Chương 109: Xuân triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu phu nhân." Nữ tì Bối Cầm khúm núm khom lưng, tay bưng thức ăn thừa chuẩn bị ly khai.

-"Đứng lại."

Bối Cầm ruột gan đảo lộn, nghe một tiếng này của Thái Anh lông tơ đều thi nhau dựng đứng. Tự hỏi nàng vì sao phải sợ hãi, thu dọn bữa ăn của chủ nhân là chuyện bình thường, trừ phi... lòng nàng có quỷ.

Thân cận cùng Lạp thiếu gia, được Lạp thiếu gia đích thân dạy vẽ, tay chạm tay chỉnh nàng cách thức. Bối Cầm từng tìm hiểu qua thân thế của Lạp thiếu gia, trước kia người từng làm họa sư, hôm nay may mắn được xem người vẽ tranh, sâu tận đáy lòng nàng ngưỡng không sao nói hết, cũng biết Lạp thiếu gia tâm thiện, nàng nói thích học vẽ, Lạp thiếu gia chẳng ngần ngại tận tình chỉ dạy, người còn nói "Rất hoan nghênh những người ham học hỏi."

Thiếu phu nhân trên miệng lúc nào cũng có ý cười, nhưng ý cười đó mới lạ làm sao. Bối Cầm bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh, nàng nhún người thưa: "Thiếu phu nhân cho gọi nô tì."

Thái Anh ngón tay đặt dưới dạ cằm, từ từ nâng gương mặt Bối Cầm, đến khi nào Bối Cầm chịu nhìn thẳng vào mắt nàng thì thôi. Nàng hòa nhã động tác vỗ vai Bối Cầm: "Không việc gì phải sợ, nếu xong phận sự có thể lui xuống được rồi."

Thụ sủng nhược kinh, Bối Cầm tay chân không còn hoạt động bình thường được nữa, nàng lật đật thoái lui, vẫn không quên đóng kính cánh cửa.

Bối Cầm đi rồi, Thái Anh vẫn đứng yên phóng mắt về hướng cửa. Lệ Sa giấy bút cũng đã thu dọn gần xong, đẩy nhanh tốc độ một chút bước ra khỏi thư án. Công bằng mà nói bản thân có hơi quá đáng, không thể vì ít chuyện nhỏ nhặt mà ủy khuất nàng.

"Nương tử ta... ách!" Lệ Sa loạng choạng đi lùi về sau, ra sức giữ thăng bằng để không phải té ngã. Thái Anh mặt lạnh tựa hung thần đòi mạng, Lệ Sa lòng sinh lo lắng, bộ dạng cực kỳ hèn mọn tiếp cận nàng, về phần nàng vẫn cứ lành lạnh thái độ, mạnh mẽ đẩy Lệ Sa ngã vào nhuyễn tháp.

Nàng một hơi trấn áp ở bên trên, ép Lệ Sa cùng nàng đối mắt: "Ngươi và nàng đã làm qua chuyện gì?"

"... Ta đâu..." Lệ Sa còn chưa nói hết câu, môi đã bị Thái Anh hung hăng hôn lấy, chưa thỏa mãn, nàng dứt khoát cắn xuống, Lệ Sa giật mình hé môi, vật trơn mềm thừa dịp xâm nhập, phóng túng tung hoành tìm kiếm, nàng đầu lưỡi quấn quýt nhu mềm ngọt dịu, ép Lệ Sa lâm vào bước đường cùng khẩn thiết van xin, mới hài lòng mà buông tha.

Lệ Sa vừa dứt môi lập tức thở hổn hển, gò má được đám mây hồng che lấp, ngước tầm mắt mờ mịt lên trần nhà, cảm thụ từng cái hôn ấm mềm nơi cổ. Chỉ nói bằng hơi thở: "Nàng... rốt cuộc học ở... Thái Anh nhẹ..."

Dung nhan kiều diễm ngụp lặn giữa rãnh ngực sâu, kề môi hôn khẽ mút, kêu vang tiếng rõ to. Đậm đà thâm ý mấp máy môi: "Trả lời ta." Tay nàng cũng không còn nhàn rỗi, đặt lên vòng eo thon mà ve vuốt, ngón tay dời dần xuống dưới, được một lúc lại kéo lên trên. Nàng muốn biết Lệ Sa ngứa ngáy khó nhịn ra sao, tất cả những gì đêm qua đã chịu, nàng hôm nay đều hoàn trả hết.

Chẳng hay Thái Anh cố tình hay vô ý, một đùi nàng chặn giữa hai chân nhiệt thành ma sát, dồn dập khoái cảm, hạt hồng đậu bên trên hứng chịu liên tục kích thích, không biết trải qua bao lâu, đột nhiên toàn thân Lệ Sa co quắp, một đợt thủy dịch phun ra, thấm ẩm tận bên ngoài.

Từ lúc nào thân thể mình nhạy cảm tới như vậy đâu? Lệ Sa xấu hổ nhìn đi nơi khác, nhận thấy Thái Anh tinh thần hơi sao nhãn, liền nắm bắt thời cơ ngồi dậy, nhưng trong trạng thái khí lực yếu ớt này lại dễ dàng bị nàng bắt giữ.

"... Nương tử, nghe ta... nơi này không thể."

Thái Anh có chút tiếc nuối, hơi thở phả lên đại bánh bao đàn hồi rung động, Lệ Sa hít thở bao nhiêu, hai khỏa căng đầy nảy nở sinh động bấy nhiêu. 

-"Nếu tướng công nhất quyết không nói... vậy đoán xem, nữ tì Bối Cầm kia ta nên xử trí ra sao đây?"

"Nương tử... ta chỉ dạy nàng vài khái niệm hội họa cơ bản... nàng chớ..." Hơi thở nóng bỏng của Thái Anh kéo qua nơi nào, nơi đấy liền như thiêu như đốt, Lệ Sa thấy lý trí mình như dần tan rã.

"Ta chớ?" Thái Anh làm ra biểu cảm ngây thơ, nàng chớp chớp đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng đưa lưỡi quét qua điểm hồng nhô cao sưng đỏ, mút luân phiên vô số lần. Âm thanh cao vút từng nhịp vang vang dội dội.

Toàn thân Lệ Sa giật bắn, khổ sở thở hắt ra: "Nương tử... aa~... Van nàng chớ lưu tâm."

"Vậy sao?" Thái Anh ngẩng đầu,  trông Lệ Sa mê man động tình làm lòng nàng gợi cao cơn sóng lớn. Nhẹ nhàng chen chân, đầu gối cố tình va chạm, người dưới thân có phản ứng  khác thường, ít phút trước cũng là như thế, địa phương này khiến cơ thể Lệ Sa nồng nhiệt hơn bao giờ hết, nàng thích ngắm một Lệ Sa phóng túng yêu nghiệt, thực xinh đẹp, đẹp đến độ chẳng còn ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Nàng đẩy thân tiến về trước, nâng niu hôn lên cánh môi thơm mềm. Người bên dưới cũng không còn chống cự, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn, nhẹ nhàng dịch chuyển đầu gối lên xuống, địa phương ấm nóng uyển chuyển phản hồi, nhịp nhàng hưởng ứng.

Vẻ như hành động này giúp Lệ Sa phi thường thoải mái, nàng càng đẩy nhanh tốc độ, Lệ Sa càng thống khoái bấy nhiêu. Thăm dò được một lúc, Lệ Sa bất ngờ bế nàng nghiêng sang một bên, bắt lấy tay nàng, chầm chậm kéo xuống thắt lưng, phả nhiệt khí vào tai: "Cởi."

Thái Anh biến thành đứa nhỏ biết nghe lời, nàng ngoan ngoãn làm y, bàn tay đặt trước khố nhỏ run run. Trong đầu hiện ra muôn ngàn ý nghĩ, địa phương ướt át hút mảnh lụa trắng dính sát, phô bày điểm no đầy đẹp mắt. Lần này không phải nàng, chính tay Lệ Sa cởi bỏ lớp vướng bận cuối cùng, hoa môi đỏ hồng nằm dưới lớp thủy dịch trơn bóng, vưu vật tuyệt mỹ dụ hoặc nàng đến lu mờ ý thức.
Lại thêm một lần Lệ Sa chủ động dẫn lối, đưa bàn tay nàng khẽ khàng tiếp xúc hoa môi, thủy dịch trơn trượt thấm ướt ngón tay nàng. So với đụng chạm thoáng qua ban đầu còn kích thích gấp vạn, bên tai văng vẳng tiếng rên dù đang rất nhỏ.

Nàng chưa kịp thích nghi, thứ mới mẻ khác lại đến, Lệ Sa chầm chậm đưa ngón tay nàng tiến sâu tiểu huyệt, tiểu huyệt nóng hẹp co bóp nuốt trọn ngón tay nàng, mỗi khi nàng cự nguậy ngón tay y như là bấy lần Lệ Sa mất kiểm soát mà ngửa đầu rên rỉ.

Song, chẳng chút chần chừ, Lệ Sa mạnh tay đâm thẳng, rõ ràng, nàng cảm thấy ngón tay nàng rõ ràng xuyên qua tấm màng mỏng.

Thái Anh tri giác phục hồi chưa được bao nhiêu, mắt thấy Lệ Sa đau đớn cắn môi nhẫn nhịn mà hốt hoảng, nàng rưng rưng sờ soạn gò má Lệ Sa, giọng như sắp khóc: "Ngươi đau? Ta..." Đôi môi nàng không còn khả năng tự chủ, Lệ Sa nhấn chìm nàng bằng cái hôn ôn nhu êm dịu, một bên ngăn cản ngón tay nàng đương định rút ra.
Lệ Sa ưu ái nhìn nàng bằng đôi mắt long lanh nước. Chân tình mỉm môi cười: "Ta yêu nàng."

Thái Anh nhất thời bất động, nước mắt chớp nhoáng rơi: "Ta yêu ngươi nhiều hơn." Nàng biết thế nào gọi là thân xử nữ, như thế... Lệ Sa đã là của nàng, chỉ thuộc mỗi nàng.

Gạt qua hàng lệ ấm, cánh tay linh hoạt quấn quanh cổ nàng trì kéo, thầm thì thổi nhiệt: "Giải quyết cho xong chuyện đi đã."

Lắng xuống chưa được lâu đã bị Lệ Sa khơi màu dục vọng.  Thái Anh thiên tư thông minh, sớm đuổi kịp nhịp điệu, nàng giật giật ngón tay, chậm rãi xoay chuyển, Lệ Sa bên dưới cũng bắt đầu khó nhọc thở dốc: "...Nhanh... nhanh một chút..."

Ngón tay thon dài dùng sức tiến vào, huyệt thịt lập tức đem ngón tay nàng kẹp chặt, nàng động tác ra vào càng nhanh, làm thành loại âm thanh mờ đục dục tình, Lệ Sa càng phóng đãng to nhỏ tiếng rên. Huyệt thịt kịch liệt mấp máy, nuốt ngón tay nàng một sâu.
Lệ Sa toàn thân co thắt, ôm chầm Thái Anh như với lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất, ngọc ngà thân thể mềm mại lần hồi bình ổn, mồ hồi phủ kính toàn thân như phát ra thứ ánh sáng lấp lánh phi thường duy mĩ.

Cẩn thận rút tay, dòng dịch thủy  trắng hồng theo ngón tay nàng nối tiếp tràn đầy. Nàng hạ người kĩ càng ngắm nhìn hoa huyệt đỏ hồng, xem đó như bảo vật trân quý đặt lên một nụ hôn.

"Ngô~"

Giúp Lệ Sa chỉnh tề mặc vào y phục, chỉ chừa lại vòng một căng tròn cho nàng thỏa sức chơi đùa. Thái Anh dụi đầu vào vòng tay Lệ Sa, ám muội giơ ngón tay bóng loáng vân vê cánh môi hồng: "Cuối cùng cũng thông suốt tướng công vì sao chán ghét móng tay của người ta."

"... Vớ vẩn... ta muốn đi tắm." Lệ Sa lúng túng đảo vòng mắt, lồm cồm rời nhuyễn tháp, nhưng đi được hai bước phải khép nép dừng lại, dè dặt từng bước chân. Không ngờ rằng lần đầu tiên hại thân nhiều như thế.
"Nga~ tướng công định đem hai đại bánh bao kia chọc mù mắt kẻ khác hay sao?" Thái Anh ác ý cười thành tiếng, cố tình lớn giọng.

Lệ Sa kiểm tra vòng một, có ép cách mấy cũng hình nào hoàn dạng đấy. Lại nhìn mảnh vải trắng trên tay Thái Anh, mặt nhanh chóng đanh lại: "Thái Anh! Nàng dám..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net