Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòm mây xám xịt che lấp cả khung trời rộng, cơn bão tạm thời qua đi để lại dư âm cơn mưa phùng dai dẳng.

Hạt mưa lách tách đọng trên mái ngói, cái thời tiết se se lạnh cùng tiếng mưa rì rào ngoài khung cửa làm con người ta sinh ra cảm giác lười biếng.

Dưới đại sảnh đông đúc đám đông tụ tập , Thiết Nhi vừa nhìn thấy Thái Anh trên lầu đi xuống hớt hơ hớt hải chạy tới chổ nàng.

-" Phác tiểu thư, nô tì tìm người mất cả buổi sáng, Ngọc Hoa đang phát sốt rất cao a ".

Ngọc Hoa sắc mặt nhợt nhạt thấy Thái Anh tiến vào, muốn ngồi dậy nhưng khí lực không cho phép. Thái Anh phất tay ra hiệu cho nàng nằm yên ở đó, sờ tay lên trán, nhiệt độ thực sự rất nóng.

Ngọc Hoa yếu ớt lắc tay : " Nô tì đã uống qua dược, bệnh tình thực ra không đáng ngại ".

-" Làm sao không đáng ngại, ta lập tức mời đại phu tới chuẩn mạch cho ngươi ".

Ngọc Hoa cuối cùng cũng chịu thua, ngẫm nghĩ một hồi mới thều thào lên tiếng : " Xích thược, sinh địa, huyền sâm..%$#^* ".

Trí Tú nâng mảnh giấy thổi khô mực, chuyển tới tay a Tô. A Tô hiểu ý bắt lấy chiếc ô chạy như bay dưới màn mưa.

A Tô đi vào hiệu thuốc nhỏ vừa lúc ngửi được hương bánh bao nóng hổi thơm lừng mới nhớ ra hắn còn chưa ăn sáng, quăng ra mảnh giấy cùng vài cục bạc lên bàn : " Bốc cho ta tám than y trong này ".

A Tô từ hàng bánh trở vào bên trong, hài lòng xoa bụng, quơ lấy vài ba than thuốc trên bàn, cấp tốc hồi sơn trại.

Một nam tử gầy gò dáng vẻ gấp gáp tiến tới quầy thuốc : " Cái kia... đã có hay chưa? ".

-" Ách... đâu rồi, ta mới vừa đem ra đây mà?! ".

============

========================

-" Hắc xì...".

Trân Ni giật mình bởi hành động đột ngột của Trí Tú.

-" Không có nóng ", Trí Tú bình đạm thu hồi lại cánh tay : " Thời tiếc này rất dễ bị cảm mạo, ngươi nên cẩn thận một chút ".

Trân Ni không hiểu làm sao mặt mình lại nóng tới như vậy, nàng phồng má lấy hai bàn tay quạt vào gương mặt.

-" Đa tạ Trí Tú cô nương nhắc nhở ".

-" Ta thấy quan hệ của Thái Anh cùng Nặc Ba rất tốt ",Trí Tú rót đầy ly trà chuyển sang Trân Ni, lời nói không đậm cũng không nhạt.

Trân Ni nhấp vào một ngụm nhỏ, hương trà thơm lừng âm ấm, tâm trạng nàng trở nên tốt hơn bao giờ hết.

-" Ngoài Ngọc Hoa thị tì thân tính của nàng tính đến nay Nặc Ba là người duy nhất có thể cùng Thái Anh thân thiết ", nói tới đây Trân Ni âm dương quái khí che miệng : " Đôi lúc ta còn nghĩ bọn họ là một cặp tình nhân a ".

Động tác Trí Tú sựng lại vài giây, nghĩa là không phải chỉ mỗi nàng nhìn thấy, mà ai nấy điều nhận ra rõ rệt.

-" Bất quá cũng không thể nào có chuyện đó ".

-" Tại sao?".

Trân Ni quơ tay hạ giọng, ngữ điệu mang theo vài tia cười cợt: " Cả hai nàng đều là nữ nhân, thì làm sao có thể yêu nhau a".

Trí Tú nghe xong trên môi nở ra nụ cười trào phúng : " Làm sao ngươi biết nữ nhân không thể yêu đương?".

-" Đương nhiên là biết, loại ái tình kia trái với luân thường đạo lý, làm sao có thể chấp nhận đây?".

Trí Tú giơ tay chạm dòng nước mưa từ mái hiên chảy xuống, chậm rãi lên tiếng : " Đạo lý là do con người tạo ra, cũng có thể phá vỡ... bất luận có trái với luân thường đạo lý đi chăng nữa, chẳng qua chỉ là mưu cầu hạnh phúc mà thôi".

-" Ta mới kinh tởm loại ái tình đó, không sớm thì muộn cũng chết chìm trong nước bọt thế nhân ".
Trí Tú chợt ngoái đầu, thâm thúy nhìn vào Trân Ni, môi nhỏ khẽ nhếch : " Không biết được sau này Kim tiểu thư đây sẽ yêu thích nữ nhân hay không... đừng quá vội vàng ".

Trân Ni giận đến nỗi biến sắc, với theo bóng lưng dần xa của Trí Tú hét thật to : " Nếu điều ngươi nói thật sự xảy ra... ta sẽ gọi ngươi bằng tổ mẫu a!".

-" Ngươi nói cái gì xảy ra a? ".

Trân Ni giật mình bưng ngực, không biết Lệ Sa đứng ở phía sau mình tự khi nào, đằng xa Thái Anh cũng đang đi tới.

Trân Ni nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định nói ra.

-" Không biết... ngươi nghĩ thế nào về... ý ta nói là về chuyện..." , Trân Ni lấy hơi thật sâu : " Chuyện mà nữ nữ yêu nhau ".

-" Ta thấy bình thường a, quê hương của ta nữ cùng nữ yêu đương là chuyện thường tình, còn có thể cùng nhau thành thân ".

-" Hừmmm ", Thái Anh ở một bên hắn giọng, Lệ Sa không rét mà rung chẳng dám nhiều lời.

Trân Ni phủi tay, cười tựa như khóc : " Không thể nào haha ", nói xong liền vội vàng rời đi.

Thái Anh lườm nhẹ Lệ Sa, mặc dù chỉ là lướt qua nhưng đủ khiến cô rùng mình.

================

=======================

Y thuật của Ngọc Hoa không thể gọi xuất quỷ nhập thần như Hoa Đà nhưng cũng thuộc dạng cao minh, biết rõ bệnh tình của mình hơn ai hết, uống vào ba viên đan dược do nàng tự bào chế ngủ sâu một giấc, 10 phần đã có ngay 8 phần hồi phục, chỉ có điều Thiết Nhi không chịu ngồi yên nghe nàng nói hết, chạy đi khắp nơi làm nháo nhào cả một một buổi sáng.

-" Ngọc Hoa tỷ uống thuốc đi ".

Ngọc Hoa dụi mắt nhìn sang Thiết Nhi, không biết nàng đã ngồi ở đó bao lâu, bỗng sinh ra cảm giác áy náy : " Ta đã khỏe, không cần uống thêm thuốc làm gì".
Thiết Nhi nghe qua chưa tin tưởng cho lắm, áp bàn tay lên trán quả nhiên như lời Ngọc Hoa vừa nói, thân nhiệt đã trở lại bình thường, có điều đâu đó nàng cảm thấy vẫn chưa mấy chắc chắn.

-" Đã hồi phục... nhưng tỷ vẫn phải uống thuốc ta mới có thể yên tâm a".

Ngọc Hoa vốn không thích dây dưa, với cả Thiết Nhi đây là có ý tốt vì mình mà nhọc công sắc thuốc.

Một hơi cạn sạch, tuy nhiên vị thuốc này rất lạ.

-" Thiết Nhi, thuốc này có đúng theo đơn ta đã kê?".

-" Đúng a ".

Thiết Nhi không phải là người đích thân bốc thuốc song cũng chắc nịch gật đầu, thu dọn bát thuốc rồi rời khỏi .

Ngọc Hoa luôn cảm thấy đâu đó không thích hợp, cơ mà không quá để tâm, nhắm mắt cho qua.

Sơn trại tuy rộng nhưng người thì không ít, phòng trống lại không còn nhiều, dĩ nhiên Ngọc Hoa cùng Thiết Nhi được xếp ngủ cùng nhau, điều này đối với Thiết Nhi quá đỗi bình thường, trước kia lúc nàng chưa làm hầu cận cho Trân Ni, sinh hoạt tập thể đối với nàng là chuyện thường tình.
Thiết Nhi cẩn thận bước vào vào bên trong sau đó đem cánh cửa đóng chặt nhẹ nhàng nhất có thể vì sợ Ngọc Hoa nghe thấy tiếng động lớn sẽ thức giấc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net