Chương 107: Quà cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân hữu của Tống đại nhân đều xuất thân từ nhà binh, ăn nói tác phong hào sảng phóng khoáng, đặc biệt bọn họ uống rượu phi thường tốt, đã qua ba hiệp rượu, vậy mà cứ như trâu uống nước. Biết rõ ngày trọng đại tân lang chẳng thể uống quá say nên chỉ đơn thuần giữ lại Lệ Sa, ngoài kể chuyện chinh chiến sa trường thì cũng là chiến tranh bạo loạn, hình như họ rất thích Lệ Sa thì phải.

Nếu không nhờ Tống đại nhân ra mặt, có lẽ đến tối muộn vẫn chưa thể thoát thân. Lệ Sa rời khỏi chính sảnh, nghe A Phúc nói Tư Mạn và những người khác đều đã có mặt. Quan sát một vòng đã thấy choáng váng đau đầu, toàn người là người, biết bắt đầu từ đâu đây?

Đi được một lúc vô tình đụng phải một tiểu cô nương, vội tránh sang nơi khác, nàng cũng hành động y chang, lập đi lập lại năm sáu lần. Lệ Sa đuôi mày hơi động, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, không biết nhi nữ nhà ai chạy loạn: "Phụ mẫu cháu đâu?''

"Cháu?" Tiểu cô nương cuời lạnh một hơi, hờn giận lườm Lệ Sa: "Ngươi xấu xa! Ngươi thất hứa! Ngươi bội bạc!"

Cái gì là xấu xa, thất hứa, bội bạc? Tiểu cô nương này tuổi đời xấp xỉ mười ba đi, nhưng giọng điệu chẳn khác đại cô nương hai mươi mấy. Thái độ của nàng là sao? Đừng nói nàng đương định bắt gian tình?

"Đào Đào!"

Trí Tú cùng những người khác có vẻ lo lắng chạy đến gần tiểu cô nương đó. Tiểu cô nương tên gọi Đào Đào này cơ hồ là người quen của Trí Tú, coi kìa... nàng thể như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

Lệ Sa đề phòng lui vài ba bước, khó xử hướng Trí Tú: "Trí Tú cô nương, tiểu cô nương này là người quen của ngươi?"

"Ngô~" Trí Tú tròn mắt, không che dấu thảng thốt: "Nàng là Đào Đào, ngươi thật không nhớ?"

Cái tên Đào Đào nghe thực quen, song, cũng thực lạ, dường như có ấn tượng nhưng không mấy sâu đậm lắm đâu.

Đào Đào vì biểu tình phân vân lưỡng lự của Lệ Sa mà lòng tự tôn tổn thương không ít. Nhiều năm qua nàng nỗ lực khôn lớn để làm gì? Kết cục ngay cả tên nàng người ta cũng không thèm nhớ, vậy thì năm xưa giao kèo giữa các nàng thì tính là cái gì?

"Ách... Đào Đào!" Trí Tú bất lực gọi với theo đứa nhỏ Đào Đào, lại muốn chạy đi đâu nữa đây. Đào Đào vài hôm trước khi nghe tin báo hỷ đã có biểu hiện là lạ, hôm nay gần cả ngày không ăn cũng không uống, một mực lẽo đẽo theo nàng hỏi phòng tân hôn ở nơi nào. Tiểu hài tử này bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa lần nào khiến Trí Tú nàng lo lắng như ngày hôm nay.

-"Tiêu Tiêu mau đuổi theo nàng đi."

"Ơ?" Tiêu Tiêu bĩu môi ôm cánh tay Lệ Sa, nàng còn chưa được nói gì với Lệ Sa mà... còn bắt nàng đuổi theo Đào Đào vừa khó gần vừa lạnh lẽo như tảng băng kia, nàng thực không cam tâm mà. Chợt thấy ở đỉnh đầu nhè nhẹ ấm áp, là Lệ Sa thân ái vuốt đầu nàng, còn khen nàng "Tiêu Tiêu ngoan." Nữa chứ. Thôi thì mặc kệ vậy, lần này nàng đi vì Lệ Sa, chớ không phải vì cái đồ xấu xí Đào Đào đâu.

"Lạp công tử. Cung hỷ, cung hỷ." Tư Mạn, Tô Tố Tố và cả Tô Ái Ái cũng có mặt. Các nàng cũng đang từ hướng đó đi tới.

Thật đúng lúc. Lệ Sa hữu lễ chấp tay: "Tư Mạn cô nương, Tô Tố Tố, Tô Ái Ái cô nương không ngại đường xá xa xôi, bỏ thời gian tới nơi đây cùng ta mừng hỷ, thực đáng quý, đáng quý.''

Tư Mạn ngại ngùng lắc đầu. Căn nguyên Lệ Sa là người vô cùng chu đáo, cách ngày cưới vài hôm có cử người sang tận Thiệu Quốc đưa đón. Thiệp mời chỉ có một mình Tư Mạn, nào ngờ Tô Ái Ái cùng Tô Tố Tố không biết xấu hổ nằng nặc đòi đi theo, hại Lệ Sa một phen chê cười rồi.

------------------------------------------

Sập tối.

Khí trời đêm nay thực tốt, không quá khô khan cũng chẳng quá um tùm ẩm thấp. Gió thổi hiu hiu, hàng đèn lồng đỏ treo dọc bắt mắt chuyển động... chuyển động, khung cảnh thơ mộng hữu tình, tiệc vui vì thế mà sôi nổi gấp đôi.
Ở khía cạnh khác, một cảnh này khéo dọa người kinh hồn bạt vía, đâu mỗi đấng nam nhân tửu lượng tốt thôi, phần nữ nhi cũng y nốt. Tính toán chừng đấy thời gian, biết bao nhiêu hồi rượu Lệ Sa không thể nhớ nổi. Trí Tú, Diệp Y không bàn tới, đằng này Cảnh Ninh và Tư Mạn nhiệt tình hăng hái cũng tăng gấp bội.

Không rõ đang là mấy giờ, lúc mà Lệ Sa quay trở về phát hiện hai nữ tì canh cửa nửa tỉnh nữa mê, đầu gật gù lên xuống. Muộn rồi chăng?

Một nữ tì khẽ thức, nàng chỉnh đốn tư thế, không dấu vết lau mép môi, cung kính gọi một tiếng "Thiếu gia" tiện thể đánh thức nữ tì bên cạnh. Các nàng vốn là nữ tì phủ thái úy, từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghĩa phép tắc, hơn hết còn được Tống phu nhân hết sức vừa ý, bởi vì là một trong những tâm phúc nên mới được Tống phu nhân cử đến nơi này hầu hạ Lạp thiếu gia. Thiên a~ những ngày đầu tiên đã phạm phải sai lầm, nhất định sẽ bị Lạp thiếu gia coi thường mất thôi.
"Vất vả cho các ngươi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Nữ tì tựa hồ không tin vào mắt mình, nàng ngơ ngác nhận bốn lượng bạc từ tay Lệ Sa. Có điều không ở đó trưng bày bộ mặt ngốc nghếch quá lâu, các nàng hiểu chuyện cúi người, rồi mau chóng thoái lui. Mắt thấy Ngọc Hoa rửa mặt trở về, các nàng tiện đường nhỏ điều gì đó vào tai rồi lôi kéo theo Ngọc Hoa đi khỏi.

Bóng đen phóng đại trên ô cửa trắng bắt đầu nhạt dần, cửa vừa hé liền thấy mỹ nhân nhàn hạ ngồi đọc sách. Nàng hơi hạ quyển sách, để lộ phân nửa gò má hồng hào, làm như bất ngờ hỏi: "Ơ, tướng công về rồi đấy à?"

Lệ Sa cảm thấy có chút buồn cười. Dụi mắt tiến gần nàng hơn, ghé mắt vào quyển sách nàng đang đọc, đây không phải sách chữ, có thể là truyện tranh. Nhãn lực khi mờ khi tỏ, cố híp mắt nhìn kỹ một chút: "Đây là..."

Thái Anh chăm chú lật thêm một trang khác, ngây ngô nói với Lệ Sa: "Sách Hoắc tỷ tỷ tặng ta, nói đây là quà cưới." Nàng chỉ vào mị cảnh bên trong, náo nức nói: "Tướng công nhìn, họa sư này tài nghệ không bằng một nửa của ngươi."

Lệ Sa chú tâm nghiên cứu, Thái Anh nói không sai, nét vẽ thực thô và xấu... chậm đã... loại sách này?

Nhanh nhất có thể đoạt quyển sách về tay, vạch thêm vài trang nữa. Ôi mẹ ơi! Thứ này là văn hóa phẩm đồi trụy, xuân cung đồ này nội dung còn là nữ nữ luyến ái!

Thái Anh như hươu bị chặt mất sừng, nàng phát cáu nhún chân nhảy theo quyển sách, nhưng Lệ Sa cao quá, nàng có với như nào cũng không tới. Cùng đường, nàng một cái nhấc tay cởi xuống thắt lưng Lệ Sa, trúng kế, Lệ Sa hoảng hốt che thân, nàng thừa cơ bắt được quyển sách, vật hoàn cố chủ.
Đắc ý chưa lâu, quyển sách lại một lần nữa bị cướp lấy. Đâu dễ gì yếu thế, Thái Anh nằm lì trên giường ôm khư khư vạt áo Lệ Sa nhưng không dự trước trường Lệ Sa cởi bỏ ngoại y, mặc mỗi bộ trung đỏ trên người lao như bay vào phòng tắm.

Thái Anh tức đến rưng rưng nước mắt, nàng hối hả chạy theo, tuy có lòng... nhưng đã quá muộn màng, quyển sách đẹp đẽ của nàng mất luôn hình dạng, có chăng chỉ còn một đống giấy nát ướt nhèm vô giá trị.

"..."

Thái Anh đứng im như vậy đã được một lúc, Lệ Sa không còn biện pháp nào khác đành xuống giọng khuyên nhủ: "... Thái Anh, thứ đó không tốt đẹp gì, nàng tốt nhất chớ nên... chớ nên động vào."

"Gọi ta nương tử." Thái Anh trước sau giữ y biểu tình không cảm xúc, có có không không đạm mạc quãng giọng.
Lệ Sa đứng bên này thầm đổ mồ hôi, gượng cười sao cho thật tự nhiên: "... nương tử... ta muốn tắm một chút."

Không tốn nhiều thời gian, nàng đồng thuận quay lưng, một đường đi khỏi.

Lệ Sa thả lỏng dây thần kinh, ôm đầu ngồi ngay cạnh đống giấy nát, bất kham thở dài: "Cẩm Dương chó chết! Heo chết! Bò chết! Gà chết!!!!"

---------------------------

Lõi đèn cầy hứng cơn gió nhẹ rồi vụt tắt, cái bóng nhỏ từ bàn trà rón rén di chuyển tới bên giường, thật khẽ...thật khẽ chui vào tấm chăn, xác định hơi thở kia không vì hành động của mình ảnh hưởng, mới dám nhè nhẹ thở ra.

Nhắm mắt định thần không quá năm phút liền bị một câu sắc lạnh như dao đâm ba bốn nhát vào người: "Ai cho phép ngươi ngủ trên giường?" Lệ Sa bất giác rùng mình, giả ngốc  lặng im, thể như mình đã ngủ.
"Tốt, ngươi không đi vậy thì để ta đi." Thái Anh tốc chăn gượng người, để ý Lệ Sa chẳng có bất kỳ động tĩnh. Nàng giận lòng hạ quyết tâm, cứng rắn rời giường, nhưng thất bại, Lệ Sa cưỡng chế toàn bộ nhất cử nhất động của nàng, ngoài có thể tự do hít thở.

"Lạp..." Thái Anh đem nửa câu oán trách nuốt xuống. Không phải nàng không muốn nói, mà chính xác hơn là nàng không thể nói.

Lệ Sa bá đạo ngồi trên bụng nàng, kiều mị đem thân thể hoàn mỹ phô bày trước mắt nàng, dẫn dắt bàn tay nàng đặt trên hai đóa hồng mâu trước ngực, xoa xoa ấn ấn, ấn đến toàn thân phiếm hồng. Yêu kiều cắn môi, ẩn hiện tia khiêu khích, ngửa cằm dịu giọng gọi tên nàng: "Tới đây."

Thái Anh khó lòng hình dung nổi tâm tình của bản thân lúc này. Trong trí nhớ của nàng, Lệ Sa một thân đứng đắn cao thượng, nghiêm chỉnh dạy nàng thế nào gọi là chừng mực.
Nhưng một Lệ Sa trước mặt nàng bây giờ yêu nghiệt quyến rũ, tràn ngập xuân tình, khiến người ta khó mà khống chế. Nàng từ bị động biến thành chủ động, chầm chậm xoa nắn vùng đầy đặn căn cứng. Thoáng bên tai thanh âm nhè nhẹ rên, nàng nghe đến tâm can run rẩy, đột nhiên hỏm cổ phả ra luồn nhiệt khí, Lệ Sa môi mềm mút nhẹ vành tai nàng, thì thầm: "Ta là của nàng."

Thái Anh mềm nhũn gục vào Lệ Sa, mỗi lần đụng chạm vuốt ve, y như rằng toàn thân một trận tê rần chạy loạn khắp cơ thể. Nàng trung y trên người lỏng lẻo xộc xệch tự bao giờ?

Lệ Sa mơn trớn vòng eo, ngón tay nửa chừng lên xuống chọc nàng bức bối không thôi, dây dưa trước đôi môi nàng giữ nguyên khoảng cách một centimet, cơ hồ không muốn hôn mà chỉ muốn đùa bỡn. Nàng nhẫn nại kém, cắn môi rướn cổ, ấy mà Lệ Sa vẫn kịp thời tránh né, trên môi nồng đậm ý cười, thỏ thẻ làn hơi: "Có đói bụng không?"
Nàng ngơ ngác gật đầu, sau đó mới nóng mặt xấu hổ. Lệ Sa mềm mại cánh tay quấn qua cổ, khép hờ đôi mắt, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. Tư thế này quá là phóng đãng, gương mặt nàng cận sát đóa hồng mâu đẹp mắt, nàng thuận theo tự nhiên ngậm lấy, như thể món kẹo mút nàng vẫn hay ăn, ngon lành ngọt miệng, loại âm thanh ướt át cùng tiếng thở gấp dung hòa thực mê hoặc. Luân phiên được một lúc, người phía trên ưỡn ngực kêu rên, vòng tay ôm đầu nàng ghì xuống.

Một lần lại một lần, Thái Anh ở hai đại bánh bao tra tấn lại ôn nhu, lúc dừng lại là khi Lệ Sa mạnh bạo đẩy nàng xuống giường. Hai thân thể nóng bỏng cũng lấp đầy ngay sau đó, Lệ Sa một tay mò mẫm cởi yếm, một tay nâng cằm môi kề môi đặt nụ hôn sâu.

Lệ Sa rốt cuộc là gì thế? Từng bước từng bước nhấn chìm nàng, đợi nàng không còn con đường sống mới chịu dang tay cứu vớt nàng. Đầu óc nàng mụ mị mất rồi, tay chân thừa thải chạy loạn dọc khắp toàn thân, móng tay sờ soạn lưng trần láng mịn mất kiểm soát cào cấu một đường, Lệ Sa ăn đau liền rời môi.
Thái Anh thực sự không hiểu, nàng bên dưới nụ hôn của Lệ Sa sống dở chết dở, tới khi thật sự thoát ra lại có chút luyến lưu mất mát.

"Aaa~" Nàng ưỡn ngực khẽ rên, hạt hồng đậu đón qua gió lạnh, từ đau hóa thành ngưa ngứa. Lệ Sa hến cắn rồi lại hôn, hết xoa lại ấn, so với nàng khi nãy hành hạ gấp ngàn lần. Nàng cắn môi vô thức gọi tên Lệ Sa, vừa lúc thân dưới tác động, nàng từng tất da thịt nhạy cảm co rút, không nhịn được kinh hô, Lệ Sa dường như chỉ cách lớp vải mà hôn hên "Nơi đó" Thái Anh xấu hổ khép kín đùi. Nàng nói bằng hơi thở dốc: "Bẩn."

Trước ngày thành thân Thẩm a di đã từng dạy qua, nàng từ đó mới ngộ ra một điều rằng động phòng không phải là là một trò chơi vui vẻ, chỉ có xấu hổ và xấu hổ thôi. Lệ Sa cái kia thân mật, miệng hôn lên nơi đó... tuyệt đối không thể.
Dừng lại một chút, kìm nén cơn động tình. Lệ Sa nghiêng mình nằm cạnh nàng, cưng chiều ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ bờ môi đỏ hồng, lại muốn cùng nàng triền miên lâu thêm một chút.

Âu yếm lau mồ hôi trên trán nàng: "Ngày mai nàng cắt gọn móng tay đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net