Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hoa căn dặn canh hai thuộc thời điểm thích hợp cơ thể bài thải độc tố, sở dĩ Lệ Sa không thể nói chuyện là do lưỡi cô lần đó tiếp xúc trực tiếp với máu độc. Trong uống ngoài thoa cơ may có thể tiêu trừ triệt để.

Đêm nay nàng lại muốn tự tay bồi mình thoa dược " Ta chỉ giúp ngươi lần này nữa thôi " bảy ngày qua Lệ Sa nghe câu này đến phát chán, sâu trong thâm tâm của mình cô khẳng định chẳng muốn hưởng thụ cái " ý tốt " của nàng một chút nào.

Lệ Sa là loại người nghịch cảnh không chết, xấu hổ mới chết.

" Mất vệ sinh "

Thái Anh cong cong môi nhỏ đọc ra hàng chữ trên tờ giấy trắng mà Lệ Sa đưa nàng khi nãy.

-" Cái gì gọi là mất vệ sinh? ".

" Chứa vi khuẩn "

Nàng bưng thái dương, mất kiên nhẫn gạt mảnh giấy sang một bên, một hơi áp sát Lệ Sa.

Lệ Sa phản kháng bất thành, bình thường nàng yếu ớt là thế, lấy đâu ra sức mạnh cường đại cưỡng chế cô vậy đâu.

Chừng như có quả tạ 10kg đè nén trên lồng ngực hô hấp lần hồi cạn kiệt, Lệ Sa hé môi cầu tiếp thêm oxy, ngọc thủ trơn trượt thừa cơ tiến sâu vào bên trong, miết nhẹ ngón tay lên mặt lưỡi lượn lờ qua lại như vô tình trêu ghẹo.

Thanh âm ướt át va chạm nhịp nhàng vang lên giữa không gian im ắng.

Dược tính phi thường đắng, Lệ Sa lách lưỡi sang một bên tránh né ngón tay dính đầy dược của Thái Anh... chờ một chút, lưỡi của cô?

Lệ Sa mút thêm vài cái để kiểm tra, đầu lưỡi uốn quanh ngón tay thon dài cuối cùng cắn nhẹ đầu tay nàng một cái.

Thái Anh ăn đau giật mình thu hồi ngón tay tê rần khó nhịn.

Cô rót đầy ly trà súc miệng, qua mười mấy lần mới chịu ngưng, thuốc bôi không những đắng mà còn cay, Lệ Sa thiếu điều muốn ngất xỉu tại chổ .

Như một người bạn, khi đội tuyển Việt Nam sút quả penalty vào khung thành của đối thủ giữa phút thứ 90, Lệ Sa ôm chầm Thái Anh thoải mái lăn lộn nhiều vòng trên giường, reo mừng chiến thắng.

-" La ( Ta ) lông ( Không ) ló ( Có ) lâm ( Câm)  aaa ".

Thái Anh ở trong vòng tay Lệ Sa khéo léo đáp lại cái ôm của cô : " Ân ".

-" Tiểu thư, nô tì vừa bào chế một loại dược mới, hiệu quả gấp bốn lần so với... ".

Ngọc Hoa dừng tốc độ, mờ mịch phân tích cảnh tượng trước mắt.

Lệ Sa ôm bụng lăn lộn dưới sàn nhà còn Thái Anh lúng túng ôm ngực cũng là nhìn xuống cô.

               ==============

   ============================

Sơn trại này phải nói là khá lớn, mọi người từ người già tới trẻ nhỏ cùng nhau chung sống vui vẻ chan hòa. Bên trái là giá treo vũ khí các loại, bên phải y như bên trái, Lệ Sa nhìn đến lạnh sống lưng.

-" Ách... bé con, không sao chứ? ", Lệ Sa đỡ lấy nữ hài tay cầm kẹo hồ lô, phủi đi bụi đất trên người nàng tiện tay véo lên đôi má phúng phính.

Nữ hài tròn xoe đôi mắt, mấp mấp lớp đường ngọt lịm, cong môi : " Ca ca, bé con là cái gì a ".

Lệ Sa cưng chiều nâng ngón tay trỏ nhấn nhẹ vào một bên má trắng noãn đàn hồi như cục bột : " Bé con chính là con bé nha ".

- "....".

Nữ hài đưa xâu kẹo đang mút dỡ dang tới trước mặt Lệ Sa, cười tít mắt : " Ca ca xinh đẹp, cái này Đào Đào cho ca a" .

Lệ Sa ra sức tránh né thanh kẹo trên tay Đào Đào sắp chạm vào miệng mình tới nơi.

-" Ca ca không thích đồ ngọt ".

Đào Đào bị từ chối, nước mắt lưng tròng bĩu môi cay đắng nhìn Lệ Sa. Cô bật cười, bắt đắc dĩ tiếp lấy cây kẹo cho một viên hồ lô vào miệng, sau đó hoàn trả vào tay nàng : " Há, thật ngọt nha ".
-" Sau này ca ca xinh đẹp phải làm phu quân của Đào Đào, đã ăn kẹo của Đào Đào không được phép nuốt lời nha ", Đào Đào cười càng lúc càng tươi.

-" Phụttt ", viên kẹo sắp nuốt được một nữa đột nhiên bị đẩy trở lên. Cô gõ lên vầng trán nhỏ nhắn, nghiêm giọng: " Đào Đào có biết Trí Tú ở nơi nào hay không?".

Cô bế Đào Đào lên tay, nghe theo nàng nàng phổ biến lối đi.

-" Nặc Ba, bọn ta còn định tới thăm ngươi a ", Hân Nghiên nháo nhào sờ loạn khắp mặt Lệ Sa, kiểm tra xem có còn điều gì bất thường hay không.

Đào Đào phùng má, mạnh bạo gạt đôi tay Hân Nghiên đi nơi khác : " Không cho chạm vào ca ca của người ta".

-" Nguơi...", Hân Nghiên cay cú  trợn mắt chống tay lườm lại Đào Đào.

-" Đào Đào? ".

Đào Đào dời chú ý về nơi vừa phát ra tiếng nói, đột nhiên ngọ nguậy thoát khỏi vòng tay của Lệ Sa vui vẻ chạy về phía Trí Tú, giọng nói tiểu hài tử lảnh lót : " Trí Tú tỷ tỷ ".
-" Làm sao muội biết huynh ấy? " .

Đào Đào là một tiểu hài tử nhưng có lối suy nghĩ không khác bà cụ non là mấy, không thích được bế trên tay như những đứa trẻ khác, cư nhiên lại tình nguyện ở yên trong lòng Lệ Sa điều này làm Trí Tú có hơi ngạc nhiên.

Đào Đào chỉ về phía Lệ Sa rồi cười tít mắt: " Sau này ca ca xinh đẹp sẽ làm phu quân của Đào Đào a, bọn muội đã giao kèo xong xuôi " .

Mọi người xung quanh nghe xong trêu cười  tiểu Đào Đào lém lỉnh đáng yêu, chỉ có Từ Tĩnh Lôi là cười to nhất còn đi tới vỗ lên vai Lệ Sa một cái : " Haha Nặc Ba a, một tiểu hài tử ngươi cũng không bỏ qua ".

Dường như Từ Tĩnh Lôi cũng nhận thấy hàn khí bốn phía tất cả quy tụ ở nơi mình, tự hỏi bản thân là mình nói gì không phải hay sao?.

Lệ Sa trước đã xem thường nay lại càng coi rẻ, né tránh bàn tay của hắn bước tới nói lời cảm tạ đối với Trí Tú. 

Tác phong cô và Trí Tú phỏng chừng rất giống nhau. Trí Tú có ý định xây dựng một lớp học tại sơn trại, Lệ Sa cùng lúc đưa đề xuất mong muốn trẻ con vùng núi có điều kiện học tập , cả hai nói chuyện say sưa ăn ý, nhất thời quên hẳn thời gian. 

- " Trí Tú cô nương cùng Lạp huynh quả là trời sinh một đôi nha "

Giọng nói Từ Tĩnh Lôi vang vọng, cắt ngang cuộc đàm luận của hai người.

Thái Anh không từ mà biệt vẫn là thần thái lành lạnh quen thuộc, bước ra sân lớn tuy ung dung xen lại lẫn vội vàng.

Từ Tĩnh Lôi nhướng mày mất hứng,  phe phẩy quạt trên tay nhắm lối đi của Thái Anh mà bước theo.

               

Từ Tĩnh Lôi khi nãy lập tức đuổi theo, ấy mà vẫn không kịp, hắn đảo ngược đảo xuôi, tốn khá nhiều thời gian mới có thể tìm thấy nàng.
Khung cảnh đó tựa như một bước mỹ nhân đồ điển hình, đẹp đến mức làm hắn không tài nào thở nổi. Quả là một Thái Anh độc nhất vô nhị, bất luận thứ gì thuộc về nàng hết thảy tự khắc trở nên hoàn mỹ.

Từ Tĩnh Lôi mặt dạn mày dày  bám đuôi Thái Anh, mặc kệ người kia lộ rõ  khó chịu , hắn vẫn một mực giả điên cố tình không nhìn ra ý tứ của nàng.

Ngoại nhân nhìn vào chỉ thấy Từ Tĩnh Lôi và Thái Anh là một cặp tình nhân, như hình với bóng, nồng nàn tình chàng ý thiếp.

Trân Ni quơ đôi đũa trong tay,  hào hứng chỉ vào xa xăm hai thân ảnh một nam một nữ như đang xem hí kịch  : " Khắp Kinh Thành ai mà không biết Từ công tử đem lòng si mê đại tiểu thư của Phác gia, Thái Anh có băng lãnh đến đâu cũng phải tan chảy thôi a ".

Hân Nghiên nuốc xuống thức ăn, lắc lắc ngón trỏ  trước mặt Trân Ni: " Không đúng, tỷ tỷ của ta không có yêu thích Từ Tĩnh Lôi đâu a".
-" Hân Nghiên a Hân Nghiên, muội vẫn còn là một tiểu cô nương , làm sao hiểu được ái tình là cái gì kia chứ", Trân Ni bĩu môi lắc đầu rồi tiếp tục gắp thức ăn.

-" Khônh biết đại tiểu thư thích mẫu người như thế nào ha ".

Hân Nghiên ngẩn cao mặt, bỏ xuống bát đũa ra vẻ trịnh trọng đi tới rồi lại đi lui, thao thao bất tuyệt  : " Anh tuấn tiêu sái, khí khái bất phàm, cầm kỳ thi họa tất cả đều phải tinh thông, đặc biệt ngâm thơ không thể thiếu sót ".

Trân Ni nghe càng lôi cuốn, nhấm nháp ít bánh đậu xanh tráng miệng " Chát "  nàng không cam tâm ôm bàn tay cắn môi lườm Lệ Sa.

Lệ Sa thái độ lồi lõm khư khư bảo hộ đĩa bánh, không quá để ý Trân Ni : " Ngọc Hoa nói đại tiểu thư cảm thấy nhạt miệng, cái này ta chuẩn bị cho nàng " .
" Hừ " Trân Ni chán chẳng buồn nói, xem thường nhìn theo cô.

Hân Nghiên đôi mắt sáng ngời vỗ tay một cái : " Nga~ đó là mẫu người của muội, còn Thái Anh tỷ thì muội không có biết a".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net