Chương 108: Nhẫn đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhột, Lệ Sa rút vai rùng mình một cái. Đáng lý lập xuân ôn hòa dễ chịu, đầu ngày tiết trời thoang thoảng ít hàn khí luân chuyển gần trưa khí trời ấm áp duy trì đến tận ban đêm, nào có đâu cái kiểu vừa lạnh vừa nóng như này đây? Lệ Sa cảm thấy cơ thể mình sắp bốc hỏa tới nơi nhưng đôi khi vẫn rùng mình vì gió quét.

"Ách!" Cái đau điếng người như cắt da cắt thịt bỗng hóa mây trôi, bù lại xúc cảm tê dại chi phối toàn bộ giác quan. Lệ Sa khó khăn mở mắt, cảm giác xác thân vô cùng nặng nề, liệu hiện tượng này có phải "Bóng đè" người người vẫn hay nhắc?

"Đau..." Lệ Sa buột miệng thốt lên, cố gắng trì tâm tỉnh táo, gắng sức cựa quậy: "Thái Anh!"

Nửa gương mặt nhấp nhô trên đại bánh bao đàn hồi trắng trẻo, một tay vòng quanh khuôn ngực hoàn mỹ,  môi nhỏ ngậm hạt tiểu hồng đậu không có ý định buông tha, nàng cắn nhẹ, lời nói qua kẽ răng, khẩu ngữ méo mó nhưng vẫn có thể nghe hiểu: "Vừa gọi gì? Nói lại ta nghe."

Nàng vừa nói vừa nghiến răng, Lệ Sa đau đến độ phát khóc van xin: "Nương tử! Nương tử! Van ngươi..."

Hoạt sắc sinh hương tuyệt thế vặn vẹo dưới thân, Thái Anh tự dưng sinh cảm nghĩ Lệ Sa cải nam trang quả là một điều may mắn, mỹ cảnh này chỉ được phép mỗi nàng chiêm ngưỡng. Nghĩ xong, nàng không tình nguyện đá lưỡi một vòng, sợi chỉ trong suốt liên kết giữa môi nàng và hạt tiểu hồng đậu bị nàng hành hạ đến đỏ bừng, ẩn hiện đều đặn dấu răng quanh đó.

Không tình nguyện giúp Lệ Sa chỉnh sửa trung y, lại nằm xuống khoảng trống ngay bên cạnh. Đêm qua các nàng cứ như vậy mà thiếp đi, trông Lệ Sa một thân câu hồn đoạt phách, mê hoặc người ta. Nàng dụi đầu vào cánh tay Lệ Sa tìm kiểu nằm thoải mái, ngón tay chạy quanh tâm điểm vẫn chưa hết nhô cao căng cứng, lại chuyển sang thăm dò khuôn ngực dẫu đứng hay nằm vẫn y nguyên tròn trịa, nhưng chơi đùa chưa được lâu đã bị ngăn cản. Nàng mất hứng kêu: "Người ta có ý tốt muốn đánh thức tướng công, ngươi xem, trời đã quá trưa rồi nga~"

Lệ Sa cũng xoay người đối mặt nàng, một tay chống đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới y phục tóc tai tất thảy đều chỉn chu, có lẽ đã thức từ rất lâu. Mím môi gõ gõ đầu mũi nàng: "Ý tốt của nàng, ta đây nhận không nổi nha." Lại nói tiếp: "Ở đây đợi ta một chút."

Xuất hiện sau tấm bình phong, từ mỹ nữ mị hoặc câu nhân đã biến thành một trang nam tử đứng đắn tinh anh, đâu đó ẩn nhẫn phong lưu khí độ. Lệ Sa tiến tới bàn trang điểm, nơi Thái Anh đang chờ đợi sẵn, từ từ xòe ra bàn tay.

Thái Anh hiếu kì cầm lên một trong hai chiếc vòng bé tí, quan sát một hồi liền phát hiện dãy ký tự lạ mắt. Nàng mơ hồ hỏi: "Đây là thứ gì?"

Lệ Sa thần thần bí bí hơi nghiên chiếc còn lại, dòng kí tự phản chiếu rõ hơn. Ôn tồn giải thích: "Kí tự này là tên của nàng và tên của ta, được viết theo ngôn ngữ của đất nước ta."

Nàng nghe càng thích thú, ngắm dãy kí tự cho thật kĩ lưỡng, nàng còn chưa ngắm đủ thì Lệ Sa đã đoạt vòng nhỏ về tay, lắc lắc trước mặt nàng và nói: "Chiếc vòng bé này gọi là nhẫn cưới." Vừa nói Lệ Sa vừa ôn nhu đeo vào ngón tay nàng.

"Nhẫn cưới đều đi đồng một cặp, biểu trưng cho lời hứa trọn đời bên nhau, bất ly bất khí." Lệ Sa nắm lên bàn tay nàng đan xen, mãn ý ngắm đôi nhẫn kề sát bên nhau: "Nương tử đời này chạy không thoát."

Thái Anh môi hơi nhếch, bá đạo ngồi trên đùi Lệ Sa, nắm lấy cổ áo kéo về phía nàng, nồng nhiệt đặt lên cánh môi mềm một nụ hôn. Tung hoành chưa bao lâu liền rơi xuống thế hạ phong, may thay phát lên tiếng gõ cửa, bằng không lại bị Lệ Sa nuốt chửng mất.

Nữ tì định gõ thêm một hồi cửa, đột nhiên cánh cửa mở toan, Lạp thiếu gia của các nàng ngời ngời anh khí xuất hiện. Nàng hơi hoảng, loạng choạng lui vài bước, bất quá vẫn bình tĩnh cung kính thái độ, tỏ rõ là một nữ tì có giáo dưỡng: "Lão gia và phu nhân cho gọi thiếu gia, thiếu phu nhân đến sảnh đông dùng cơm trưa."
-"Tốt, nói với nghĩa phụ nghĩa mẫu ta sẽ tới ngay."

Chất giọng không quá mỏng cũng chẳng quá dày, vừa đủ độ ấm vang chứ không ồ ề chát chúa. Nam nhân tinh tế như Lạp thiếu gia, thật là hiếm thấy.

-"Chậm chút, ngươi tên là gì?"

Nữ tì lập tức dừng chân, vì là tiếp xúc chưa lâu, nghe một số gia nhân cũ ở đây cho biết Lạp thiếu gia là một người vô cùng diệu tính và tốt bụng, biết rằng là vậy, nhưng nàng vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Nàng đáp: "Nô tì tên gọi Bối Cầm thưa thiếu gia."

Bối Cầm nghe được tiếng cười nhẹ, giọng nói êm tai cũng cất ngay sau đó: "Nơi này cũng không phải phủ Thái úy của ngươi, cư xử đúng mực là được, không cần quá khom lưng kính cẩn như vậy đâu."

Nàng ngẩn người, có chút không dám tin,  ngoái đầu nhìn theo hai thân ảnh một trước một sau. Thiếu phu nhân huệ chất lan tâm, dáng dấp thướt tha yểu điệu cùng thiếu gia tay trong tay sánh bước, nói bọn họ trời sinh một đôi đúng thật không sai.

--------------------------------------

"Ách... nương tử, nhẹ tay một chút."

Thái Anh lãnh đạm liếc mắt, nếu các nàng không ở bên bên ngoài, thiệt muốn đè xuống Lệ Sa hung hãn mà cắn xé. Nàng có có không không phun ra câu nói sặc mùi chua ngoa: "Ai cho phép ngươi cười với nữ tì kia?"

"... Nương tử nàng xem, nghĩa phụ nghĩa mẫu đang đợi chúng ta kia... Aaa..." Lệ Sa khuôn mặt tươi cười nhất thời tiu nghỉu, nhìn xuống bàn tay bị Thái Anh bấu đến không còn chút huyết sắc.

Thái Anh tạm tách rời đôi tay, chưa kết thúc ở đó, nàng lành lạnh hé môi: "Tính sổ với ngươi sau."

"Sa nhi, Anh nhi mau tới đây, còn đứng đó làm gì a~" Phu thê Tống đại nhân mặt tươi như hoa đào, ngoắc đôi tân phu thê nắm nắm kéo kéo tình chân ý thiết đậm đà ngoài kia.

"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu đợi lâu." Thái Anh hơi cúi mặt, nhã nhặn động tác một tiếng thưa.
Tống phu nhân vui vẻ lắc tay, luôn miệng "Không lâu, không lâu." Bà cặn kẽ đánh giá một vòng, xem Lệ Sa đường đường xuân phong đắc ý nhưng đâu đấy ánh lên vẻ mệt nhọc, mệt nhọc cũng phải thôi. Tống phu nhân nghĩ đến mặt mày hớn hở, cười đến vô cùng vui vẻ: "Nghĩa mẫu đặc biệt căn dặn đại trù chuẩn bị toàn những món đại bổ. Nào Anh nhi, ăn nhiều một chút."

Lệ Sa dẩu môi, kiểm tra phần thịt cá trắng phau, thuận tay cho vào bát Thái Anh.  Hướng Tống phu nhân đòi quyền lợi: "Nghĩa mẫu, những món này tại sao nhi tử lại không có?"

Tống đại nhân đương tập trung ăn uống mới sực nhớ ra, ông gác đũa, trầm giọng hỏi Tống phu nhân: "Phu nhân, nhi tử nói đúng, chúng ta cũng cần bồi bổ nga~"

Nhìn phụ tử bọn họ, Tống phu nhân không nhịn được lắc đầu cười khổ, bà viền mắt đỏ lên, nén cảm xúc: "Xem phụ tử các ngươi. Nhất là ngươi nha Sa nhi, khi nào cho nghĩa mẫu một đứa nội tôn, chừng đấy hãy nghĩ đến chuyện đòi công đạo a~"
Tống đại nhân bên này cũng phụ họa góp vui: "Há, vậy người cần bồi bổ nhất chẳng phải là Sa nhi hay sao?"

Tống phu nhân không mấy đồng tình, bà hòa ái hướng Thái Anh: "Anh nhi của chúng ta mới là trên hết nha."

Vì là nhà võ quan nên trên bàn ăn phép tắc không cần quá câu nệ. Phụ một tiếng, tử một tiếng, chẳng phải náo nhiệt hơn sao.

Thái Anh suốt bữa ăn chỉ biết cặm cụi cúi đầu, lần lượt thu vào tai cuộc nói chuyện giữa phu thê Tống đại mà mặt nàng phát nóng. Nàng kín đáo hạ bàn tay xuống gầm bàn tìm kiếm.

"A!"

Phu thê Tống đại nhân ngừng tranh luận, đồng nhìn về nơi phát ra tiếng kêu la. Bà hỏi: "Sa nhi, có chuyện gì?" 

Lệ Sa kéo môi cười tươi hết nấc, thần sắc kích động: "Nhi tử cùng thê tử đã no, nghĩa phụ nghĩa mẫu cứ từ từ dùng bữa. Nhi tử xin phép lui trước."
Thái Anh đồng thời thuận thảo lễ phép, cúi chào phu thê Tống đại nhân. Nàng theo Lệ Sa đi đến giữa sân, ý muốn vào trong lương đình nghĩ mát, Lệ Sa lại muốn rẽ hướng đến thư phòng vẽ tranh.  Vốn sẵn không vui trong bụng, nàng quát: "Lệ Sa! Ngươi đi đâu?"

Lệ Sa đem hết bất mãn toàn bộ biểu thị ngoài da, nắm đôi bàn tay mười ngón nhọn dài của nàng: "Thứ này nguy hiểm lắm nàng biết không? Đợi nàng cắt gọn móng tay, hãy cùng ta nói chuyện."

Thái Anh tức giận dậm chân, quát tên Lệ Sa ba bốn lần vậy mà chẳng có lấy một cái ngoái đầu. Nàng đây cũng không muốn hạ mình giảng hòa, móng tay của nàng thì làm sao? Điển hình là Trân Ni dù cho có bảo dưỡng cách mấy cũng không giữ được mười đầu ngón tay hoàn hảo như nàng, muốn nàng cắt gọn có mà nằm mơ đi!
------------------------------------

Bữa tối đã đi qua nửa canh giờ, vẻ như lần này Lệ Sa hạ quyết tâm lắm. Từ trưa cho đến giờ vẫn ở lì chốn thư phòng, ngay cả bữa tối cũng dùng luôn ở đấy.

Thái Anh thật có chút nhớ nhung, bởi vì quá mức để ý, quá mức ỷ lại, cho nên không có Lệ Sa, thế giới của nàng liền hoàn toàn đổ sập.

Nàng ánh mắt rơi vào cánh cửa im lìm khép chặt, trong chốc lát, nàng nói với Ngọc Hoa "Không cần theo ta." Rồi quyết đoán bật người chạy ùa một mạch.

Thư phòng ngay trước mắt, chỉ cần bước qua nó là có thể thấy được Lệ Sa, nhưng sao bàn tay nàng cứ ngập ngừng lưỡng lự, tới lúc giọng nói nữ nhân e thẹn vang: "Thiếu gia, cái này nên nhẹ một chút mới tốt sao?" Bên trong liền vang lên một giọng nói khác: "Đúng, chú ý lực đạo ở cổ tay, sẽ dễ kiểm soát hơn."
Thái Anh đại não có hơi choáng váng, lại nhìn xuống mười đầu móng tay được mài giũa gọn gàng. Ngọc thủ lạnh lẽo giơ cao gõ ba hồi cửa kèm êm dịu tiếng kêu: "Tướng công, là ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net