

"Thế cậu nói xem, tại sao cậu thương tớ?" Lisa phì cười.

Chaeyoung ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thế trả lời được: "Tớ không biết. Thương là thương thôi."

"Đúng vậy. Yêu thương thì cần gì có lý do."

Niềm hạnh phúc cứ thế mà len lỏi trong tim Lisa, khi cô cảm nhận rất rõ ràng là nàng đang từng bước trở thành một gia đình thật sự với mình. Một gia đình có cha có mẹ, có nàng và có cô, sẽ không còn là một điều ước viễn vong của Lisa nữa.

.

Xe dừng lại bên đường, nơi trước cổng nhà Chaeyoung.

Cả hai mở cửa xe bước ra, có một sự hồi hợp nào đó, níu kéo bước chân Lisa lại.

"Cậu làm sao lại run như vậy?" Chaeyoung bật cười khi thấy tay Lisa lạnh dần, đang nắm chặt tay mình, như một sự bấu víu đáng yêu.

"Làm sao không run? Tớ còn không thể đoán được ba mẹ cậu sẽ phản ứng như thế nào?" Lisa thở dài.

"Thì vào đi rồi sẽ biết." Chaeyoung kéo tay Lisa đi lại mở cổng, vì cổng nhà là khóa vân tay nên cả hai rất dễ dàng đi vào.

Nàng vẫn chưa điện thoại thông báo với cha mẹ rằng mình đã về, nàng muốn tạo bất ngờ cho họ.

Chaeyoung không quá lo lắng về vấn đề cha mẹ sẽ phản đối. Nàng còn nhớ lúc trước, khi cả hai vẫn chưa yêu nhau, mẹ đã luôn miệng trêu chọc hai đứa. Như thế, đã đủ thấy mẹ thoáng như thế nào rồi. Thật sự nàng rất tự tin rằng cha mẹ sẽ vui vẻ chấp nhận chuyện họ kết hôn với nhau.

"Trời ơi, tiểu thư về ông bà chủ ơi" Quản gia Kim đang quét dọn phía trước, trông thấy hai người, bà liền mừng rỡ quăng cây chổi sang một bên, chạy thật nhanh vào nhà kêu ông bà Park.

Lisa và Chaeyoung nhìn hành động của quản gia Kim liền đồng thanh bật cười.

"Một năm rồi tớ mới được quay về nhà." Chaeyoung nhắm mắt, hít vào một hơi, như muốn ôm trọn mùi hương thân thuộc khiến nàng nhớ nhung này vào lồng ngực.

"Lần trước khi chúng ta về đây, tớ vẫn còn đang đơn phương cậu..." Lisa cười nhớ về thời điểm đó.

"Lần này quay lại, chúng ta lại chuẩn bị kết hôn, cậu có thấy cuộc sống diệu kì hông?" Chaeyoung kề vào tai Lisa thì thầm.

Lisa gật đầu. Định sẽ đặt vào đôi má phúng phính của nàng một nụ hôn thì đột nhiên tiếng nói từ trong nhà lớn dần ra, khiến Lisa giật mình liền tách xa nàng như một phản xạ.

"Chaeyoung về hả con?"

"Lalisa là đại nhát gan" Chaeyoung nhéo yêu vào má Lisa, rồi kéo tay cô đi vào nhà.

"Dạ, con cùng Lisa về ạ."

Mẹ Park vui mừng chạy ra: " Sao không nói trước để mẹ ra rước, hai đứa có mệt không?" Bà ôm lấy Lisa và Chaeyoung.

"Dạ, thưa bác con mới đến." Lisa lễ phép chào hỏi.

"Ừm, ngoan." Mẹ cười, xoa đầu Lisa. Đứa nhỏ này luôn rất lễ phép như vậy.

"Ba mẹ đã ăn tối chưa? Tụi con chưa ăn gì hết, con đói..." Chaeyoung xoa xoa bụng mình, làm nũng với mẹ.

"Ba mẹ với Alice ăn rồi. Bà Kim dọn cơm cho hai đứa nhỏ đi."

"Dạ bà chủ."

"Hai đứa lên phòng tắm rửa đi, rồi xuống ăn cơm." Mẹ cười hiền dịu nhìn cả hai.

"Dạ, con cảm ơn mẹ." Lisa cúi đầu chào mẹ, rồi cùng đi lên lầu với Chaeyoung.

.

Tại phòng Chaeyoung.

Lisa vừa vào phòng đã ngã nhào xuống giường, cởi vớ, cởi áo, cởi luôn chiếc quần jeans bó chặt cặp chân thon dài của mình suốt một ngày dài.

Chaeyoung khoanh tay, dựa tường đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, Lisa đang nằm dài trên giường với duy nhất bộ đồ lót trên người. Khác xa hẳn cái dáng vẻ lễ phép, ngoan ngoãn lúc nãy khi cô gặp mẹ.

"Tớ không biết đâu mới là con người thật của cậu luôn á." Chaeyoung tặc lưỡi cười.

"Cậu muốn biết hem?" Lisa ngồi dậy, tinh ranh nhìn nàng.

Chaeyoung thấy gương mặt Lisa là biết chắc sẽ lại làm chuyện không đúng đắn rồi, những nàng vẫn tò mò muốn xem Lisa sẽ làm gì.

"Muốn."

Lisa nhanh nhẹn liền cởi bỏ áo lót, quần lót của mình. Rồi đứng ngay ngắn, đưa thân thể trần trụi ra trước mặt nàng: " Thưa tiểu thư Park, đây chính là con người thật của tôi ạ."

"Đi tắm đi, đồ biến thái." Chaeyoung thoáng đỏ mặt, đánh vào mông Lisa một cái, rồi kéo Lisa quăng vào phòng tắm.

"Có ai muốn tắm chung với đồ biến thái hông ta?" Lisa ló đầu ra.

"Không thèm."

"Ờ, vậy tớ sẽ đi tìm người thèm tắm chung với tớ. "

"Cậu dám?" Chaeyoung trừng mắt, đứng lên.

"Vậy cậu có muốn tắm chung với tớ hông?"

"Tắm thì tắm, tớ sợ cậu chắc."

.

Sau hơn 1 tiếng trong phòng tắm, thì Chaeyoung và Lisa cuối cùng đã có mặt trên bàn ăn.

"Mọi người không ăn thì đi ra ngoài đi, làm gì cứ nhìn tụi con hoài vậy?" Chaeyoung không thể nào nuốt trôi khi có tới tận 3 cặp mắt đang nhìn mình không rời, mẹ, chị Alice và quản gia Kim.

"Thì con cứ ăn đi, mẹ có làm gì ảnh hưởng tới việc ăn của con đâu."

"Nhưng mà mọi người nhìn, tụi con ăn không được tự nhiên." Chaeyoung cau mày.

"Chị thấy Lisa vẫn bình thường mà, em không có khó chịu, đúng không Lisa?" Chị Alice nhìn Lisa hỏi.

"Dạ... dạ thức ăn ngon lắm ạ." Lisa gượng cười trả lời.

Thật ra từ nãy đến giờ, Lisa hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị của những món ăn trên bàn ra sao cả. Vì các giác quan của Lisa đang bận căng thẳng đến cực độ khi bị ánh mắt dò xét của người nhà Chaeyoung, nhìn vào mình như muốn nhìn thấu tâm can bên trong.

Chaeyoung liếc Lisa một cái, rồi nhìn ba người đang ngồi đối diện mình, nói: "Con biết mọi người đang tò mò lý do vì sao tụi con lại đột xuất về đây. Một chút khi có đủ mặt gia đình mình, con sẽ nói. Còn bây giờ, cho con ăn thoải mái được không?" Gia đình của nàng, làm sao nàng không hiểu họ đang nghĩ gì được.

"Được." Mẹ mỉm cười, gật đầu. Rồi bước ra khỏi phòng ăn, chị Alice và quản gia Kim cũng đi theo ra ngoài.

Khi thấy tất cả mọi người đã ra hết, Lisa liền thở phào nhẹ nhõm.

"Nãy giờ tớ ăn không vô luôn á." Lisa nói nhỏ với Chaeyoung.

"Ủa sao tớ nghe có người nào đó khen thức ăn ngon?" Chaeyoung nhìn Lisa bĩu môi.

"Làm sao tớ dám nói giống cậu được." Lisa ấm ức.

"Lalisa là tên đại đại nhát gan."

"Ờ, tớ thà nhát gan mà lấy được vợ." Lisa tự hào, gắp miếng thịt bỏ vào miệng.

"Ai mà thèm lấy cậu."

"Park Chaeyoung chứ ai."



End chap 33.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net