Chương 100: Sắc dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rầm!"

Vương bà bà tay cầm roi mây, bắt Lệ Sa quỳ gối dưới chân bà.  Bà đau lòng nhìn đích tôn, ánh mắt vọng về cõi xa xăm, bà thở dài: "Vương Lập Vân! Nhớ xưa kia phụ mẫu ngươi qua đời, nội tổ mẫu một tay nuôi ngươi khôn lớn, tuy gia cảnh chúng ta có Bần, nhưng tuyệt đối không được Tiện! Ngươi năm đó bỏ đi biền biệt, cứ tưởng ngày công thành danh toại, vinh quang hồi hương rước cái thân già này để mà tận hiếu. Ngờ đâu phải chứng kiến cảnh đứa nội tôn bại hoại ngươi hại đời nhi nữ nhà người ta, tằng tôn đến nay cũng đã mười mấy tuổi, ngươi định làm lão già này tức chết mới cam lòng hay sao?!" 

Căn nguyên cái tên Vương bà bà đặt cho mình, Lệ Sa sau cùng cũng được sáng tỏ. Ngày gặp lại Vương bà, mới biết bà đầu óc không còn minh mẫn như xưa, Lệ Sa trong mắt bà chính là nội tôn quá cố Vương Lập Vân. Vậy không hẳn là xấu, tuy trí nhớ của Vương bà bà không còn sáng suốt, miễn ngày nào bà cũng sống trong ký ức hạnh phúc, tất thảy đều ổn cả mà.

"Ngươi đừng nói Tiêu Tiêu chỉ là nghĩa nữ?" Nhìn Lệ Sa gật đầu, Vương bà bà tặc lưỡi, đối với Lệ Sa không còn chút niềm tin, nam nhân nào mà chẳng như nhau, dám làm không dám nhận. Vương bà bà giận đến run nguời: "Ngươi đi đi, nếu không đưa mẫu thân của Tiêu Tiêu tới gặp ta thì đừng có mà về đây."

Vương bà bà một đường thẳng vào gian nhà sau, trông bà dứt khoát lắm, xem chừng Lệ Sa đêm nay không thể qua đêm tại đây. Mà thôi, vốn dĩ mình đâu có ý định qua đêm tại đây, cả ngày hôm nay không biết tiểu thư của mình đã làm những gì, nên tranh thủ hồi phủ ngắm nàng một chút mới được.

Tính từ chập tối đưa Hân Nghiên hồi phủ chắc đã trôi đi mấy canh giờ. Không biết Thái Anh đã ngủ hay chưa, không nhìn thấy bóng dáng Ngọc Hoa đâu cả, sương phòng của nàng đèn sớm tắt, có lẽ nàng đang yên giấc. Lệ Sa tốt nhất nên trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, cái cơ thể bám đầy bụi này khiến mình bứt rứt quá.

Trên đường đi có gặp vài nữ tì, các nàng rụt rè chào hỏi, nhưng vì sao không dám đứng gần mình năm bước? Lạ thay, còn bọn nam nhân thái độ đối với mình vẫn bình thường như cũ.

Ơ kìa... ổ khóa của mình bị người khác phá bỏ từ lúc nào?

Lệ Sa trái tim treo cao ở cổ họng, chắc bởi sự cố của Thạch Đầu và Từ Tĩnh Lôi ám ảnh quá nhiều, cho nên hoàn cảnh nào đều có thể nhìn ra nguy hiểm.

Bất chợt giọng nói bên trong đột ngột vang: "Còn không chịu bước vào?"

Thái Anh?

Lệ Sa mặt mày lúc cau có, lúc thì hòa dịu, lại từ hòa dịu chuyển về cau có. Lí ra nàng nên ngoan ngoãn mà ngủ sớm, trời đã rất muộn rồi.

"Không được thắp đèn!"

Trời đêm nay tối mịt, không có lấy một ánh trăng, Lệ Sa tình trạng này chẳng khác chi kẻ mù nương tựa Thái Anh dẫn dắt. Nàng từ khóa chốt đến dồn Lệ Sa vào đường cùng chỉ mất năm sáu giây, nàng bắt đầu tập trung quét đầu mũi, di động khắp người Lệ Sa.

Tâm trạng chuyển biến ngày một xấu. Thái Anh chua giọng hỏi: "Lệ Sa, mùi hương này là của ai?" Lệ Sa không trả lời,  nàng đợi hoài vẫn chưa nghe được câu trả lời, vì sao thế? Trân Ni nói những người có biểu hiện ấp a ấp úng, không dám nhìn thẳng, đích thị vừa làm qua chuyện xấu.

Làm sao? Lệ Sa muốn đẩy nàng đi nơi khác? Bình thường Lệ Sa sẽ cưng chiều ôm nàng vào lòng kia mà. Vậy... trong lòng Lệ Sa không còn nàng nữa?

"Đợi ta tắm xong rồi hãy nói, có được không?" Những gì Lệ Sa có thể thấy chỉ là một màu mịt mờ, biết Thái Anh nàng không còn quấy rối cũng mau chóng lần mò tìm bàn trà thắp nến, lấy lại thị lực, cảm thấy an tâm hơn nhiều.

"Ngươi quả thật không còn thích ta."

Vì chỉ thắp một cây nến, nên ánh sáng không chiếu nổi tới nàng. Lệ Sa đè xuống âu lo, tiến gần nàng hơn, nhưng mình càng tiến, nàng càng lùi.

Thái Anh nép mình trong góc tối, tận lực chống cự cử chỉ ôn nhu của Lệ Sa. Lệ Sa dịu dàng bao nhiêu, lòng nàng đây khổ sở bấy nhiêu. Môi nàng run rẩy: "Đêm hôm qua... vẫn còn một cách êm đẹp để cứu ta, nhưng ngươi không lựa chọn?"

"Nàng thấy không khỏe ở chổ nào?"  Lệ Sa áp tay lên trán, thăm chừng nhiệt độ chưa được lâu, đã bị Thái Anh hung hãn phản kháng. Nàng đem tất cả uất ức phát tiết, mất tự chủ quát: "Trả lời ta!"

Lệ Sa lại tiếp tục không trả lời, té ra Trân Ni nói không hề sai. Thái Anh ngửa mặt nhìn trần nhà, chua xót bật cười, cười đến điên dại, ý thức cũng không còn, nàng bây giờ tựa xác không hồn, ai làm gì, nói gì, hoàn toàn không hay không biết, thậm chí nàng chẳng biết bản thân mình là ai.

Là xúc cảm mềm mại trơn tru, êm dịu bao vây nàng, nàng khép hờ đôi mắt, nâng cằm đón nhận, môi hơi hé, nàng là muốn nhiều hơn nữa. Nóng,  mỗi khi bàn tay lạnh lẽo chạm qua từng tất da thịt, cơ thể nàng nóng rực như thiêu như đốt.
Bao nhiêu đó thôi chưa thỏa mãn, thăm dò y phục trên người nàng một vòng, rồi tìm cách nới lỏng thắt lưng, một lớp, hai lớp, lại ba lớp y phục đều bị Lệ Sa làm cho rối loạn cả lên, bàn tay vốn lạnh nhiễm ít nhiệt khí trở nên nhu hòa âm ấm, uyển chuyển luồng tay, vuốt ve tấm lưng trần của nàng, một cái búng tay, dây áo mỏng manh cản trở lập tức buông thõng.  Ngón tay vô tình lướt trên đỉnh tuyết lê, cố ý dừng lại đó mà mạnh tay trêu ghẹo. Thái Anh gần như đánh mất bản thân, phóng đãng cong người, tà mị rên rỉ.

Giác quan của nàng, mọi thứ của nàng... Tê quá, chân nàng mất dần cảm giác, không thể đứng vững được lâu. Nàng không thở được, kịch liệt lắc đầu van xin, lúc đấy Lệ Sa mới chịu buông tha, tuy gọi là buông tha nhưng không hẳn hoàn toàn buông tha, cú vung tay không thừa cũng không thiếu, thuần thục cởi phăng ngoại y của nàng, cường thế đẩy nàng ngã lưng xuống giường. Cơn dày vò không lâu lại kéo đến, hai hạt tiểu hồng đậu nổi bật cách một lớp yếm dưới trướng Lệ Sa cứ liên tục vân vê kích thích .
Thái Anh xấu hổ nhắm mắt, loại tra tấn vừa thống khổ lại vừa thống khoái này bức nàng phát điên.

"Ân~" Nàng cắn môi ưỡn ngực, mê man ôm đầu Lệ Sa.

Nhẹ nhàng quấn quýt, mỹ mạo đang vùi vào nửa khuôn ngực mật đào của nàng, dịu dàng nhấp nhả. Nói xem cảnh tượng này kinh tâm biết mấy. Ý chí lẫn tâm hồn từ lâu đã nhiễm dục tình, nàng mềm giọng kêu: "Lệ Sa."

Trước kia Thái Anh cho rằng, hành động gần giống như Lệ Sa chỉ đơn thuần bình thường tiếp xúc, do yêu mến mà sinh. Nàng cũng thích làm chuyện tương tự trên người Lệ Sa, nhưng không ngờ xúc cảm này dị thường quá thể. Lệ Sa tay phải ấn càng dùng sức, hết xoa nắn lại mân mê, tiểu hồng đậu nằm trong cánh môi ấm nóng triền miên biến dạng, nàng toàn thân liên hồi co rút, chết không được mà sống cũng không xong.
Lệ Sa ở đỉnh tuyết lê dụng lực cắn xuống, vừa đau vừa tê tái. Thái Anh hai chân căng thẳng, cả người đều nẩy lên: "Ân~ đau..."

Cơ thể bóng loáng mồ hôi dần hạ, người trên thân không còn chút động tĩnh, dè dặt rời môi, hé lộ điểm đỏ hồng bắt mắt tại địa phương nhấp nhô tuyết trắng. Đó là vẻ mặt ăn năn sao?

Lệ Sa mắt thấy đẫy đà thân thể phóng túng, lại càng rung động. Vô thức liếm môi, kéo tấm chăn dày muốn che đậy cảnh xuân.

Cứng nhắc xoay người, không định nói, cũng không thể nói. Ngoài thất vọng thì chẳng còn cảm nghĩ nào tiêu cực hơn thế, Lệ Sa thật lòng chỉ muốn yêu thương nàng, tôn trọng nàng, vì cái gì hết lần này tới lần khác phát sinh ý nghĩ xâm phạm nàng, nhìn xem... trí tuệ của nàng đơn thuần trong sáng biết bao... tệ thật!
Dìm mình trong thùng nước lạnh, rất rất lâu, chân tay đã muốn tê cóng mới vừa ý đi ra. Lệ Sa không chắc nàng đã ngủ, bởi chỉ thấy được bóng lưng của nàng, khe khẽ bước tới bàn trà, mệt mỏi gối đầu nhìn về hướng nàng, mi mắt nặng nề khép.

Gần chuyển mùa, tiết trời có phần biến đổi, đêm xuống gió lạnh rì rào thổi, nhưng không lạnh như Lệ Sa tưởng tượng, mơ màng thu lấy hơi ấm áp dịu êm trên vầng trán, giấc ngủ vì thế mà kéo dài sâu hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net