Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Ách... tiểu thư ta có thể tự ăn được a", Lệ Sa khó xử, cùng Thái Anh dây dưa chơi trò trốn tìm .

Thái Anh không nói gì, một mực đưa muỗng cháo trước miệng Lệ Sa. Cô giơ tay đầu hàng, nhường Thái Anh muốn làm gì thì làm.

-" Ngươi đi đâu?".

Lệ Sa mang theo y phục đi được tới cửa thì dừng lại, ngoái đầu nhếch môi : " Đại tiểu thư có muốn cùng ta đi tắm hay không?".

Mấy hôm liền Thái Anh nhất quyết kề cạnh bên cô từng giờ từng phút. Tuy bất tiện nhưng không phiền toái một chút nào, ngược lại thân thể Thái Anh rất thơm, ở gần cũng không quá tệ.

-" Không đứng đắn ".

Lệ Sa: "....".

================

Du Mặc những ngày qua cùng Phác lão gia bận rộn xử lý tên Doãn Chính, đến khi chuẩn bị hồi phủ còn chưa một lần gặp qua, trong lòng có chút nhớ nhung.

-"Nặc Ba huynh, ngươi thân thể thế nào a ", Du mặt đặt hai cánh tay to lớn lên vai Lệ Sa lắc lắc, còn thiếu chút nữa đem cô ôm vào lòng.

-"Ách... Du Mặc huynh ta rất tốt a", Lệ Sa gượng cười âm thầm xa lánh hắn.

Thái Anh lướt qua, nói như không nói : " Khởi hành ".

-"Nga...", không biết luồng gió lạnh từ đâu xoẹt ngang gáy Du Mặc, làm cho hắn không khỏi rùng mình.

*

*

*

Người ngựa tính đến nay đã đi được một ngày một đêm, dự sẽ qua một ngày nữa liền có thể tới kinh thành.

Thái Anh đề nghị mã phu rẽ  hướng sang đường tắt. Vì điều gì đó nàng muốn trở về phủ nhanh nhất có thể.

-" Xin chờ chút ".

Lệ Sa nhướng mắt tự chỉ vào mình : " Cô nương gọi ta? ".

Đoàn xe đột ngột dừng lại.  Du Mặc xuống ngựa, vòng qua thân xe xem xét tình hình .

Trí Tú nhấc tay chấm nhẹ mồ hôi trên tráng : " Công tử không nhớ ta?".

Nữ nhân trước mặt quả thật rất quen mắt, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không nhớ ra cô đã gặp nàng ở đâu.

-" Lần đó tại Liên Xuân...".

Trí Tú nói được một nữa đã bị Lệ Sa ngắt ngang.

- " Haha, cô nương xưng hô như thế nào a".

-" Trí Tú ", nàng càng nhìn Lệ Sa càng thấy hứng thú.

Du Mặc gãi mép môi, ngước lên trời suy suy nghĩ, chốc sau hào hứng vỗ tay : " Nặc Ba cô nương này có phải ở Liên Xuân viện lần đó hay không?".

Lệ Sa bất lực đỡ tráng, mọi cố gắn của cô xem như bị Du Mặc đổ sông đổ biển. Một số gia nhân gần đó ai cũng âm dương quái khí hướng cô cười khúc khích.

Cô cười còn khó coi hơn khóc, chuyển đề tài : " Ngô~... xe kia có phải bị hỏng?".

Chẳng cần đợi Trí Tú trả lời, Du Mặc phất vạt áo, hào sảng hô : " Cô nương không ngại hãy đi cùng chúng ta a".

Trí Tú đúng lúc phải đi tới kinh thành, nhận được đề nghị của Du Mặc làm nàng không thể nào hài lòng hơn.

-" Tiểu thư của chúng ta mời cô nương lên xe ngựa ".

Trí Tú bất ngờ quay đầu. Người kia đứng sau lưng từ bao giờ  mà nàng không hay không biết đây, phỏng chừng võ công chắc không phải tầm thường.

Nàng nhè nhẹ gật đầu, thuận ý bước theo sau Ngọc Hoa.

Qua lần đó Trí Tú bí mật phái tay mắt điều tra lai lịch của Lệ Sa.  Được biết cô chỉ là gia đinh nhỏ đi theo đoàn thương nhân của Phác gia, nói tới Phác gia thì có ai mà không biết.

Trí Tú âm thầm đánh giá nữ tử một thân bạch y, thuần khiết cao quý hẳn là Phác Thái Anh, Phác gia đại tiểu thư mà mọi người vẫn hay nhắc tới.

Phác gia đại tiểu thư mạo tự thiên tiên, nhu mỹ phiêu dật, hôm nay được cận dung chiêm ngưỡng, quả nhiên lời đồn kia chỉ có hơn chứ không hề kém.
-" Đa tạ tiểu thư tương trợ ".

Thái Anh chỉ gật đầu đáp lễ, xem như lời chào hỏi.

-"Không biết... cô nương cùng Nặc Ba có quan hệ như thế nào?  ".

Trí Tú nở ra nụ cười, đoan trang nhấc khăn : " Thì ra tên huynh ấy là Nặc Ba ", ý cười trên miệng càng nồng đậm, nói tiếp : " Ta cùng Huynh ấy quen biết tại xuân viện ".

Thái Anh sững người vài giây, nghi hoặc thăm dò Trí Tú. Một nữ nhân bình thường làm sao có thể dễ dàng nói ra xuất thân của mình từ loại địa phương không mấy tốt đẹp đó đâu.

Nàng trước sau như một, tĩnh lặng như mặt hồ, nhàn nhạt gật đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện.

*

*

-"Tiểu thư, đã đến cổng thành ", mã phu kéo dây cương, hô to.

-" Đa tạ ", Trí Tú hướng Thái Anh khẽ cúi đầu, sau đó cùng tỳ nữ rời khỏi xe ngựa.

Gương mặt Lệ Sa say giấc ngủ thật quá mức khả ái, Trí Tú cứ thế đứng một bên đường ngắm nhìn cho tới khi đoàn xe tiến vào cổng thành rồi mất hút.
Nàng phục hồi thần sắc, hạ giọng: " Đi thôi ".

                      ============

Ngựa hí âm vang, chiếc xe đột ngột lắc lư làm Lệ Sa suýt chút nữa rơi xuống đất.

Đứng trước đại môn Phác gia, thoải mái vươn vai. Rốt cuộc cũng về tới nhà, "nhà sao?" Nghĩ đến đây làm cô nảy sinh cảm giác là lạ  .

-"Ngọc Hoa! kia... Trí Tú cô nương ly khai từ khi nào a?".

Ngọc Hoa bận rộn thu xếp tư trang, tùy tiện trả lời : " Vừa đến cổng thành "

-".....".

-"Mừng tỷ tỷ trở về ", Hân Nghiên dẫn đầu hàng gia nô, đứng trước cửa đại môn chào đón.

Thái Anh nheo mắt, cưng chiều xoa đầu Hân Nghiên : "Nghiên nhi ở nhà có lại bày trò chọc phá mọi người hay không?".

Hân Nghiên tinh nghịch lè lưỡi, hai mắt to tròn chớp chớp quét qua một vòng: "Tỷ tỷ Nặc Ba đâu a?", Hân Nghiên mỗi ngày tốn không ít tâm tư nghĩ ra rất nhiều trò vui, chỉ mong chờ cô trở về hảo hảo cùng nàng chơi đùa.
-" Phía sau".

Phác lão gia bước đến chổ hai ái nữ của mình, mỉm cười hòa ái  : " Cả hai đang nói điều gì a".

-"Cha, Nghiên nhi thật nhớ người a", Hân Nghiên nũng nịu chuyển qua bám lên người Phác lão gia.

-"Há, có sao? câu đầu tiên liền nhắc tới Nặc Ba, có phải hay không nghiên nhi đã nhìn trúng tiểu tử hắn?".

-"Cha...", Hân Nghiên nghe xong hai má cũng phiếm hồng.

-"Haha, mau vào trong", Phác lão gia nhìn nhi nữ thẹn thùng, cười càng sảng khoái .

*

*

*

Lệ Sa cùng Lưu quản gia đứng trước gian phòng tối om. Lưu quản gia tay cầm đèn lồng đi vào bên trong, thấp nến.

Nháy mắt căn phòng nương theo ánh sáng mà hiện lên, không gian không to cũng không quá nhỏ, phía sau bình phong còn có thùng tắm riêng.

-"Gian phòng này là của ngươi ".

-"Ách... Lưu quản gia người nói  thật?".

-"Ân, đó là lệnh của lão gia a", Lưu quản gia vỗ vai Lệ Sa, nói tiếp: "Ngươi đi đường mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi".
Chuyện đầu tiên Lệ Sa phải làm chính là đi tắm, đấp trên người hai ba lớp y phục cô đã muốn phát điên, thiết nghĩ người xưa mặc nhiều lớp áo để làm gì đâu, bất tiện muốn chết.

-"A di, còn nước nóng hay không ".

-" Còn a, mau đến đây", Thẩm a di vốn dĩ rất yêu thích Lệ Sa, thức ăn của chủ nhân cũng chuẩn bị một phần dành cho cô.

-"Ai da... đa tạ a di tiên tử  ", Lệ Sa quẹt mũi mang chậu gỗ đến bếp lò.

-"Ngươi miệng lưỡi trơn tru", Thẩm a di cốc đầu Lệ Sa một cái : " ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, đã tính đến chuyện thành gia hay chưa?".

-"Ách... haha, hiện tại chưa nghĩ đến ".

-"Ai da tiểu tử ngươi xem, cùng trang lứa với ngươi, người ta đã sớm bế tiểu hài tử trên tay rồi a", Thẩm a di cười tủm tỉm nói tiếp : "Ngươi xem tiểu Cúc, ngũ quan tinh xảo, nữ công gia chánh, thêu thùa may vá tất cả đều thuần thục, chi bằng... ".
-"Haha, tiểu Cúc rất tốt ", Lệ Sa nhịn không được cắt ngang lời nói của Thẩm a di, hôm nay làm sao lại thích thú nói về chuyện chung thân đại sự của cô như vậy a.

-"Àii...tiểu Cúc nàng...." .

- "Ai da... nước đã muốn nguội rồi a, lần khác nói tiếp haha".

Thẩm a di thở dài lắc đầu, né sang một bên nhường lối cho Lệ Sa.

                   ================

-"Nặc Ba, ngươi mau đến đây ", Hân Nghiên đứng trước cửa mặt tươi như hoa đào.

-" Ngươi gọi ta?", hôm nay tâm trạng Lệ Sa rất tốt, không hề nghi ngại đi tới chổ Hân Nghiên.

Bước qua bật cửa, hình như dẫm  phải thứ gì đó nhưng bấm bụng cho qua, tiến thêm vài bước nữa lập tức ngã chổng vó.

Hân Nghiên mới đầu còn nghĩ Lệ Sa chỉ là giở trò, càng về sau sắc mặt Lệ Sa càng tái, hai tay bưng chặt bên hông.
Tay chân Hân Nghiên luống cuống vội dìu Lệ Sa lên ghế : " Ngươi có bị làm hay không? ".

-" Ách, ta không sao ", Lệ Sa áp chế cơn đau, cố đẩy Hân Nghiên ra xa một chút.

Hân Nghiên sờ soạn vòng eo của Lệ Sa, một mực muốn kiểm tra.

-" Hai ngươi đang muốn xem cái gì?".

Lệ Sa cùng Hân Nghiên đồng loạt ngẩn đầu.

Nhìn thấy Lệ Sa sắc mặt không tốt, ôm chặt hông. Thái Anh vội vàng đi tới : " Vết thương bị làm sao? ".

Lệ Sa như tìm được cứu tinh, thoát khỏi con khỉ Hân Nghiên là trên hết. Cô nhìn Thái Anh cầu cứu.

-" Nặc Ba ngươi đi theo ta, có một số chuyện cần hỏi ngươi ",Thái Anh lạnh lùng ra lệnh, sau đó xoay người đi trước.

Hân Nghiên chu môi nhỏ nhìn theo hai người dần khuất bóng. Cảm thấy có điều gì đó là lạ bởi tỷ tỷ của mình từ bao giờ cùng Nặc Ba thân thiết như vậy đâu.
Đi theo Thái Anh tới thư phòng của nàng, không hiểu vì sao nàng đem cánh cửa khóa lại cẩn thận, tuy nhiên cô không quá để tâm : " Tiểu thư đa tạ ".

-" Cởi áo ra".

Lệ Sa chưa kịp hiểu ra vấn đề nhướng mắt ý hỏi lại Thái Anh một lần nữa.

-" Mau cởi áo, ta muốn xem xét vết thương".

-" ... ", nụ cười trên môi đông cứng. Chẳng lẽ nàng muốn cởi, cô liền cởi cho nàng xem hay sao.

-" Mau cởi ", Thái Anh từng bước đi tới, lời nói càng lạnh lẽo .

Nàng tiến hai bước,  cô lùi ba bước. Bàn tay chắn trước ngực, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

-" Aaa tiểu thư xin ngươi, không cầnnn!!!!".

*

*

*

*

Hân Nghiên gần đây học hành có tiến bộ, rãnh rỗi thường xuyên  bày ra vô số trò nghịch ngợm, Lệ Sa vô pháp đối phó, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi nàng.

-" Ách, Ngọc Hoa ngươi có sao hay không?".

Lệ Sa nhặt lên chồng sổ sách có đề tên đủ loại, một mình Ngọc Hoa ôm chồng sách cao gần đầu quả thật có hơi quá sức : " Ngươi muốn mang cái này tới đâu, ta giúp ngươi một tay".

Ngọc Hoa không khách sáo mà lập tức gật đầu đồng ý.

Lệ Sa theo chân Ngọc Hoa tới Thư phòng của Thái Anh, nhận thấy có người mang sổ sách tới nàng ra hiệu để sách xuống bàn rồi phất tay ý bảo có thể đi.

Lệ Sa thuật mắt liếc qua một cái, hóa ra là bản thống kê thu chi của các Lâu, Lệ Sa xưa kia rất giỏi môn tính nhẩm, theo bản năng cô bất giác lên tiếng: " Cái kia là 1 vạn 5 trăm 86 hào".

Thái Anh tay gõ bàn tính dừng chuyển động, nhìn lên Lệ Sa đứng bên cạnh nàng lúc nào mà nàng không hay biết, bất quá nàng không có phản ứng gì nhiều, bàn tay lại tiếp tục gõ, qua một lúc lâu mới kinh ngạc ngoái nhìn Lệ Sa một lần nữa.
-" Làm sao ngươi biết được?".

Lệ Sa nhún vai mỉm cười : " Cách tính của ta hiệu quả hơn người rất nhiều a".

Thái Anh có chút không tin nổi, mang ra một quyển sổ khác gọi Lệ Sa tính ra cái này cho nàng.

Lệ Sa lập tức trả lời: " 9 trăm 50 lượng",  xem ra người cổ đại chuộng thưởng trà hơn thưởng rượu, so với trà lâu, tửu lâu này thu nhập hơi kém một chút.

Nàng gõ gõ bàn tính, kết quả y như Lệ Sa vừa nói.

Nàng mang ra sổ sách năm nay, năm trước, năm kia chất cao hơn đầu, bắt cô tính lại tất cả.

-" Tiểu thư, hay là vầy... lúc ngày ta dạy nhị tiểu thư, đêm xuống ta sẽ bồi dưỡng kiến thức cho ngươi ", Lệ Sa ngao ngán lau mồ hôi : " Có được hay không?".

Thái Anh đi một vòng thư phòng, xem qua rất nhiều loại sách, nhưng không có loại nào như cách nói của Lệ Sa. Mất nữa ngày mới ngượng ngùng đồng ý .
                 ===============

     ==========================

Đi giữa con đường trải dài cây nguyệt quế, đã bao lâu rồi cô không tới nơi này... Thái Anh chỉnh tề ngồi bên trong lương đình chờ đợi từ lâu, tâm trạng cô càng thêm cao hứng, vui vẻ tiến vào bên trong.

Thái Anh rất tập trung nghe lời giảng của Lệ Sa, mặc dù một vài chi tiết có phần kì quái nhưng lại rất hiệu quả.

-" Ngươi tới từ đâu?".

Lệ Sa một bên thu dọn giấy bút, tùy tiện nói : " Ở nơi rất xa".

-" Nơi ngươi sống như thế nào?", nàng chống cằm chờ đợi câu trả lời.

-" Nơi ta ở rất phát triển nhưng không khí so với nơi này kém hơn rất nhiều ", nghĩ ra điều gì đó Lệ Sa nghiêng đầu cười như không cười: " Nơi của ta nữ nhân cùng nữ nhân có thể yêu nhau ngược lại nam nhân cũng thế".
-" Làm gì có nơi như thế đâu", Thái Anh đứng lên đi tới lan can : " Loại ái tình khiến thế tục phỉ báng, làm sao có nơi nào có thể chấp nhận".

Lệ Sa nhún vai: " Nơi ta ở không trọng nam khinh nữ, tình cảm không có phân biệt giới tính ".

-" Ngươi loạn ngôn!".

-" Ơ ", nàng đột ngột quát to, cô ôm chặt lồng ngực, xuýt chút nữa dụng cụ trên tay cũng rơi ra hết.

Thái Anh cảm thấy nàng có chút mất kiểm soát, không tự nhiên đi khỏi lương đình, bước chân có phần gấp gáp không chú ý mảng đá sỏi đằng trước mất thăng bằng trượt ngã về phía sau. Nhưng có điều cú ngã không đau như nàng nghĩ, mặt đất khá êm ái, ngược lại còn ngửi thấy hương bạt hà phảng phất nơi chóp mũi.

-" Ách... tiểu thư người đứng lên được chưa?".

Thái Anh sực tỉnh, muôn vàn xấu hổ  nhanh chóng ngồi dậy, không quên kéo theo Lệ Sa.
-" Ai uiii, lưng của ta ", cô nhăn nhó bợ lưng, còn tưởng rằng  nó đã bị gãy ra làm đôi.

Thái Anh cuống cuồng sờ soạn trên dưới, khẽ hô : " Lưng ngươi bị làm sao ? Có đau nhiều hay không? Có cần ta gọi Ngọc Hoa tới?".

Thái Anh hỏi han dồn dập, Lệ Sa muốn trả lời đành nuốt lại vào trong, cứ thế liên tục năm sáu lần, cuối cùng vẫn là gật đầu, nàng hỏi điều gì cô chỉ một mực gật đầu. Nương tựa nàng dìu dắt, tiến vào  một căn phòng trống.

Trên đường đi có một vài ánh mắt kinh ngạc lẫn hoảng hốt nhìn chằm vào hai người, một số nô tì khác chạy tới muốn giúp đỡ nhưng Thái Anh nhất định không cho phép bất cứ ai chạm tay vào.

Lệ Sa cởi ra ngoại y chờ đợi Ngọc Hoa chuẩn đoán, " Rắc!" Lưng truyền tới cơn đau điến so với cú ngã vừa rồi còn đau hơn gấp bội.
Cô cắn chặt răng kìm nén không ngừng mắng chửi Ngọc Hoa ra tay  không hề báo trước.

-" Ngươi bôi dược này hằng ngày, tới khi hết đau thì không cần bôi nữa ", Ngọc Hoa mang ra lọ thuốc, chuẩn bị dìu Lệ Sa đứng lên.

-" Không cần, cứ để nàng ở đây dưỡng thương ", Thái Anh ngồi một bên nhàn nhạt lên tiếng, nhưng đâu đó trong ngữ điệu nàng vẫn nghe ra vài tia gấp gáp.

Ngọc Hoa ngừng một hồi mới dìu Lệ Sa trở lại giường, sau đó cẩn thận đem cánh cửa đóng chặt.

-" Tiểu thư người còn đợi gì nữa ", Lệ Sa quơ lọ thuốc trong tay : " Tay ta với không tới".

Thái Anh nữa ngày mới có phản ứng, ngầm hiểu ra ý tứ của Lệ Sa nhưng vẫn cố tình giả ngốc.

Lệ Sa nằm ngửa lưng chờ đợi, chỉ thấy Thái Anh luồng vào trong trung y nhẹ nhàng dây dưa chứ không thoa được.
-" Tiểu thư sao người còn chưa bôi a".

-" Cái kia... ngươi cởi ra.. mới có thể bôi  ", Thái Anh lúc này mặt đã đỏ tới mang tai, lời nói còn muốn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.

Lệ Sa không hề nghĩ ngợi, lập tức nghe lời thoát ly mảnh vải trắng.

Thái Anh đổ một ít được, luồng tay vào lớp trung y bạch sắc, thoa đều  hỗn hợp trơn tru lành lạnh lên tấm lưng nhẵn nhụi, nhẹ nhàng ma sát.

Bờ vai trần mịn màng nữa hở nữa đậy nấp dưới lớp áo mỏng đặc biệt thu hút ánh nhìn của Thái Anh. Không biết là vô tình hay hữu ý người dưới giường phát lên thanh âm rên rỉ, mặc dù không quá to nhưng nàng có thể dễ dàng nghe rõ.

Gương mặt càng nóng bức, qua loa thoa quanh một vòng, không nói lời nào mà biến mất.

-" Ách... tiểu thư! Còn chưa khoác lại áo cho ta kia mààà".
                ==============

Hân Nghiên liền mấy hôm không thấy Lệ Sa đến chổ mình dạy học, đi hỏi thăm mới biết Thái Anh đã mang Lệ Sa tới biệt viện của nàng phụ việc.

-" Tỷ tỷ, có cần muội giúp cái gì hay không a?", Hân Nghiên như gió xuân phơi phới lướt vào bên trong, ánh mắt đảo quanh căn phòng ngoài Thái Anh ra thì chẳng còn ai.

-" Muội là đang tìm thứ gì?", Thái Anh nhướng mày, hạ xuống quyển sách trên tay.

Hân Nghiên sà xuống cánh tay Thái Anh đu bám, cười tít mắt: " Nào có, muội là thật lòng muốn giúp tỷ tỷ a".

-" Tốt ",Thái Anh nhanh chóng mang ra quyển sổ : " Tính ra hết thảy cho ta".

-"...".

Thái Anh nhìn biểu cảm khó coi của Hân Nghiên mới phì cười : " Muội nha, ra ngoài đợi ta một chút ".

Hân Nghiên thè lưỡi, nhanh chân chạy ra ngoài.
                   

-" Ta vừa trông thấy nhị tiểu thư một mình đi vào căn phòng của Nặc Ba a".

-" Như vậy có hơi không đúng "

-" Làm sao không đúng? Hắn vốn dĩ là họa sư của nàng, nhị tiểu thư có đi vào trong cũng là chuyện thường ".

-" Cũng phải thôi, hắn tướng mạo khôi ngô tuấn tú, so với nữ nhân chúng ta còn đẹp hơn mấy phần, nhị tiểu thư làm sao mà không yêu thích".

-" Ngươi nhỏ giọng thôi".

Thái Anh ngưng tay nhìn xuống đám nữ tì dưới sân.

-" Ai da, tiểu thư ngươi đừng có qua đây, lưng của ta chỉ vừa mới hồi phục a ", Lệ Sa nếu không vì miếng cơm manh áo cô cũng chẳng thiết tha nhường nhịn con khỉ Hân Nghiên này làm cái gì .

Hân Nghiên chống nạnh thở dốc : " Ta muốn xem thương tích của ngươi một chút a".

Rắc

-" Ai ui lưng của ta", Lệ Sa trì trệ tựa lưng vào thành giường.
-" Nghiên Nhi, muội trước mắt tạm ra ngoài ".

Hân Nghiên muốn nói thêm nhưng nhìn qua ánh mắt lạnh hơn cả mùa đông của tỷ tỷ, đành nuốc ngược trở vào trong, cuối mặt đi một đường ra ngoài.

-" Đa tạ ", Lệ Sa nhẹ nhõm thở phào.

Căn phòng thoáng chút không còn ánh sáng, ngước mắt nhìn lên mới phát hiện Thái Anh đang khóa chặt cánh cửa, sống lưng âm thầm đổ mồ hôi.

-" Mau cởi ", nàng vừa nói vừa chậm rãi đi tới.

-"....".

-" Ách... Không cần, tiểu thư van ngươi aaaa ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net