Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng hằng ngày đều chủ động đối Lệ Sa  bôi thuốc rượu, tuy thường xuyên bồi Lệ Sa bôi thuốc nhưng gương mặt lần nào cũng phát đỏ như nhau.

-" Ta đoán tiểu thư người tửu lượng rất tệ đi? ".

Thái Anh hít thở vài hơi mới chầm chậm trả lời : " Vì sao? ".

-" Xem mặt người kìa, ngửi hương rượu thôi cũng đủ đỏ mặt ", Lệ Sa nhún vai nói tiếp : " Nhưng ta chỉ bị trật ở lưng dưới, người bắt ta cởi luôn phần trên để làm gì a ".

-"....", bàn tay Thái Anh dừng di chuyển. Nàng chợt nhớ ra, quả thật đúng như lời Lệ Sa nói, vậy cởi luôn phần trên để làm gì đâu.

-" Ở trên... cũng bị ảnh hưởng ".

-" Tiểu thư, Từ công tử muốn gặp người ", giọng nói Ngọc Hoa bên ngoài cánh cửa đột ngột vang lên.

Thái Anh không có ý định trả lời, qua hồi lâu tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất. Nàng trước sau như một, động tác nhịp nhàng xoay quanh vòng eo của Lệ Sa.

-" Tiểu thư có bạn trai hay chưa? ".

Thái Anh híp mắt, đóng lại nấp bình : " Cái gì gọi là bạn trai ?".

Lệ Sa nghiêng người chỉnh trang ngoại y, tự cười : " Ý ta là ý trung nhân ".

Thái Anh đi tới thau đồng, rửa sạch thuốc rượu trên tay, tùy tiện lên tiếng: " Không có ".

Phỏng đoán Thái Anh nàng trên dưới 20, tuy nhiên ở thời này phàm nữ nhân 20 tuổi đã sớm có gia đình, quá 20 liền biến thành gái già, ngoại trừ người có xuất thân đặt biệt như nàng.

-" Còn ngươi ".

Lệ Sa hồi thần liếc mắt qua  nàng rồi cười nhạt : " Có ".

-" Hắn là người như thế nào? ".

Lệ Sa phớt lờ câu hỏi. Chống người vươn vai, thỏa mãn thở ra.

-" Đa tạ tiểu thư đã chiếu cố, ta còn phải làm công việc của mình, xin phép ", cô cúi người 30 độ, sau đó lách qua người Thái Anh rồi đi mất.

   

Ngôi biệt viện này phải nói cực kỳ bao la, cảnh vật hài hòa, còn có một hoa viên nhỏ xinh riêng biệt, giữa trưa nằm trong lương đình đọc sách, vẽ tranh thực không tệ, xem ra Thái Anh rất biết cách hưởng thụ.

Rộng lớn là một lẽ nhưng chỉ vỏn vẹn trên dưới mười nữ tì, đêm về âm u lạnh lẽo, Lệ Sa vẫn là không thích ở lại đây .

-" Nặc Ba, tới đây ".

Lệ Sa di chuyển gần đám nữ tì lạ mắt, dưới tán liễu rủ, chỉ tay vào mình : " Các ngươi biết ta?".

Một nhóm năm người đồng loạt gật đầu.

-" Ngươi là họa sư của nhị tiểu thư, anh tuấn tiêu sái, khắp phủ này có ai mà không biết đâu".

Một nữ tì trong đám hút nhẹ vào hông của nữ tì kia, cười hì hì : " Ngươi... dường như đại tiểu thư rất coi trọng ngươi ".

-" Có sao?", Lệ Sa khoanh tay, ngước nhìn nhành cây tỏ vẻ suy nghĩ.

Nữ tì khác nhanh nhảu nói : " Đúng a, xưa nay chưa hề có gia đinh nào qua đêm tại đây, vả lại còn được ở căn phòng lớn như kia, ngươi là người đầu tiên a".

Cô nghĩ tới liền không nhịn được cười, nụ cười so với nắng trưa còn chói chang hơn rất nhiều. Cô đâu có phải nam nhân.

Năm nữ tì ngơ ngác nhìn theo.

-" Ngươi có thấy hắn cười lên rất đẹp không?".

-" Vốn dĩ hắn không cười cũng rất đẹp mà"

-" Ta sắp thở không nổi tới nơi".

-" Trên đời này vẫn còn mẫu nam nhân như vậy sao? ".

-" Không biết hắn đã có ý trung nhân hay chưa".

-" Mơ Đi ! ", Ngọc Hoa ở bên kia thân cây lù lù bay qua.

Đám nữ tì hồn phách lạc trôi bồng bềnh lập tức quy hồi, cùng lúc thi nhau chạy tán loạn.

                ==============

Trước cửa treo đèn lồng đỏ thắm, bên trong vô cùng rộn rã huyên náo, tiếng nói cười vang vọng ra tận bên ngoài, a Sinh mặc hỷ bào nâng cao ly rượu, miệng không dứt nụ cười, Vương lão lão ngồi trên ghế đại từ ái nhìn nội tôn.
-"Nặc Ba, mau! Đến đây ", Vương lão lão mắt thấy Lệ Sa cao hứng chống gậy đi tới.

-"Ách... haha Vương lão lão từ từ ngồi xuống a".

-"Ngươi vào Phác phủ, có tốt hay không? ", Vương lão lão gật đầu mỉm cười vỗ nhẹ lên tay cô.

-" Ân công việc rất tốt, đa tạ Vương lão lão đã giúp đỡ", cô ngừng một chút lại thâm trầm nói tiếp : " Không biết chuyện của 12 năm trước về thê tử của Phác lão gia người có biết hay không? ".

Vương lão lão trầm ngâm nhìn ly trà, lâu sau mới gật đầu, làm sao ông có thể quên được đêm đó, chính ông là người bế Thái Anh ra khỏi thi thể của mẫu thân kia mà.

Vương lão lão chậm rãi gật đầu kể hết tất cả, cuối câu còn không quên nhắc đi chắc lại : " Đứa nhỏ đáng thương ".

-" Nặc Ba đệ, ngươi mau đến đây uống một ly nha ", a Sinh trên mặt tràn đầy xuân ý, lôi kéo Lệ Sa ra ngoài sân.
Mùi cơ thể nam nhân hòa lẫn vào hơi men, tạo ra hỗn hợp mùi hương vô cùng kinh khủng, khó khăn nhịn xuống cơn buồn nôn.

-" Ta còn có việc phải làm, a Sinh trăm năm hạnh phúc nha".

                     ==============

- " Ngươi đến muộn ".

Lệ Sa chỉ biết cười trừ : " Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục ôn lại bảng cửu chương ".

-" Ngươi vừa uống rượu? ".

Lệ Sa ngửi y phục của mình, lắc đầu: " Ta đâu có ".

Thái Anh mím môi chồm tới ngửi lại một lần nữa, là mùi rượu không sai.

Lệ Sa bị nàng đem ra ngửi tới ngửi lui, khiến cô phi thường khó chịu, giữ chặt gương mặt nàng .

-" Tiểu thư người còn nhớ Vương quản gia hay không?".

Thái Anh gạt đi cánh tay , rời khỏi người Lệ Sa.

-" Ta tin, mẫu thân của người không muốn nhìn thấy người dùng nỗi đau để tưởng nhớ về bà ".
Thái Anh lẳng lặng đón gió, gió lạnh xuyên qua áo lụa mỏng, tà áo nương sức gió, một phen phấp phới bay.

-" Người đã mất không thể sống lại được, nhưng những người quan trọng còn lại vẫn đang ở bên cạnh tiểu thư kia mà ", Lệ Sa không có thói quen tọc mạch chuyện người khác, xem như đây là lần đầu tiên phá vỡ nguyên tắc của chính mình, vì khơi màu thương tổn chẳng phải là chuyện hay ho.

-" Ta muốn cùng người thả hoa đăng, muốn người mua cho ta kẹo hồ lô ngào đường, người từng nói...", Thái Anh ngừng nức nở, cảm nhận lòng bàn tay mềm mại áp trên má.

Lệ Sa nhè nhẹ lau dòng nước mắt, đôi mắt vốn đã đẹp nay lại càng long lanh.

-" Tỷ tỷ ".

Thái Anh kinh chấn, một cước đạp Lệ Sa hất ra xa.

Hông cô vừa vặn va trúng cạnh bàn, cắn răng xác định, vừa rồi đồng cảm với nàng quả là một sai lầm.

Hân Nghiên bĩu môi ngó xuống Lệ Sa rồi lướt qua.

-" Tỷ tỷ, cái này Từ Tĩnh Lôi nhờ muội chuyển đến tỷ a ".

Nàng tiếp thư, gương mặt không có biểu lộ hàm súc.

-" Muội cũng mau chóng nghỉ ngơi đi ".

-" Ngô~... ân ", Hân Nghiên không tình nguyện quay đầu, uất ức lườm Lệ Sa một cái mới chịu rời đi.

Thái Anh trực tiếp quăng bức thư xuống hồ : " Đi theo ta " .

Cô ngoan ngoãn theo sau Thái Anh, tuy chưa biết nàng sẽ đưa mình đi đâu.

Cả hai tiến vào căn phòng lớn mà cô từng ở trước đó.

-" Đêm nay ngươi sẽ ở lại đây ".

Lệ Sa chưa kịp hé môi, bỗng Thái Anh đem cửa khóa chặt. Cảnh tượng này thực sự rất quen thuộc.

-" Cởi ra ".

-" Hả ".

-" Ta nói ngươi mau cởi ".

Lệ Sa khổ sở ngồi bệt xuống giường : " Tiểu thư, hông ta vừa rồi không sao a .. aaaa tiểu thư không cầnn! Van ngươiii! ".
*

*

*

*

Nặc Ba, tới đây một chút".

Lại là nhóm tì nữ 5 người hôm trước, Lệ Sa gượng gạo kéo môi, miễn cưỡng đến gần.

-" Gọi ta có việc gì ?".

Vẫn là nữ tì đó đưa ra câu hỏi: " Dường như đại tiểu thư rất coi trọng ngươi ".

Lệ Sa bất lực vuốt mặt: " Ta bất quá chỉ là hạ nhân như các ngươi, còn nữa, đây cũng không phải chuyện của chúng hạ nhân nên quản ", về sau càng nghiêm mặt : " Cẩn thận tới tai tiểu thư thì các ngươi khó mà yên ổn".

Năm nữ tì ngơ ngác dõi theo bóng lưng Lệ Sa.

-" Các ngươi có thấy điều gì không?".

-" Hắn băng lãnh cũng quá mức thu hút nha".

-" Ai da... ta sắp thở không nổi a".

-" Không biết hắn thích mẫu nữ nhân như thế nào".

Nữ tì cuối cùng giơ ngón tay che miệng, cả đám im lặng vòng qua thân cây xem xét không có ai mới nhẹ nhõm thở phào quay lại.
Gương mặt Ngọc Hoa phóng đại : " Mơ Đi! ".

Cả nhóm năm người đồng loạt hét to chạy tán loạn.

*

*

*

-" Nàng rời khỏi từ khi nào? ".

Thái Anh ngón tay thon thả lướt nhẹ trên dây đàn,nói như không nói.

-" Ân, trời sáng đã đi khỏi", Ngọc Hoa một bên châm trà, tiếp lời : " Từ công tử vẫn còn ở sảnh phía tây đợi người, còn có Phác lão gia cũng ở đó "

Khúc nhạc vừa rồi phiêu diêu bay bõng biết bao nhiêu, nay âm trầm lạnh lẽo bấy nhiêu.

Nàng vỗ xuống mặt đàn, đè chặt dây tơ, ngước nhìn bầu trời sụp tối.

-" Tới đó thôi ".

Đi gần hết đoạn đường, Ngọc Hoa sực nhớ ra một chuyện.

-" Nặc Ba có chuyển lời tới tiểu thư, nàng sẽ đợi tiểu thư ở cửa sau a ".

Thái Anh nhíu mày, không nghĩ ngợi lập tức rẽ lối, mặc dù chỉ cách sảnh tây vài bước chân.

Không sai, Lệ Sa là đang đợi nàng ở cổng sau, trên người cô chính là thường phục bạch sắc, chứ không phải là đồng phục gia đinh như mọi khi.
-" Ngươi đợi ở đây là có ý gì? ".

Lệ Sa mỉm môi nhìn nàng, sau đó hướng Ngọc Hoa giơ lên hai ngón tay : " Ta mượn tiểu thư của ngươi một chút ".

Lời vừa nói xong, không cho phép Thái Anh có cơ hội trả lời, bắt lấy cánh tay của nàng kéo theo mình.

Ngọc không phải không có ý định giữ lại Thái Anh, chỉ là Thái Anh không có phản kháng, ngược lại gương mặt so với vừa rồi còn tươi tắn hơn gấp bội, đã lâu Ngọc Hoa chưa từng thấy qua nàng vui vẻ như vậy.

Ngọc Hoa chẳng biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nhưng để cho Thái Anh một ngày vui vẻ vẫn là việc nên làm.

                      

                  ================

Lệ Sa chạy tới cuối hẻm thì dừng lại, vén sợi tóc mất trận tự tán loạn trên trán nàng. Chấp tay sau lưng, thần thần bí bí.
-" Không biết Phác tiểu thư tâm lý đã chuẩn bị kỹ hay chưa? Bởi chỉ cần tiến một bước...kia chính là thế giới của nàng  ".

Thái Anh không hiểu Lệ Sa đang nói tới thứ gì, nàng lắc đầu đi ra đường lớn...1, 2, 3 giây bất động. Thứ ánh sáng lấp lánh treo dọc con phố kia hình như không phải đèn lồng, mà chính là hoa đăng. Thế giới mà Lệ Sa vừa đề cập có phải là nơi này?.

Đúng như Lệ Sa suy diễn, đặt từng ngọn hoa đăng khác màu kề nhau để tạo hiệu ứng đèn chớp, khung cảnh còn đẹp hơn cả trong phim. Cô hài lòng gật đầu, kỳ thực không uổng phí một chút nào.

Ngoài ra cô còn thuê 20 thanh niên cao to lực lưỡng chặn hai đầu khu phố nhỏ, không cho bất kỳ ai có thể lọt vào bên trong.

Thái Anh nhìn cô không chớp mắt :  Tất cả do ngươi làm? ".
Lệ Sa bỏ qua câu hỏi, kéo Thái Anh đi về phía trước. Cả con đường dài ngập tràn ánh sáng. Trong mắt mọi người hai thân ảnh nam thanh nữ tú cùng nhau song hành khiến bọn họ ngưỡng mộ không thôi.

Thái Anh ngỡ như nàng đang bước đi trong chính giấc mơ nhỏ bé được nàng giấu kín từ lâu. Khóe mi từ sớm ứ đọng nước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net