Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa ngước mặt lên khỏi bàn, cô cố quẹt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, đè cảm xúc xuống và trầm giọng trả lời mẹ, người mặt đang đỏ bừng ngồi ở giữa chiếc ghế sofa, trong ánh mắt toát lên cơn giận không nguôi.

    - Con xin lỗi mẹ, con không thể làm theo ý mẹ được.

Mẹ Yang đập tay vào thành ghế sofa nói bật lại ngay.

   - Tại sao lại không được? Cái chuyện dễ như vậy mà? Chị muốn tôi tức chết chứ gì?

Lisa bao năm qua đều nghe răm rắp lời mẹ, mẹ muốn gì cô làm đấy, không 1 lần cãi lời, nhưng đến thời khắc này cô không thể nữa rồi. Lisa nói.

   - Con không thể bỏ tình yêu của mình mà kết hôn với 1 người con không có tình cảm được.

Bà đập 2 tay vào với nhau tạo thành 1 tiếng bốp, sau đó thở hắt ra, giọng vẫn khó chịu như vậy.

   - Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không có bây giờ thì sau này sẽ có, kết hôn với Minji thì chị sẽ có 1 cuộc sống sung sướng, công việc làm ăn cũng sẽ thuận tiện hơn. Chị vẫn không hiểu sao?

Lisa luôn nhẫn nhịn, sợ hãi trước thân mẫu trước mặt, chưa từng mạnh mẽ bày tỏ những điều cô muốn, đến khi mất đi 1 phần trong mình thì cô mới từng chút một đối đáp với mẹ 1 cách thẳng thắn.

    - Không có Chaeyoung thì cuộc sống với con như vô nghĩa. Con chỉ cần Chaeyoung thôi, mãi mãi dù là sau này, Chaeyoung là quan trọng nhất đối với con.

"Chát", tiếng bạt tay vang lên, bà đã tát Lisa 1 cái đau điếng, khuôn mặt cô nóng ran lên, nghiêng hẳn về 1 phía. Bà chỉ tay vào mặt Lisa, tay bà đang run lên vì cơn giận, hét lớn.

    - LALISA!! Chị không được bất hiếu! Con bé  đó có gì mà chị chết mê chết mệt, nó bỏ bùa chị hay sao? Chì vì 1 đứa con gái tầm thường mà chị bỏ ngoài tai lời mẹ vậy hả?

Lisa ôm lấy nửa khuôn mặt đang đỏ rát lên, từ từ chậm rãi nuốt nước mắt trả lời mẹ.

    - Chaeyoung không phải 1 người tầm thường, cô ấy là người con gái mà con yêu. Là người đầu tiên hiểu được con muốn gì, người đầu tiên làm con hạnh phúc thật sự, cô ấy làm con cảm thấy bình yên, là người con muốn che chở bảo vệ đến hết cuộc đời. Ngoài cô ấy ra con sẽ không kết hôn hoặc yêu bất cứ ai cả.

Bà nghe xong không kiềm nổi mình đập tách trà trên bàn xuống đất vỡ tan tành, mắt trợn tròn có vài tia máu trông rất đáng sợ, 2 tay ôm lấy đầu nói.

    - Đứa con bất hiếu! Bây giờ thì tôi còn mặt mũi nào mà ra đường nhìn người ta nữa chứ, ai ai cũng bàn tán dị nghị, họ nói này nói nọ. Cả 1 dòng họ bẽ mặt, ê chề, nhục nhã. Tập đoàn thì sắp muốn phá sản đến nơi rồi, chị hài lòng chưa??

Lisa quỳ xuống đất cúi mặt trước mẹ, khuôn mặt của mẹ thất vọng, từng nếp nhăn kéo vào, bà thở trong run rẩy, cô bấu hai tay vào với nhau, nói những tâm tư từ sâu trong lòng.

    - Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi... con biết con bất hiếu, tội con gây ra rất lớn, không thể chấp nhận được, nhưng... con không muốn bản thân mình giống như mẹ, lúc nào cũng quan tâm đến người khác nghĩ gì, lúc nào cũng muốn thật hoàn hảo trong mắt họ để rồi quên đi hạnh phúc thật của bản thân.

Bà ngước mặt lên lắp bắp hỏi.

    - C-cái gì cơ?

Lisa cười nhẹ, mắt đậu lại dưới mảnh thuỷ tinh dưới đất, kí ức trong cô vẫn còn nguyên những ngày thơ bé.

     -Mẹ có biết, ngày nhỏ con luôn ở bên ông bà ngoại, ông bà sống vui vẻ lắm, ông bà lúc nào cũng tự hào về mẹ khi thấy hình ảnh của mẹ trên báo đài, ông đã từng nói với con rằng 'Mẹ từ quê lên thành phố, vào đại học, làm việc chăm chỉ để trở thành 1 người phụ nữ tài giỏi, càng ngày càng nổi tiếng, thành công, ông tự hào lắm' và rồi ông nói thêm 'nhưng mẹ con cũng sẽ mệt mỏi, khi đó mẹ sẽ về đây nghỉ ngơi, ông bà luôn chờ mong mẹ con.' Nhưng....tới cả ngày giỗ của ông bà mẹ cũng chẳng thể về.

Bà nhíu mày nói lại ngay lí do của mình.

- Lúc đó mẹ phải ra nước ngoài đàm phán với mấy đối tác quan trọng với ba con, không thể bỏ được.

Lisa hơi ngạc nhiên khi nghe thấy mẹ mình thay đổi cái cách xưng hô, lòng cô bỗng trùng xuống, Lisa nói tiếp.

- Con biết, con biết chứ... vì thế nên con không trách mẹ vì ông bà đã từng nói 'mẹ là báu vật quý nhất của ông bà', lúc ra thăm mộ con đã xin lỗi ông bà vì mẹ không thể về được. Con nghĩ ông bà không bao giờ trách mẹ đâu, ông bà luôn muốn thấy mẹ hạnh phúc, tươi cười bên ba như trên báo đài hay chiếu. Bao năm mẹ không về, sự thật ở nhà thì ba mẹ lúc nào cũng bàn về việc làm ăn, phương hướng phát triển tập đoàn, và rồi đi công tác suốt, ở bên nhau như thế ba mẹ có vui không? Có hạnh phúc không? Hay chỉ thấy gò bó, áp lực...?

Ánh mắt bà lung lay xao động, nét giận dữ cũng chẳng còn, khuôn mặt bà giãn ra, từng lời nói của Lisa như những chiếc dao đâm vào tim bà, nó đúng đến từng cảm giác của bà. Bà chỉ biết nói.

- Con-con...không được nói thế.

- Con không dám phán xét ba mẹ, con biết 1 chuyện từ lâu, đó là cuộc hôn nhân này là do ông bà nội sắp xếp, cho ba-1 CEO lấy mẹ-1 học giả nổi tiếng thì danh tiếng của tập đoàn sẽ nâng tầm như thế nào, quyền lực như thế nào. Sau đó thì mẹ chỉ vùi đầu vào đống hợp đồng, những cuộc họp, mẹ thay đổi tất cả, mẹ đang cố rũ bỏ gốc gác từ quê của mẹ, mẹ cảm thấy xấu hổ vì điều đó đúng không? Ba mẹ bên nhau trước phóng viên, camera lúc nào cũng cười, khoác tay nhau, nhưng đằng sau đó thì vô cùng lạnh nhạt, gượng ép. Mẹ à, đó không phải hạnh phúc thật sự mà ông bà muốn thấy đâu, nếu ông bà biết được những nụ cười của mẹ đều là giả thì ông bà sẽ buồn đến chừng nào?

Từng giọt nước mắt hoà vào tiếng nấc, bà oà khóc, khuôn mặt bà ánh lên sự đau đớn, hối hận. Lâu nay bà không biết những điều này, bà đã chỉ quan trọng danh vọng, tiền bạc để rồi đến hạnh phúc đơn giản, đến ba mẹ bà cũng quên đi mất, giờ thì bà còn lại gì sau những năm tháng đó? Đến con mình bà cũng 1 lần nữa mắc sai lầm, luôn cho con vào 1 cái khuôn, và rồi để cuộc sống nó vô vị như bà sao? Hai tay bà buông thõng, đôi mắt đục vô hồn nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài kia, đẹp làm sao, vậy mà bấy lâu nay bà cũng quên đi mất. Lisa ôm lấy mẹ, tay siết chặt sau lưng mẹ, cuối cùng mẹ cũng có thể nhận ra được điều mà mẹ đã lãng quên trong tuổi thanh xuân dài đã mất....

___________________

[4 năm sau]

- Cổ phiếu của tập đoàn YG lại tăng mạnh

- Tập đoàn YG vươn lên trở thành tập đoàn giải trí hàng đầu Đại Hàn Dân Quốc

- Tập đoàn YG phát triển ra cả thế giới

Lisa ngồi ở bàn làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi sau chuyến công tác ở Pháp, mới vừa về là cô đã phải vào ngay tập đoàn, mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc, đang chợp mắt tí xíu thì Bambam lại đọc mấy bài báo mạng với giọng rất tự hào. Lisa ngồi thẳng dậy khỏi cái lưng ghế, cô nhăn mặt chửi.

- Mày bệnh hả? Không thấy tao đang mệt hay sao mà cứ bô bô cái miệng đọc mấy cái báo chết tiệt đó chứ? Thích gì thì ra ngoài!

- Mày không thấy vui sao? Giờ đi ra đường là người ta tâng bốc, ngưỡng mộ, sướng chết đi được!

Lisa bất chợt nhìn vào tấm hình được đóng trong khung để ngay ngắn trên bàn làm việc, bức hình tươi cười của Chaeyoung, cô nhớ nụ cười đó, nhớ khuôn mặt đó, nhớ mùi hương đó...và rất nhớ cô gái đó. Sau bao năm dốc hết thời gian và sức lực vào làm việc thì bây giờ tập đoàn cũng đã thịnh vượng trở lại, giờ đây Lisa có tất cả những điều mà người ngoài hằng mong ước. Nhưng trong tim cô vẫn trống vắng, cô còn thiếu mất mảnh ghép của cuộc đời. Những năm qua Lisa luôn tìm kiếm khắp các nước cô đi, tìm kiếm trong hàng triệu triệu cô gái chỉ mong gặp lại khuôn mặt thân quen ngày nào. Nhưng.... "Chaeyoung, em đang ở đâu?"

- Lại nhớ Chaeyoung à?

Bambam lên tiếng sau 1 hồi im lặng lâu, Lisa không trả lời, mắt vẫn dán vào tấm hình. Bambam chép miệng, đứng dậy bước ra khỏi phòng, trước khi đi có nói bâng quơ.

- Tao nghe nói ở Ý có quán cafe hoa hồng nổi tiếng với cô chủ xinh đẹp gốc Hàn đấy! Giờ đang hot lắm, tao book vé cho mày qua đó chơi rồi đấy!

- Cái gì??

Lisa ngước mặt lên nhìn cánh cửa khép lại, quán cafe, hoa hồng, Ý, cô gái gốc Hàn, liên quan gì đến cô? Ý Bambam là sao? Có lẽ nào....người đó là Chaeyoung? Lisa tất bật hẳn lên, cô rời tập đoàn mặc công việc còn đó để về nhà chuẩn bị đi Ý..

.
.
.
Hết chap 38

Aaaaaaaa!! 200 followers!! Cảm ơn các bạn nhiều, mình vui quá! Đây là 1 trong những niềm vui nhỏ nhoi trong cái nỗi buồn chán to lớn mà mình đang trải qua, cảm ơn mng 1 lần nữa.💜♥️🖤💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net