Chương 113: Một kiếp nhân duyên (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không trung thấp thoáng màu khói mỏng, không khí trầm lặng một mảnh, tàn nhang rơi xuống vẫn có thể nghe ra âm thanh lách tách.

Lệ Sa cúi đầu trước hai tấm bài vị, một của Phác lão gia, bài vị thứ hai chính là của Phác phu nhân. Trầm ngâm một lúc, hành động có hơi gấp gáp dìu Thái Anh đi khỏi nơi đó, không khí trong đấy ngột ngạt quá, mùi hương khói vô cùng đậm, khiến Lệ Sa không thể thở nổi.

Ở trước cửa Hân Nghiên đang đợi sẵn, ba ngày xa cách tưởng đâu hóa ba thu, không hiểu sao mắt nàng cay quá, cảm giác tủi thân có khuynh hướng lớn dần. Gạt xuống cỗ tê tái, nàng nhớ nhung nhìn tỷ tỷ: "Nghiên nhi thật nhớ người a~"

"Ngô~ sao lại khóc?" Thái Anh lúng túng chấm nhẹ vành mắt đỏ hoe. Nàng ôn giọng dỗ: "Hay chuyến nam du ngày mai hãy đi cùng chúng ta, muội thấy thế nào?" Ngày trước khi nàng còn ở Phác gia, Phác gia đã trống trải lắm rồi, nay xuất giá tòng phu, bỏ lại Hân Nghiên một thân một mình, nói nàng làm sao không lo lắng.

Chuyến nam du mà Thái Anh nhắc đến, Hân Nghiên nàng đã nghe Lệ Sa nói qua, chính là ngồi thuyền xuôi dọc về phương nam, phương nam khí hậu quanh tốt, nhịp sống sôi nổi văn minh, đặc biệt vào khoảng thời gian đầu xuân này đây. Nhưng chuyến nam du lần này mất khoảng vài tháng mới quay trở về, đây mới là vấn đề.

-"Nếu Nhị tiểu thư đang lo lắng cho Phác gia thì hãy yên tâm, chừng đấy A Phúc sẽ hồi phủ cùng Lưu quản gia coi sóc. Chuyến đi lần này cùng lắm là hai tháng mà thôi."

Hân Nghiên nghe một tiếng "Nhị tiểu thư" của Lệ Sa liền nhíu mày. Để ý hơn đôi nhẫn của Lệ Sa và Thái Anh... đây chính là đôi tiểu vòng tinh xảo mà lần đó nàng cùng Lệ Sa đặt ở hiệu kim hoàng, ra là được sử dụng như vậy. Nàng lơ đễnh lướt mắt, con ngươi có thêm vài phần tĩnh mịch, miệng nở ra nụ cười nhạt.

Thái Anh cũng hồ hởi tán thành: "Đúng đúng, cứ làm theo lời nàng nói đi."

Hân Nghiên bất lực nhún vai, tỷ tỷ của nàng tự chủ trương quyết định, nghĩa là nàng không có quyền từ chối rồi.

"Nam du sao? Ta cũng muốn đi một lần cho biết." Trân Ni cũng đến góp vui, trùng hợp nghe được cuộc nói chuyện của các nàng, thật trúng ý Trân Ni biết mấy. Nàng nhìn tới Thái Anh tâm liền giật bắn, dung mạo như hoa, đoan trang hồng nhuận, tựa thiếu nữ đôi mươi đương độ xuân sắc, vừa thanh thục lại vừa quyến rũ.

Trân Ni càng nghĩ càng thích thú, nàng quái dị cong môi, nói nhỏ vào tai Thái Anh.

Da thịt trắng phau chầm chậm đổi màu, Thái Anh ngữ điệu có chút loạn: "Tỷ hỏi làm cái gì?" Dù nàng có xua đuổi, Trân Ni bám dai như đỉa, nhất quyết ép nàng trả lời mới chịu buông tha.

Trân Ni hả hê còn chưa được bao nhiêu, Lệ Sa khi không lại ngang ngược cướp người, đưa Thái Anh chạy đi mất dạng, trước đó có đặt một vật vào lồng bàn tay nàng, chẳng hay là vật gì đang chuyển động. Kia, đó là một con sâu đo màu xanh lá béo ú đang bò trên tay nàng... hả? Là sâu đo sao?

Thiết Nhi phịch một tiếng quỳ xuống đất, mặt môi trắng bệch: "Người đâu, mau tới đây! Tiểu thư của chúng ta ngất xỉu rồi a~"

_______________________

Nội thành sầm uất, hai bên đại lộ tiểu thương buôn bán nhiều loại đồ vật, từ bánh kẹo cho đến vật dụng hằng ngày, giữa lòng nhường xe ngựa lưu thông, vệ đường trống trải trong lành, tản bộ dạo chơi cũng là một quyết định hay ho đấy chứ.

Lướt ngang hàng hoa, hương đào dìu dịu phớt qua mũi, nên tranh thủ an nhàn hưởng thụ khí trời đẹp đẽ này, trước khi ngày tân niên ngắn ngủi chóng sang. Lệ Sa chọn một cành đào nổi bật nhất trong đám, chờ lão bản hoàn nốt bạc thừa, rồi tiến đến nữ hài ăn mặc đơn bạc, trên y phục còn có nhiều lõm chấp vá đang đứng cách đó không xa, quỳ một chân hạ thấp chiều cao, trao nàng cành đào hồng thắm, dúi phần bạc thừa vào lòng tay nhỏ. Hướng nàng tươi cười: "Cháu thích hoa đào?"
Nữ hài tuy chưa hết bỡ ngỡ, nhưng nghe tới hoa đào mắt liền sáng lên, giọng trẻ con khả ái lảnh lót: "Lạc Lạc thích hoa đào, thích mùa xuân, cứ mùa xuân đến, Lạc Lạc sẽ được ăn thịt. Ca ca, người từng ăn món thịt lần nào chưa? Nó rất rất là ngon, Lạc Lạc nói thật."

Nữ hài nói về món thịt như thấy cả mùa xuân ngay trước mắt, nàng chùi chùi quả táo bé vào y phục cho sạch sẽ nhất mới đưa tận tay Lệ Sa, coi như có qua có lại mới toại lòng nhau. Nàng cười híp mắt, da vẻ Lệ Sa thực trắng mà mềm, bàn tay nhỏ thích ý nắm hoài không buông: "Tặng cho ca ca."

Quả táo bé thoáng cái đã bị người cướp đoạt. Nữ hài cay cú trề môi: "Người ta đã tặng cho tỷ tỷ đâu... hức...hức..."

Thái Anh ăn hết quả táo bé, môi cong rộp rộp nhai, ngón tay thuận đường véo chiếc má phụng phịu của nữ hài: "Vị ca ca này là của ta. Thứ gì thuộc về hắn, tất cả cũng đều là của ta, tiểu hài tử ngươi nha... nếu còn động tay động chân, ta liền bẻ răng ngươi."
Nữ hài sợ đến dại người, nàng hiểu chuyện cắn chặt răng, gương mặt trốn đằng sau cành đào thắm, không dám khóc cũng không dám nháo. Hai thỏi bạc lớn được một bàn tay nhét vào ngực áo nàng kèm giọng nói êm tai từ đỉnh đầu truyền xuống: "Số bạc này đưa cho mẫu thân mua thịt." Nàng biết người này cùng vị tỷ tỷ hung hăng ban nãy là cùng một giọng, mãi tới khi nữ hài ngẩng ngẩng cái đầu nhỏ thì người đã đi xa.

Con phố dài bỗng trở nên mù mịt, cơn mưa bụi thình lình phủ trắng lối đi. Dòng người nối đuôi loay hoay tìm chỗ trú, hạt mưa li ti rả rích, lất phất giữa trời cảnh sắc thoáng mênh mang.

Phủi vô số hạt mưa nhỏ trên vai áo,  nàng rút khăn tay nhón chân giúp Lệ Sa lau khô ít ẩm ướt trên mái đầu: "Phải thật cẩn thận, ta không cho phép ngươi ngã bệnh."
Ngữ khí Thái Anh vẫn lành lạnh thản nhiên, dẫu thế không giấu được ngổn ngang xáo trộn.

Lệ Sa đưa tay ôm lấy vòng eo xinh đẹp của Thái Anh, đặt nàng ở trong lòng tránh màn mưa xuân khó chịu ngoài kia. Chậm duỗi tay, nâng lên chiếc cằm nhỏ của nàng, phượng nhãn tràn đầy là nước mắt phản chiếu sinh động, trong suốt hơn cả mặt nước biển dưới bầu trời trong xanh.

Thái Anh chụp lên bàn tay run rẩy chạy trên má, nàng lắc đầu ý nói Lệ Sa không cần lau nữa. Nàng tự nhiên chôn mặt vào sâu hỏm cổ ấm nóng, nước mắt vô thức rơi càng nhiều hơn: "Ta đã nhìn thấy ngươi nôn ra máu, ta có hỏi... nhưng Ngọc Hoa nàng..." Thái Anh  căn bản không còn giữ được bình tĩnh, cổ họng nàng sớm thắt nghẹn, đau ở trong tâm, nàng đau lắm.

"Ai nói?" Lệ Sa trân trọng dung mạo khuynh thành ở trong lòng bàn tay, chấm khô nước mắt, ngũ quan lại rực rỡ thanh khiết. Mi cong thâm thúy nhíu nhẹ: "Ta thổ huyết nàng nói không sai, chẳng qua dạ dày có vấn đề, hiện tại không còn đáng ngại nữa đâu."

Thái Anh chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ngẫu nhiên rơi xuống vài giọt nước mắt, nhưng nhanh chóng đã được Lệ Sa lau khô. Lần đó nàng có tìm Ngọc Hoa gặng hỏi, Ngọc Hoa chỉ đề cập đến ít bệnh lặt vặt, ngoài ra cái gì cũng không nói.

"Ngọc Hoa biết y thuật, nếu nàng không tin cứ đi hỏi Ngọc Hoa, Ngọc Hoa chưa bao giờ nói dối nàng." Lệ Sa nhằm vào đầu mũi Thái Anh mà vuốt nhẹ, định một câu dẹp bỏ bất an trong nàng.

"Ngươi cũng sẽ không lừa dối ta?" Thái Anh trì bước, kéo kéo cánh tay Lệ Sa, mong muốn nhận được câu trả lời như ý. Ấy mà Lệ Sa không cho nàng bất kì câu trả lời nào khác, ngoại trừ cái gật đầu mơ hồ.

Nâng nâng ngọc thủ mịn màng, ánh bạch kim đối nhau lóe sáng. Thái Anh dồn sức nắm giữ như sợ nếu nàng lơ là, Lệ Sa sẽ chạy đi mất vậy.
"Mười ngón tương khấu, hẹn ước một đời." Ẩn trong câu nói này có đủ loại khẩn thiết van nài. Thái Anh nàng là van Lệ Sa trọn đời kiếp ở bên nàng được hay không?

Lệ Sa phải mất mười mấy giây, thần kinh mới có thể thoát khỏi trạng thái mê man, sau đó cười càng vui vẻ, không chịu nổi bèn cúi mặt hôn bàn tay của nàng.

Một số bá tánh xung quanh bắt gặp hành động của Lệ Sa, ai ai cũng che miệng trộm cười. Thái Anh làm sao không nhìn ra chứ, nàng sắc hồng trên má càng lan rộng, khủy tay hút vào hông Lệ Sa, giọng như muỗi kêu: "Không biết chừng mực."

"Ách..." Lệ Sa khẽ nheo đôi mắt, phì cười lớn hơn: "Đồ ngốc."

Thái Anh thời điểm này chỉ có một ước muốn, nàng mong không gian như ngưng động, lưu khoảnh khắc tốt đẹp này lâu hơn một chút. Lệ Sa của nàng thật xinh đẹp, thật xinh đẹp.
Để yên một lát, nàng ôn nhã ngón tay chọc chọc lúm đồng tiền của Lệ Sa: "Trong mắt tướng công, thiếp thật sự rất ngốc sao?"

Lệ Sa không tỏ ý kiến mà nhướng mày: "Chẳng lẽ không đúng?" Không quá ba giây lại bị lực kéo của Thái Anh dọa cho hồn vía lên mây, chân cũng tăng tốc độ chạy theo nàng, không khỏi tò mò hỏi: "Nàng gấp như vậy là muốn đi đâu?"

-"Ta đói rồi, muốn ăn món bánh bao."

"Nga~ Kia... hàng bánh bao ở ngay kia." Lệ Sa tiếc nuối chỉ ngón tay vào hàng bánh bao nghi ngút khói mà các nàng vừa bỏ lỡ.

Thái Anh hơi nâng mí mắt, ung dung mở miệng: "Món bánh bao của tướng công gấp vạn vạn lần mỹ vị."

Bên dưới mái hiên, hai thân ảnh trắng hồng một trước một sau băng nhanh, xuyên qua đám mưa xuân mờ ảo, nghe đâu đó vang vọng tiếng hô yếu ớt "Nương tử, không cần gấp!"
Trong kẽ hở của thời gian, tuổi xuân như trang giấy mỏng tanh dễ hoại. Ngày đó tôi đã gặp em, sự liên kết mong manh giữa chúng ta, bất luận vãng sinh bao nhiêu cõi luân hồi, tôi hứa, sẽ nhận ra em.

The End

Cám ơn quý đọc giả đã đồng hành cùng "Nhà Ta Có Một Tiểu Thư" đi đến những chặn đường cuối cùng. Cám ơn vì đã bỏ qua những lỗi từ vụng về của mình ^^

Hơn hết, hi vọng bộ truyện nhỏ của mình sẽ làm các bạn vui vẻ mỗi khi nhớ về nó. Một lần nữa cám ơn và cám ơn! ^^

_____________________________

12/3/2021 - 12/3/2022
Vậy đã 1 năm kể từ ngày chj solo ròi nhỉ Chaengie. Trong một năm này có lẽ chị đã vất vả khá nhìu để đạt được thành công. Không biết nói gì hơn em chỉ muốn chị sẽ  thành công hơn trên con đường của mh và hạnh phúc với lựa chọn của đó. Đừng lo nhé,vì sau chị vẫn luôn có em,một cô gái âm thầm theo dõi chị. Mặc dù vậy, chj vẫn nên quan tâm đến sức khỏe của mh nhé, em thấy Chaeyoung của em ốm hơn trước nhiều ròi. Và chúc mừng 1 năm solo nhé công chúa của em pyc💕🐿️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net