Chương 111: Chứa chan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong cảnh núi sông được thêu bằng chỉ bạc trên tấm màn gấm màu vàng nhạt được nắng chiều ngẫu nhiên rọi, mỹ cảnh hoa lệ này, thật tình làm người ta không nỡ lòng phá vỡ.

Đánh động màn che, mỹ nhân cũng theo đó mà nheo mi mở mắt, ý thức được những người đang đứng trước mặt, nàng dùng sức chống thân,  tuy nàng không thể rời giường nhưng vẫn mong hình tượng của nàng chỉnh tề nhất có thể.

"Ngô~ Anh nhi." Tống phu nhân ngồi bên mép giường, muốn Thái Anh ngoan ngoãn nằm yên. Mới hôm qua vẫn còn hoạt bát khỏe mạnh, chỉ cách một đêm sao lại biến thành bộ dạng như thế này rồi?

Bà nhìn khí sắc và thể trạng suy nhược của Thái Anh có chút bất đồng. Đại phu có nói nàng vốn sẵn thể trạng hư nhược, lại ngâm mình quá lâu dưới mặt nước, thân nhiệt giảm giảm sút dẫn đến ngất xỉu... nhưng khuôn mặt kia nhỏ nhắn hồng diễm, lẫn nét xuân thì tân nương mới gả khiến người người động tâm trìu mến, không giống như đang nhiễm phong hàn là mấy.

Tống phu nhân bàn tay áp vào giữa trán kiểm tra thân nhiệt, không quá nóng.  Bà ngưng thần xem xét, sau đó âm thầm lắc đầu: "Ngâm mình trong nước quá lâu rất dễ sanh bệnh, may mắn Sa nhi kịp lúc phát hiện, nếu không thì..." Bà nói nữa chừng cũng không định nói tiếp nữa, mà thâm nghiêm thở dài.

Sắc diện Thái Anh đột ngột đỏ lên, cổ họng nàng phát lên âm thanh khàn yếu. Tống phu nhân lấy làm đau lòng, nhẹ giọng dỗ: "Chớ hao tổn sức lực, nên ở đây tịnh dưỡng cho thật tốt."

Tống phu nhân vừa nói vừa trông mắt ngoài cửa tựa ngóng trông điều gì đó, cuối cùng cũng tới. Bà đứng dậy, hướng về Lệ Sa, giọng hối thúc: "Nhanh một chút, thê tử ngươi hôm nay chỉ dùng qua ít món thanh đạm, hiện giờ chắc đang rất đói."

Lệ Sa ý thức được ánh mắt sắc bén, nên chẳng dám lề mề. Mà ánh mắt sắc bén kia đương nhiên chẳng phải là của Tống phu nhân.

Thái Anh nương theo Lệ Sa, nàng tựa lưng trên thành giường. Ôn thuận hé môi uống vào từng muỗng súp ấm từ tay Lệ Sa, súp ấm giúp cổ họng nàng ít nhiều dịu xuống.

Tống phu nhân ngó xem tình hình tốt hơn hẳn cũng không lưu lại nữa làm gì. Bà trước khi đi không quên hướng Lệ Sa thuyết giáo một trận.

Đêm qua xuân triều thăng hạ không biết là bao nhiêu lần, Lệ Sa mỗi lần như thế hầu như không biết thế nào là mệt mỏi, phác tác vô độ, đem nàng triệt để rút cạn, suýt chút biến nàng thành con cá chết, không còn tí nào tinh lực. Lúc Lệ Sa bế nàng trên tay bước ra từ ngôi tiểu viện, một số hạ nhân tình cờ trông thấy, thế là kinh động tới Tống phu nhân, kinh động Lạp gia cả một buổi sáng náo loạn ồn ào.

Ngọc Hoa âm thầm đặt vào tay Lệ Sa tiểu lọ sứ, rồi dẫn đầu đám nữ tì, tất cả đều lui ra bên ngoài.

Thái Anh một thân lụa mỏng, cổ áo có chổ tùy tiện gập nhẹ, từ cổ ngọc chạy dọc xuống là địa phương trắng mịn trù phú, theo động tác của nàng y phục cùng da thịt có chút ma sát.

Thái Anh tròng mắt còn mơ hồ vì giấc ngủ, gương mặt vì điều chi phiếm hồng? Trong mắt Lệ Sa lại biến thành một loại phong tình khác.

Ít phút ngẩn ngơ do tâm truyền tới, Lệ Sa động tác gọn gàng đặt nàng ở trong lòng: "Giảm đau hơn nhiều có phải không? Có cần ta thoa dược?"

Thái Anh gật đầu lại lắc đầu, nàng nhìn sắc trời còn sáng, trong đầu hiện lên bốn chữ "Ban ngày dâm tuyên" Lệ Sa ôm nàng ở trên giường, cái kia... nhạy cảm tư thế, góc áo nàng đã bị nắm lấy, cổ áo vì vậy càng nới rộng, khắp vai đều lộ trong không khí, vô tình nút buộc lúc này tuột ra khiến áo ngoài trượt xuống.
Mái tóc xõa dài đong đưa, mang theo một chút quyến rũ.

Nhìn vành tai nàng đổi sắc, Lệ Sa trên miệng gợi ý cười rồi ho nhẹ một tiếng. Mang y phục của nàng kéo lên: "Đừng để bị lạnh."

Ngón tay Lệ Sa thỉnh thoảng quét trên da thịt nàng, Thái Anh có chút xấu hổ rụt người tới gần lồng ngực, nghe ra nhịp tim Lệ Sa  dồn dập đập nhanh hơn. Nàng thực sự là nghĩ không khí này rất bí bách, vội tìm đề tài để nói: "Ngươi không phải nói hôm nay sẽ đến Du Xuân sao?"

Lệ Sa gật đầu: "Nàng vẫn chưa khỏe, nên một lát Cảnh Ninh sẽ đến đây, ta không cần phải đến đó."

Thái Anh nghiêng người chọn vị trí thoải mái dựa vào, hạ thể liền phát lên một trận tê tái, nàng buột miệng rên đau. Ngay lập tức bàn tay dưới lớp chăn gấm ôn nhu xoa bụng dưới của nàng, cơn đau thuyên giảm một ít, bởi cấm địa bị đánh động một hồi, lại bắt đầu khó chịu. Nghĩ đến nguyên do nàng vì sao gần một ngày trời không thể bước xuống giường thì đúng lúc bên ngoái cất lên giọng nói, là giọng của nữ tì Bối Cầm.

-"Thiếu gia, Cảnh Ninh cô nương đang ở hậu viện đợi người."

Lệ Sa đương định thẳng người thì đột nhiên có lực lớn ở phía sau lôi trở xuống.

Thái Anh hiện tại không còn là nữ nhân ưa e thẹn của ít phút trước, nàng bây giờ như một tiểu miêu mềm mại bám người nhưng lại tỏ ra thứ quyền lực bắt buộc người khác phải nuông chiều. Theo thói quen luồn tay vào ngực áo, thật muốn cởi mảnh vải đáng ghét này ra, nàng chu chu môi mộng: "Hôn ta."

Nụ hôn hờ trên môi dường như chưa đủ, Thái Anh cánh tay khóa chặt cổ, không cho phép Lệ Sa tự ý rời đi. Mày khẽ nhíu: "Người ta muốn hôn lâu một chút."

"Ân~" Nàng rụt người bé giọng, cảm thấy thân thể sắp sửa nhũn ra. Bên dưới trung y nàng xộc xệch xáo trộn, lành lạnh bàn tay cách một lớp yếm lởn vởn trêu chọc, gợi tâm điểm nhô cao căng nóng, song, nhẫn tâm bỏ đi nơi khác, nhằm vòng eo nàng mà công kích. Nàng sợ nhột liền tháo bỏ vòng tay, Lệ Sa cũng thôi đùa giỡn mà nghiêm mặt: "Đừng nháo."
"Ngươi hứa đi, không được tươi cười cùng nữ nhân khác." Thái Anh làm nũng nói.

--------------------------------

Lệ Sa tay ôm một bên cổ, cảm giác nóng rát vẫn chưa hết, hi vọng sẽ không lưu lại dấu răng.

Đi theo nữ tì Bối Cầm vòng ra sau hậu viện, cách các nàng tận một quãng đường xa, vậy mà giọng nói chí chóe của Tiêu Tiêu to rõ đều truyền hết vào tai. Đến gần hơn chút nữa, mới đem các nàng toàn bộ tỏ tường, tiểu cô nương đang cự cãi cùng Tiêu Tiêu chính là tiểu cô nương tên Đào Đào ngày hôm đó.

Du Xuân quán sau này được Lệ Sa tách thành tòa nhà chính, chuyên quản lý hàng hóa, kiểm kê xuất nhập cho tất cả chi nhánh khác, Diệp Y và Cảnh Ninh nàng không còn đồng hành quản lý như trước, mỗi người đảm đương một chuyện, lẽ đó, công việc áp lực hơn trước rất nhiều. Những ngày này Lệ Sa không thể tới lui chỉ điểm thường xuyên, trách nhiệm toàn bộ đều đặt lên vai nàng rồi. Cảnh Ninh vẫn luôn thắc mắc Lệ Sa thật sự xuất thân từ đâu, được giáo dưỡng bằng cách nào mà tư duy lại khác người nhiều đến thế? Nhìn xem, đất nước rộng lớn, đa dạng cửa hiệu danh tiếng xưa nay không ít nhưng số lượng khách nhân ra vào còn không bằng một nửa cửa hiệu con nằm ven miền núi của các nàng.
-"Cảnh Ninh cô nương, mời dùng."

Cảnh Ninh mạch suy nghĩ bị đánh gãy, nàng hơi bối rối tiếp lấy bát chè nấm tuyết từ tay Lệ Sa, tiếp tới nhận thêm hai trang giấy khác. Đem nội dung bên trong sáng tỏ, liền kinh ngạc không thôi, nàng cả kinh che miệng: "Lạp... Lạp huynh, thứ này muội thật tình không dám nhận."

Lệ Sa nuốt xuống vị nấm tuyết thanh ngọt, lại nhấp vào một ngụm nước mát. Ổn trọng giơ tay: "Du Xuân quán có được như ngày hôm nay phải kể đến công lao đặc biệt của Cảnh Ninh cô nương và Diệp Y. Về sau với tư cách khác, trọng trách càng nặng nề, mong Cảnh Ninh cô nương cùng ta gánh vác."

Lệ Sa nói như vậy thì quá là khiêm tốn, hai trang giấy mà nàng nhận được chính là một nửa Du Xuân được chia đều cho nàng và Diệp Y, số lượng cửa hiệu nhiều như vậy, đủ để các nàng thoải mái một đời, vô lo vô nghĩ. Có nằm mơ nàng còn không dám tưởng tới nữa là...
Nhưng món quà của Lệ Sa  quá lớn, thật tình, nàng không dám nhận. Cảnh Ninh chuẩn bị trả về một trang, cổ tay liền bị giữ yên một chỗ, Lệ Sa đôi mắt ánh lên tia nghiêm nghị: "Chuyện đã nói xong, cứ y vậy mà làm."

Đi theo Lệ Sa bao lâu, quá quen thuộc tác phong của Lệ Sa, Lệ Sa  không thích vòng vo lắm lời. Cảnh Ninh nàng không nhịn khỏi xúc động: "Cảnh Ninh thay mặt Diệp Y, đa tạ người."

Hai giọng nói lảnh lót vọng tới càng gần, lấn át nhất vẫn là Tiêu Tiêu. Nàng háo hức bê bát chè nấm tuyết được chuẩn bị sẵn ngồi xuống cạnh bên Lệ Sa, ôm ống tay áo đung đưa, toe toét cười: "Nghĩa phụ, Tiêu Tiêu vừa ghé qua chổ của bà bà cùng nội tổ mẫu, ai cũng nói Tiêu Tiêu càng lớn càng trông giống người nga~"

"Ngô~ vậy sao?" Lệ Sa rút khăn lau sạch vết nước đường dưới cằm của Tiêu Tiêu. Thích ý mím môi: "Nhìn kĩ... đúng là có vài điểm tương đồng nha."
Đào Đào bước chân không vội vã, nàng cũng giống như Tiêu Tiêu bê bát chè ngồi vào khoảng trống còn lại bên cạnh Lệ Sa. Nghe lời Tiêu Tiêu nói, không khỏi cười mỉa mai: "Ngươi không trắng bằng người, không cao bằng người, không tuấn tú bằng người, không thơm bằng người. Ta thấy dù nửa điểm cũng không hề giống."

Vô duyên bị đứa nhỏ kém tuổi chê bai, hỏi Tiêu Tiêu làm sao mà không tức giận. Nàng mặt mày nóng phừng, thẳng lưng hất hàm: "Ta chẳng qua chưa trưởng thành, ba năm sau ta chắc chắn sẽ cao lớn như phụ thân, chừng đó, Đào Đào thối ngươi lóa cả mắt cho mà coi!"

Đào Đào vẫn giữ vững thái độ bất cần, môi hơi nhếch: "Ngươi ăn nói sao cho cẩn thận, bởi vì ba năm sau ta sẽ trở thành thứ mẫu của ngươi."

"Khụ khụ..." Lệ Sa nghe vậy liền tối tăm đầu óc, tường tận đánh giá tiểu cô nương Đào Đào thêm một lần. Tiểu cô nương này từ khí chất cho đến lời ăn tiếng nói luôn luôn nằm trên Tiêu Tiêu năm ba bậc. Coi nàng dùng ánh mắt thân thiết từ kiếp nào dành cho mình, thành thật... Lệ Sa vẫn không nhớ từng gặp qua đứa nhỏ Đào Đào này ở đâu.
Được biết Đào Đào cùng Trí Tú có quan hệ, sau lần hạ sơn Trí Tú đã mang theo nàng chuyển hẳn vào gia trang của Cảnh Ninh. Hôm đấy nàng căm ghét mình bao nhiêu Lệ Sa đều nhận thấy rõ, không ngờ hôm nay thái độ thay đổi đến chóng mặt. Nhìn vào tiểu cô nương này, tại sao Lệ Sa luôn có cảm giác có thứ gì đó lớn lao sắp ập lên đầu tới nơi.

-"Tướng công."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net