Chương 110: Ôn hương nhuyễn ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương che kín, khí nóng mang hương hoa hồng bao phủ khắp toàn thân.

Cơ thể nõn nà tuyết trắng từng bước tiến vào ôn tuyền, sương trắng, bóng dáng nữ nhân như ẩn như hiện bước xuống làn nước ấm, từ phía sau rộng tay ôm gọn vòng eo thon thả, hờ hững cọ cằm vào vai, nàng nhón chân cắn nhẹ vành tai đang phát đỏ, nũng nịu giọng mũi: "Cơ thể tướng công yêu nghiệt quá mức, hết lần này tới lần khác mê hoặc người ta."

Người trong lòng đột nhiên chuyển mình, đôi tay vịn chắc ở hông di dời lấp lửng trêu ghẹo vòng ba nẩy nở. Thái Anh không kịp trở tay, chỉ biết cắn môi mắng: "Ngươi sắc đảm."

"Há." Lệ Sa ôm hông nàng bế cao, áp môi gậm mút một bên xương quai xanh tinh xảo, dần đi xuống vòng một vun đầy, sa mỏng thấm ướt dính sát hai khối mềm mại trước ngực, đặc biệt những khi di chuyển, đôi ngọc phong no đủ tròn trịa khẽ run, hai điểm hồng mai phía trên điểm xuyết xinh đẹp. 

Đối mặt với một thân thể đẹp đẽ dụ hoặc này, tâm nói tịnh cũng khó mà  tịnh tâm vững trí, hiển nhiên, Lệ Sa không phải thánh nhân.

Đôi chân thon chầm chậm dịch chuyển, bế mỹ nhân trong lòng tựa lưng trên vách ôn tuyền, sóng nước đùn đẩy đôi nhũ phong xao động, sa mỏng lững lờ bay trong nước. Lệ Sa ngón tay vừa quét, nút thắt lỏng lẻo liền bung, ngọc thể hoàn mĩ chính thức phô bày ngay trước mắt, đường cong sắc nét phi thường phô trương.

Mật địa có chút chật, Lệ Sa lơ đãng cúi đầu, tức thì thế cục xoay chuyển.

Thái Anh đùi dán vào địa phương thần bí xinh đẹp dụng sức ấn, nàng lật người ép Lệ Sa nằm giữa vòng tay, không cho phép người kia có cơ hội phản kháng, nàng chặt chẽ khóa môi, vật mềm mại bên trong được nàng một phen trêu chọc mà chuyển mình triền miên quyến luyến, thần trí nàng như lâng lâng khoan khoái, bỗng đầu lưỡi rít nhẹ cơn đau, lần thứ hai mở mắt phát giác nàng đã nằm trong thân Lệ Sa.

"Ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào vừa yêu nghiệt lại vừa sắc đảm như nàng." Lệ Sa cả bàn tay phủ không giáp, ngón tay dài nhỏ trượt lên xuống hai điểm nhô lên đầy đặn. Ngọc nhũ to tròn biến hóa đủ hình đủ dạng, mặc kệ nhào nặn như thế nào, chẳng mấy chốc đã phục hồi nguyên dạng. Chưa đủ, hai ngón tay se đỉnh chóp hồng mai, nhẹ nhàng...nhẹ nhàng như tẩy rửa. Chuyên tâm hơn, muốn rửa sạch một chút, ngón tay không ngừng dao động đem hồng mai kẹp ở giữa, cứ như vậy chà xát, khiến hồng mai nhanh chóng đứng lên, tựa viên anh đào, chờ người đến hái.

"Ta hầu hạ nương tử tắm gội. Nàng có hài lòng không?" Bế nàng dựa vào thành bể, đưa đôi nhũ phong no đủ thoát khỏi mặt nước, vài hạt nước nhỏ giọt đọng trên chóp hồng mai rất nhanh được cánh môi hồng nuốt lấy.

"Lệ Sa..." Điểm mẫn cảm bị đầu lưỡi mềm mại ấm nóng vô số lần cắn mút. Thái Anh toàn thân run rẩy, một trận tê dại từ đốt sống lưng bộc phá. Hạ thể nàng nóng quá, nàng có thể cảm nhận rõ rệt từng đợt thủy dịch rỉ rả tràn trề. Nàng xấu hổ khép đùi, không dám mở mắt, vô thanh vô tức mà kêu khẽ: "Chẳng phải ngươi vẫn còn nguyên vẹn thân xử nữ, tại sao những loại chuyện này lại thành thạo tới như vậy?"

Lệ Sa không những không trả lời, còn cố tình hạ bàn tay vuốt ve đùi non của nàng, bên trên lại dùng răng khẽ cắn, lôi kéo, như muốn đem ngọc nhũ tuyết trắng ăn sạch sẽ mới hài lòng. Mà bên còn lại cũng không hề lạnh nhạt, hai ngón tay thon ra sức miết lấy, lại nghiền ép.

Thái Anh suýt chút đọa lạc đến điên rồi, nàng bấn loạn cắn môi lắc đầu: "Ngươi... rốt cuộc đã làm như thế này với bao nhiêu nữ nhân hả?"
"Không nhớ nổi." Kỳ thực Lệ Sa không tài nào nhớ nổi, nhưng thắc mắc của Thái Anh không sai, Lệ Sa số lần lên giường cùng nữ nhân như cá bơi giữa biển, biết kể sao cho hết, lạ ở chổ mỗi lần các nàng động vào thân thể, là mỗi lần Lệ Sa nổi giận bài xích.

Thái Anh tứ chi đã muốn tê liệt vẫn nỗ lực vung một bạt tay, tuy nhiên phớt vào má Lệ Sa chỉ là cái vuốt nhẹ thoáng qua. Nàng như cá nằm trên thớt, run rẩy co rút: "Ta ghét ngươi."

Hạ thể cùng nhau ma sát nóng bừng đột nhiên mất mát, đương trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng vậy mà Lệ Sa thực sự hướng nàng nghiêm túc phân trần: "Cái kia không như nàng nghĩ, ta khi đó...vv...vv..."

Thái Anh tức giận đến nỗi cả người phát đỏ, nửa muốn rời đi, nửa muốn giải tỏa cỗ nóng ran căng cứng nơi hạ thể. Lệ Sa ngốc! Tức chết nàng rồi!

Các nàng vẫn đang còn trong tư thế cực kỳ mờ ám. Thái Anh lõa thể nằm trên phiến đá nghiêng, nước trong ôn tuyền từng đợt xô vào địa phương bí ẩn, hoa môi đương kích thích trở nên sưng đỏ, toàn bộ đều phơi bày ở trước mặt Lệ Sa.

"Không được nhìn..." Tiểu huyệt bị nhìn đến co rút, rỉ ra một ít thủy dịch. Thái Anh nín thở che đi mặt, nàng luống cuống khép đùi nhưng không thể, hông Lệ Sa kẹt giữa đùi nàng mất rồi.

Cơn khoái cảm đột ngột từ hạ thân truyền tới, nàng nhất thời không nhịn nổi liền rên rỉ thành tiếng. Cảnh tượng tiếp theo khiến tâm nàng hoang mang chấn động, Lệ Sa đang dúi mặt vào nơi tư mật của nàng, trong khi đó một đùi của nàng đang vắt trên vai Lệ Sa mang hoa môi dễ dàng tách rộng. Chính là dùng miệng...
Nàng quyết liệt lắc đầu, yếu ớt van xin: "Không... không thể... đừng mà... Ưm~ nơi đó..."  Thái Anh một câu hoàn chỉnh đối với nàng sao khó nhọc biết mấy, nàng tâm hồn lẫn thể xác đã không còn là của riêng nữa rồi. Loại lạc thú tốt đẹp này, vĩnh viễn không muốn nó dừng lại, nàng chết mất thôi!

Hôn xuống hạt châu đỏ hồng rồi lại nhả, lưỡi mềm linh hoạt tiến vào tiểu huyệt trơn ướt càn quấy một hồi lại quét trở ngược từ dưới lên trên, dừng tại hạt châu sưng đỏ nhô cứng dồn dập mút, Thái Anh thân thể liền căng thẳng giật tít.

Ngón tay lên xuống dọc lối hẹp giữa hoa môi, ngừng trước tiểu huyệt gãi nhẹ, lập tức trận thủy dịch trắng trong ập tới, một số tồn dư chảy xuống mu bàn tay. Lệ Sa không ngờ cơ thể Thái Anh còn nhạy cảm hơn những gì mình đã nghĩ.
"Ân~" Thái Anh hai đùi chẳng cần Lệ Sa khống chế cũng tự dang, nàng che môi nhắm mắt không dám nhìn tiếp nữa, trong lòng tràn đầy xấu hổ. Ý thức được thứ gì đang hoành hành bên trong, càng tiến sâu, nàng tưởng chừng hồn mình đang bị tước đoạt, hai chân run rẩy mong chờ... nhưng dừng lại rồi.

Nàng trong cơn động tình phải mất vài giây sau mới có thể thấy rõ tia suy xét của Lệ Sa. Nếu như nàng muốn Lệ Sa dừng lại, Lệ Sa chắc chắn sẽ thuận theo ý nàng.

-"Dừng ở đây thôi."

Nàng hai chân co chặt, khóa Lệ Sa ở yên dưới hạ thân. Đúng như suy đoán, Lệ Sa đang chuẩn bị rời khỏi ôn tuyền. Thái Anh không kềm chế nóng giận, to giọng quát: "Lệ Sa! Ngươi là đồ ngốc sao?"

Được lúc ngẩn người, Lệ Sa trì độn biểu tình hỏi một câu: "Nàng... đồng ý?" 
Không khí bấy giờ lặng đi rất nhiều, có chăng là tiếng sóng nước đập bờ. Thái Anh gò má đã không thể nào đỏ hơn, nàng trùng trùng mật ý nhìn vào Lệ Sa, khẽ gật đầu: "Ta nguyện ý."

Ngón tay kẹt dính bên trong tiểu huyệt ẩm ướt một lần nữa chuyển động, lần này lại khiến Thái Anh gắt gao ôm chầm Lệ Sa, tiết chế tiếng rên. Theo bản năng đáp lại nụ hôn từ Lệ Sa, giữa lúc thần trí lâng lâng bất chợt cơn đau xé thịt bức nàng thống khổ kêu to, vang vọng bốn bề thanh vắng.

Lệ Sa xót xa hôn lên trán nàng, vén lọn tóc con rơi loạn: "Ta xin lỗi."

Khóe mắt Thái Anh ngấn nước, nàng không phải vì đau, mà là quá hạnh phúc nên mới rơi lệ. Nàng sờ lên sườn mặt, ngón tay ấn ấn bờ môi mềm, cứng rắn cảnh cáo: "Ta đã là nữ nhân của ngươi, sau này chỉ được phép yêu thương một mình ta."
Lệ Sa đứng hình ít lâu, ôn nhuận cúi đầu hôn nhẹ môi nàng một cái: "Giao dịch thành công."

"Ưm..." Thái Anh cắn môi thở dốc, ngón tay dưới hạ thể nàng ra vào càng lúc càng nhanh, loại khoái cảm này tên gọi là gì? Trên đời này vẫn còn thứ khoái cảm tốt lành này nữa hay sao?

Chẳng cần tiết chế bản thân, nàng chìm vào mê loạn rên thành tiếng, luôn miệng gọi tên Lệ Sa. Trong cơn cao trào, tiểu huyệt mút càng chặt, vách thịt mãnh liệt siết, Lệ Sa chẳng những không ân cần khi nàng đang cực hạn, ngược lại gia tăng tốc độ, muôn kiểu dày vò hoa tâm của nàng.

"Ưm~... nhanh... nhanh quá! Ta sắp..." Thái Anh ngửa cổ hít thở, thuận theo khoái lạc mà phóng túng. Động thái này lại mang nàng đến một cao trào mạnh mẽ hơn, yết hầu nàng uất nghẹn, quấn cánh tay cấu xé tấm lưng trần lán mịn bên trên, nàng thân thể dữ dội co thắt.
Ôn hương nhuyễn ngọc mềm nhũn nằm trên phiến đá, suối tóc đen tuyền trên sóng vỗ lung lay, nhường Lệ Sa tự do thay nàng tắm rửa. Hoa huyệt vừa trải qua cao trào nên vô cùng mẫn cảm, vậy mà Lệ Sa còn cố ý hôn lên hạt ngọc châu nổi bật nhô cao, tiểu huyệt một lần nữa đầy tràn thủy dịch nóng ướt.

Nàng thẹn quá hóa giận, muốn cử động thân thể nhưng bất thành, đùi nàng run đến mức không thể cử động được nữa.

-"Dừng lại! Ta cấm ngươi nhìn..."

Lệ Sa không cho là đúng, âu yếm áp môi lên tiểu huyệt ướt át, quét ít thủy dịch trơn ướt kéo thành sợi chỉ trong suốt ngay trước mặt Thái Anh: "Nàng xem, cái miệng nhỏ xinh này cơ hồ vẫn chưa được ăn no."

Không ngờ Lệ Sa có thể tà mị tới mức đó, nhưng cớ gì cơ thể nàng lại vì một câu nói này mà ngứa ngáy nóng ran. Thái Anh nàng ngay lập tức chỉ muốn ôm mặt độn thổ cho xong chuyện.
"...Chậm... Lệ Sa không thể... ta không thể chịu đựng nổi..." Thái Anh bị chính tiếng kêu của mình làm cho hoảng sợ. Âm giọng yếu mềm thắm thiết, đây đâu phải ý tứ quyết tâm cự tuyệt như nàng muốn, mà đúng hơn chính là hững hờ mời gọi.

Bên bờ ôn tuyền thanh âm đứt đoạn yêu kiều vang, một lần lại một lần, tưởng như không hồi kết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net