Chương 103: Ta đợi mây tan trời lại sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấm, tiếng khóc thương, tiếp xúc, tác động.

Hân Nghiên nàng không thở được, kì lạ, nàng không còn cảm thấy không khí nữa, cớ sao phế quản lại không ngừng lưu thông một luồng khí.

Những gì mà nàng thấy được chỉ là một đám mây mờ. Vậy... bao giờ gió thổi mây tan, nàng an nghỉ?

"Hân Nghiên!"

Hân Nghiên giật mình ngoái đầu ngoảnh lại, lẫn trong đám sương mù  ai đó đã kéo nàng bỏ chạy, thoát khỏi cơn mê. Nữ nhân luôn luôn quấy phá tâm trí nàng, không cho nàng yên ổn, cùng nàng môi kề môi... Lệ Sa đang hôn nàng? Cơ hồ không phải, chính xác hơn Lệ Sa chỉ đang thổi khí mà thôi.

Hân Nghiên toàn thân co giật, nàng ôm ngực lật người, nước xông lên mũi, phần còn lại đều được nàng nôn hết ra ngoài, nàng ho đến độ sắp ngất xỉu liền lúc đó xuất hiện một tấm thân để nàng dựa vào. Nàng nghe ra tiếng nức nở của tỷ tỷ, tỷ tỷ vuốt đầu nàng trấn an, giống như thuở xa xưa nào nàng vấp chân té ngã: "Không sao cả, Nghiên nhi giỏi lắm, có tỷ tỷ ở đây."

Hân Nghiên lẳng lặng rơi nước mắt, nàng nấc nghẹn từng hồi ôm chầm Thái Anh. Nàng muốn xin lỗi tỷ tỷ một câu, nhưng sao khó quá, còn nguyên do là gì chỉ mình nàng biết được.

____________________________

Trong rủi có may, một đêm đầy sóng gió cũng qua đi. Hân Nghiên mới từ cõi chết trở về, hiện nay thân thể vẫn còn rất yếu, có điều thể chất nàng vốn tốt, ngoài mệt mỏi thiếu sức ra mọi thứ còn lại đều rất ổn.

Tình trạng Hân Nghiên không có gì đáng ngại nhưng sao sắc mặt Ngọc Hoa khó coi lạ thường, sau khi chẩn mạch cũng vội vã rời đi. Hân Nghiên thấy làm lạ, nàng lo lắng hỏi Tiểu Kỳ: "Tỷ tỷ của ta mấy hôm nay tại sao không đến thăm ta?"

Tiểu Kỳ ngoài mặt cười trừ, suy nghĩ đủ thứ câu trả lời nghe cho thực thuyết phục, Hân Nghiên nếu biết Thái Anh nhiễm phong hàn tới nỗi mê man nằm liệt giường, nhất định sẽ không chịu ở yên tịnh dưỡng, với tình trạng này thì không hay chút nào. Cùng là hội nữ tì tỷ muội với nhau, đêm hôm đó  Ngọc Hoa và Thiết Nhi đều được tham dự, cớ làm sao Nhị tiểu thư không cho phép nàng cùng người đi đến đấy.

Tiểu Kỳ nàng gần một đêm ở đại môn chờ đợi Nhị tiểu thư của nàng, kết cục Hân Nghiên bất tỉnh nhân sự được Lệ Sa bế trên tay, tất cả mọi người toàn thân ướt sũng, đúng là dọa người mà. Qua ngày hôm sau Đại tiểu thư sốt nặng mê man, Nhị tiểu thư của nàng thì vô cùng yếu ớt. 

"Tiểu Kỳ?" Hân Nghiên hô nhẹ, nàng đang mất dần kiên nhẫn.

"Đại tiểu thư có tới đây, nhưng toàn vào những lúc Nhị tiểu thư đã ngủ say. Người không cho phép nô tì làm mất giấc ngủ của Nhị tiểu thư." Tiểu Kỳ trôi chảy đáp, tự nhiên đưa mắt tránh nhìn thẳng vào Hân Nghiên. Nhị tiểu thư của nàng rất thông minh, bằng mọi cách không thể để lộ sơ hở.

Hân Nghiên có vẻ tin, ậm ừ gật đầu, tiếp đến không nói thêm câu nào, nàng yên lặng khép mắt giống như đã ngủ thiếp.

Tai nghe tiếng chào hỏi của đám nữ tì ngoài kia, các nàng có nhắc tới "Lạp quản sự" Lệ Sa đang ở đây?

Hân Nghiên tâm tình phấn chấn hẳn ra, bất quá sau khi tự mình thông suốt, nàng lại quay về như cũ, vô bi vô hỉ, đạm bạc trạng thái. Hững hững hờ hờ, nàng phất tay: "Nói với hắn ta đã ngủ."

Tiểu Kỳ nhận lệnh bước ra thông báo. Lệ Sa hay tin cũng không nán thêm phiền nàng để làm gì, những ngày gần đây quá nhiều chuyện phải làm, luân phiên di chuyển qua lại hai nơi như cơm bữa. Hôm nay Hân Nghiên sức khỏe có lẽ bắt đầu ổn định, tuy không trực tiếp gặp nàng nhưng nghe đâu đã có thể tự thân sinh hoạt bình thường.

Mệt mỏi xoa đầu, ghé vào băng đá phiến ven đường nghỉ chân một chút. Lệ Sa nhướng mày nhìn Ngọc Hoa đứng trước mặt mình, hướng mình ủ dột dập đầu. Lệ Sa nhanh tay đỡ lấy nàng, nàng thấy thế chỉ biết ôm mặt khóc, ngần ấy năm trời quen biết Ngọc Hoa, Lệ Sa chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy qua nàng rơi lệ.

"Thật có lỗi, ta đáng chết, đáng chết gấp vạn lần! Lẽ ra đêm hôm đó ta cứu Đại tiểu thư trước tiên, thì mọi chuyện sẽ chẳng tồi tệ như ngày hôm nay." Ngọc Hoa nói trong nức nở, nàng không ngừng đấm vào thân, tự trừng phạt chính mình.

"Thái Anh cùng lắm chỉ nhiễm ít phong hàn, qua vài hôm sẽ tốt ngay thôi. Ngươi đừng ở đó mãi dằn vặt bản thân." Lệ Sa thở dài một hơi, an ủi Ngọc Hoa cũng như là tự mình an ủi, không sai, qua vài hôm nàng liền khỏi bệnh ngay thôi mà.

Ngọc Hoa miễn cưỡng lau khô nước mắt, lát sau cũng theo Lệ Sa đi đến sương phòng Thái Anh. Nàng lương tâm ray rứt, vẫn là không còn mặt mũi nào nhìn mặt Đại tiểu thư của nàng.

Giọng kêu mỏng manh suy yếu, gọi một tiếng Ngọc Hoa. Ngọc Hoa vỗ mạnh hai má, lấy lại tinh thần, gấp gáp bước chân, quỳ dưới bệ giường, Thái Anh sắc mặt hồng hào hơn một chút, môi cũng không còn trắng bệch như hôm qua. Ngọc Hoa nhất thời vui mừng không kìm được nước mắt, nàng thưa: "Có nô tì."
Thái Anh liếc nhìn Lệ Sa, Lệ Sa hiểu ý giúp nàng ngồi dậy, giữ nàng nằm yên trong lòng.

Nắm bàn tay Ngọc Hoa kéo nhẹ, muốn Ngọc Hoa hãy ngẩng đầu nhìn thẳng. Thái Anh những ngày qua mê man là sự thật, nhưng những ai nói gì bên tay nàng đều nghe hết cả, Ngọc Hoa mỗi ngày đều quỳ bên cạnh nàng khóc lóc cầu xin ông trời, Thái Anh nghe đến đau lòng. Nàng thở dài: "Thái Anh ta chưa từng xem ngươi là một a hoàn cũng như tự coi mình là chủ nhân của ngươi, thế nên đừng mãi ở đó mà tự trách. Ta chỉ nói một lần duy nhất, nếu ngươi còn vì sự cố lần đó mà dằn vặt bản thân thì từ đây về sau cũng không cần ở đây hầu hạ ta nữa."

Ngọc Hoa cứng đơ cả người, nàng trừng to đôi mắt ướt. Ngạc nhiên hỏi: "Là tiểu thư? Người thật sự trở lại rồi sao?"
Thái Anh đăm chiêu lắc đầu, nàng phất tay ra lệnh cho Ngọc Hoa thoái lui, nàng vùi gương mặt nhỏ vào bụng Lệ Sa, nặng nề nói: "Ta không biết."

Lệ Sa cũng nhìn về Ngọc Hoa, mơ hồ vuốt đầu Thái Anh. Ngọc Hoa lại nảo nề trộm thở dài, nàng vâng lời rút lui.

"Lệ Sa..." Thái Anh nghiêng người sang một bên, đợi Lệ Sa nằm xuống ôm nàng. Nàng ở hỏm cổ thơm mềm cọ cọ đầu mũi, nhỏ giọng phân vân: "Ta nằm mơ, thấy một Thái Anh thực khác. Ta thấy nàng ôm ngươi rơi lệ, bi thương rơi lệ, sau đó lại thấy ngươi quỳ trước nàng mà khóc thê lương, khắp người nàng toàn máu là máu, tựa như người đã chết."

Thái Anh nói tới đây mất tự chủ  rùng mình, mất luôn cả ý thức lẫn hành vi. Nàng rối rắm ôm đầu, không ngừng hỏi: "Ta là ai? Vậy còn ta là ai hả Lệ Sa? Ta là ai chứ?!!"
Móng tay nàng thực dài và nhọn, nếu Lệ Sa không kịp ngăn cản, nàng ắt sẽ tự làm tổn thương chính nàng. Có lẽ trong Thái Anh vẫn còn đó tia minh mẫn, dù nó rất nhỏ nhoi. Ôm nàng ở trong lòng, khóa mọi cử động cũng sẽ không khiến nàng bị đau, Lệ Sa mềm mỏng giọng nói, dỗ dành nàng yên tĩnh một hồi: "Thái Anh trước kia là nàng, hiện tại cũng là nàng."

Coi bộ có tác dụng, Thái Anh dịu ngoan nằm yên một chỗ, nhắm mắt cảm thụ cái vuốt ve nhè nhẹ trên lưng. Nói Lệ Sa là liều thuốc tinh thần duy nhất của nàng không hề sai, bất kể Lệ Sa nói gì làm gì đều làm nàng an tâm đến lạ.

-"Lệ Sa."

"Có ta." Lệ Sa vươn tay thay nàng lau nước mắt. Nàng có là ai đi nữa, đây không còn là vấn đề lớn lao nữa đâu, chỉ hy vọng bệnh trạng nàng tốt dần, biết thế nào tiết chế cảm xúc hơn một chút, đừng tự làm thương tổn bản thân. Chỉ cầu bấy nhiêu, bấy nhiêu thôi.
-"Ta đồng ý."

Lệ Sa giật mình hồi thần, nghiêng đầu hỏi lại nàng: "Nàng đồng ý?"

Thái Anh tròn mắt gật đầu cái rụp, không nhịn nổi liền hôn nhẹ khóe môi Lệ Sa: "Ta đồng ý làm nương tử của ngươi. Hay ngày mai lập tức thành thân, mau mau động phòng." Nói xong, nàng sáng ngời đôi mắt: "Ta nghe nói chơi trò động phòng rất vui, có phải không Lệ Sa?"

"Ơ... ngươi sao đó?" Thái Anh như tiểu bạch thỏ ưa nghịch ngợm, nàng ngồi lên người Lệ Sa, sờ mó khuôn mặt đỏ au, móng tay gãi qua cần cổ đỏ hồng. Vì sao cơ thể Lệ Sa nơi nào cũng phát đỏ thế này?

"Kia... Lệ Sa, ngươi cách xa người ta như vậy làm cái gì? Kẻ nào rời giường không bằng heo chó!" Thái Anh tức giận quăng gối bông về phía Lệ Sa. Khi không thân mật ôm ấp người ta cho đã, tới khi người ta muốn thực sự gần gũi lại hoảng sợ bỏ trốn là sao đây hả?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net