Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Đại tiểu thư rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây? ".

Không biết cố tình hay dụng ý, Lệ Sa thì thào mang theo từng hồi nhiệt khí, chiếc cổ trắng noãn nháy mắt nhiễm một tầng mây hồng. Thái Anh chợt nhận ra bản thân chẳng còn bao nhiêu khí lực, nàng chủ yếu là nương tựa vào Lệ Sa mới có thể trụ vững.

Lệ Sa chưa từng ngắm Thái Anh ở cự ly gần như thế, gương mặt nàng hầu như chẳng có lấy một khuyết điểm dù chỉ là nhỏ nhất, hư hư thật thật, hoàn mỹ đến khó tin.

Hàng mi cong vút khẽ chuyển động, thu hút Lệ Sa đến nỗi ý thức cũng trở nên mù mờ. Cô cẩn thận lướt xuống sống mũi cao thẳng như đang nâng niu một thứ bảo vật quý báo, dừng lại ở đôi môi khép hờ của nàng dây dưa một chút.

-" Tiểu thư, thức ăn nô tì đã chuẩn bị xong hết thảy ", Ngọc Hoa kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài.

Lâu sau đó Thái Anh mới vội vàng đi ra, sắc mặt ẩn nhẫn đỏ bừng khác thường. Chốc lát Lệ Sa lầm lũi theo sau, gương mặt cô cũng là đỏ bừng nhưng có thêm hình thù một bàn tay.

=============

======================

Khoảng thời gian tiếp theo, mọi chuyện như thể trở về đúng quỹ đạo của nó. Lệ Sa yên ổn làm một họa sư không hơn không kém, Thái Anh vẫn là đại tiểu thư tôn quý, cao cao tại thượng, những lần chạm mặt phải nói là rất hiếm hoi.

Gần đây công việc Lệ Sa đảm nhận hầu như là hỗ trợ tính toán cho các cửa hàng nằm trong nội ô, nhưng biết được khả năng của cô chỉ có mỗi Thái Anh, làm sao Lưu quản gia cũng biết kia chứ.

-" Ca ca ".

Tiêu Tiêu đang ở độ tuổi ăn học, thi thoảng Lệ Sa lại tới đây bồi dưỡng nàng một chút kiến thức. Nói tới đứa nhỏ Tiêu Tiêu thực không quá tệ, thông minh sáng dạ, tiếp thu cực tốt, khiến Lệ Sa càng thêm yêu thích.

Tiêu Tiêu ngập ngừng gõ gõ đầu bút lông : " Tiêu Tiêu có thể đi học thật sao? "

Lệ Sa nhịp nhàng mài mực, mỉm môi bế Tiêu Tiêu vừa vặn ngồi lên đùi, nhẹ gật đầu : " Có thích hay không? ".

Tiêu Tiêu kinh hỉ, miệng giương tới tận mang tai, hai bàn tay nhỏ bé đan xen vào nhau  : " Thích thích ".

Cảnh Ninh lẳng lặng từ góc bếp chăm chú quan sát hai thân ảnh một lớn một nhỏ, phút chốc trong lòng nảy sinh cảm giác yên bình.

-" Lạp huynh, chậm một chút ", Cảnh Ninh nấu xong bữa tối trở ra mới biết Lệ Sa đã rời đi, nàng lập tức đuổi theo vừa lúc gặp cô chuẩn bị rời khỏi con hẻm, nàng ôm ngực thở dốc : " Ta có chuyện muốn nói ".

Nhìn nàng bộ dạng chật vật, Lệ Sa một tay vỗ lưng, một tay làm quạt, thổi lên vần trán lấm tấm mồ hôi của Cảnh Ninh.

-" Ngươi có cần nghĩ ngơi một chút hay không? ".

                   ============

         ======================

Chẳng cần thắp nến, Lệ Sa trực tiếp cởi hết y phục, nương theo ánh trăng đổ nước nóng vào thùng lớn.

Bật  nút gỗ, nước trong ống tre ồ ạt chảy xuống,  là do cô thiết kế lại bản vẽ hệ thống dẫn nước, nghiễm nhiên được Phác lão gia vô cùng tán dương, con đường gia nô của cô cũng được thăng hương kể từ dạo ấy.

Lệ Sa lăn lộn qua lại đến gần nữa đêm, có lẽ do câu chuyện của Cảnh Ninh vẫn còn văng vẳng  trong đầu. Nàng mắc phải một căn bệnh lạ, thân thể ngày một suy nhược, đại phu  không có biện pháp chữa trị, sinh mệnh của nàng chẳng biết kéo dài được bao lâu. Thực chất Tiêu Tiêu cùng nàng cũng không phải thân ruột thịt, nàng thỉnh cầu Lệ Sa để mắt tới Tiêu Tiêu khi nàng xảy ra chuyện không may, bởi ngoài Lệ Sa, ở nơi này Cảnh Ninh hoàn toàn không có người thân thích.
Hôm sau Lệ Sa dàn xếp tất cả công việc, nghỉ phép một ngày. Mang Cảnh Ninh đến y quán lớn nhất kinh thành kiểm tra lại một lần nữa.

Sau khi chuẩn mạch, đại phu trầm ngâm nói : " Cô nương có phải thường xuyên nhịn ăn? ".

Cảnh Ninh e dè, xấu hổ gật đầu.

-" Tỳ vị hư nhược, tổn thương nặng nề dẫn đến thổ huyết  ", đại phu nói xong âm dương quái khí nhìn Lệ Sa, sau đó mời Cảnh Ninh ra ngoài, giữ lại một mình Lệ Sa.

Suốt đoạn đường trở về, Lệ Sa luôn nghĩ tới câu nói của đại phu " hoan ái quá đà không nên dùng dược " đại phu đang muốn ẩn ý điều gì đây?

-" Đại phu chuẩn đoán ngươi mắc bệnh hiểm nghèo là tên lang băm nào a ".

Cảnh Ninh lúng túng cuối thấp đầu, ngập ngừng thấp giọng : " Hắn lấy tiền rất rẻ... chỉ có hai hào mà thôi ".
(Phốc) Lệ Sa không nhịn được cười lên một tiếng.

Cảnh Ninh vô tình bị cuốn vào nụ cười của Lệ Sa, nàng xưa nay chưa từng thấy qua nam nhân nào đẹp đến như vậy, răng trắng môi hồng sơ với nữ nhân chỉ có hơn chứ không kém.

-" Ngươi tìm ai? ".

Nam tử nọ giật mình xém chút làm rơi giỏ rau xuống đất. Hắn không mấy thiện cảm nhìn Lệ Sa, nói cách khác hắn cực kỳ khó chịu chỉ vào cô : " Ngươi là ai? ".

Cảnh Ninh không hiểu tại sao thái độ của nam tử kia có hơi thái quá, nàng nhanh chân bước lên phía trước : " Là bằng hữu của ta, Thất huynh không biết đến đây có việc gì hay không?".

Nam nhân nọ thấy Cảnh Ninh liền thay đổi sắc mặt, mềm giọng cười trừ : " Cảnh Ninh cô nương, ta có dư một ít rau tươi, cái này ta đã rữa sạch... cô nương khỏi phải rữa lại a ".

Không đợi Cảnh Ninh trả lời, hắn nhiệt tình dúi giỏ rau vầy tay của nàng rồi rời khỏi, đi ngang Lệ Sa hắn không quên hất càm.

-" Hắn là ai a ", Lệ Sa nhìn tên nam nhân kia cứ cảm thấy quái dị làm sao.

Cảnh Ninh vừa đi vào phòng bếp vừa nói vọng ra phía sau : " Hắn hành nghề bán rau, mỗi lần bán dư sẽ cho chúng ta một ít ".

-" Tiêu Tiêu không thích Thất ca ".

-" Nga~ ", Lệ Sa tiện tay nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu một cái.

               =================

Thái Anh cả ngày quẩn quanh khắp phủ, cơ hồ thiếu cái gì đó nhưng vẫn chưa nhớ ra là thứ gì, nàng tâm tình phi thường xấu.

-" Ta vô tình thấy Nặc Ba cùng một nữ nhân từ hiệu thuốc bước ra a ".

Tì nữ khác che miệng : " Huynh ấy đã có ý trung nhân rồi hay sao? ".

Tì nữ kia xụ mặt phe phẩy bàn tay : " Nữ nhân kia rốt cuộc là ai? ".
                 

Thái Anh  đứng trước con hẻm nhỏ, đây là lần thứ hai nàng đến đây, tuy là buổi sáng nhưng cảnh vật u ám ẩm thấp cũng không mấy tốt đẹp hơn lần trước là bao.

Nàng nhìn nữ hài ngồi tựa đầu lên mặt bàn gỗ cũ kỹ có vài phần quen mắt : " Có phải Tiêu Tiêu? ".

Tiêu Tiêu nheo mắt, cố nhìn rõ hai nữ nhân ở bên ngoài, do ngược chiều ánh sáng nàng phải di chuyển gần hơn mới có thể nhìn ra.

-" Tỷ tỷ xinh đẹp, ca ca cũng đang ở đây a ".

Quả như Thái Anh suy đoán, theo mô tả của đám tì nữ chính là nơi này. Bỗng dưng cảm giác lúng túng từ đâu lan tràn, nàng đến đây để làm gì đâu.

Thanh âm rên rĩ từ đâu truyền ra, Thái Anh đương lúc định quay đầu chợt dừng lại, nàng hoài nghi mình có hay không là nghe lầm thì thanh âm kia một lần nữa phát lên rõ rệt. Nàng lướt sơ ngang căn phòng nhỏ, chần chừ hỏi Tiêu Tiêu.
-" Hắn... đang ở đâu? ".

Tiêu Tiêu ngây ngô chỉ vào căn phòng duy nhất bên trong rồi ủy khuất chu môi : " Ca ca cùng Cảnh Ninh tỷ chơi trò gì ở bên trong a, nhất quyết không cho Tiêu Tiêu cùng chơi ".

Ngọc Hoa hiểu ý, nhanh nhẹn bế Tiêu Tiêu ra bên ngoài.

-" Có phải mỗi khi ăn xong, nguơi cũng khó chịu? ".

-" Ân~  ta khó chịu quá... nơi này rất nóng a~ ".

Lệ Sa giữ chặt hai tay Cảnh Ninh, ngăn nàng thoát ly y phục. Ẩn ý của đại phu rốt cuộc cô đã thông suốt, theo cô biết cổ đại có một loại thuốc kích dục gọi là xuân dược nhưng suốt buổi sáng cô luôn có mặt ở đây, nàng bị hạ dược từ khi nào kia chứ.

Miên man suy luận, Cảnh Ninh ôm bàn tay cô di dời xuống nơi bụng dưới nàng bao giờ mà cô không hề phát giác. Lệ Sa hốt hoảng vung tay, có lẽ không kiểm soát nổi lực đạo hất cánh tay Cảnh Ninh va đập vào thành giường .
"Aaa"

Giọng nói của nam tử đột ngột the thé, tựa hồ rất gần.

Lệ Sa tìm kím khắp căn phòng vẫn không nhìn thấy một tên nam nhân nào... chờ chút, dường như căn phòng này có chổ không đúng, vách gỗ bị khuyết một lỗ nhưng được che đậy bằng tấm lưới đen, nếu quan sát kỹ mới có thể nhìn ra, ở vị trí này từ bên ngoài sẽ dễ dàng thấy được toàn cảnh ở bên trong.

Nghĩ ra điều gì đó, cô hấp tấp mở toang cánh cửa 1...2...3 trọn ba giây ngưng đọng.

Thái Anh gương mặt lạnh băng cùng Lệ Sa mắt đối mắt, nàng không nói bất kì câu nào, cứ thế mà bỏ đi.

Lệ Sa ngẩn ngơ nữa ngày trời vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Ngọc Hoa từ bên ngoài đá một tên nam tử lăn nhàu nhiều vòng, cuối cùng dừng lại dưới chân của cô.

-" Ta thấy hắn rình rập ở phía sau ", Ngọc Hoa đương nhiên cũng nhìn thấy diễn biến xảy ra qua kẽ hở nhưng không có nói ra phần còn lại.
-" Ngươi... Thất bán rau? ".

                ================

Ngọc Hoa biết Lệ Sa cũng đang muốn tìm Thái Anh mới theo sau mình cả một quãng đường,  đành gián tiếp dẫn lối cho cô.

Ngọc Hoa bước vào thư phòng, không quá lâu liền trở ra : " Tiểu thư nói không muốn nhìn thấy ngươi ".

-" Ách... ân ", cô đứng thêm một lúc mới rời đi. Bất giác xoa xoa lồng ngực, tưởng chừng cô đối với Thái Anh đang phạm phải một sai lầm lớn lao.

Thái Anh đứng bên khung cửa sổ, gió thổi phồng mái tóc suôn mượt, vài sợi tóc mất trật tự thi nhau tán loại trên mặt nàng, còn nàng chẳng hề mảy may chú ý.

Ngọc Hoa ở phía sau, giấu đi hơi thở dài, nàng không có ý định thay Lệ Sa giải thích tỏ tường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net