Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú cao cao ngạo ngạo dẫn đầu đám thuộc hạ, im lìm nhìn Lệ Sa thật lâu rồi nhẹ nhàng mỉm môi.

-" Đi đường bảo trọng ".

-" Đa tạ Trí Tú cô nương, hẹn ngày tái ngộ ", Lệ Sa bằng tất cả thành kính cúi người 30 độ, không muốn kéo dài thời gian làm người khác chờ đợi, xong hướng Trí Tú cúi đầu một lần nữa, giơ tay ra hiệu mã phu có thể khởi hành.

Trí Tú dõi theo đoàn xe ngựa cho đến khi mất hút mới thu hồi tầm mắt .

============

=====================

Phác phủ.

Từ Tĩnh Lôi hai năm theo đuổi Thái Anh không cho là quá nhiều nhưng không tính là quá ít. Thái Anh và hắn vẫn duy trì mức độ bằng hữu không hơn không kém , trong mắt Thái Anh hắn còn không bằng một đứa họa sư Lệ Sa, tôn nghiêm của hắn làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra.

-" Trừ phi ta thành gia mới cam tâm tình nguyện ngừng theo đuổi nàng! ".

Giọng nói hùng hổ chặt gãy dòng suy nghĩ của Từ Tĩnh Lôi, hắn liếc về hướng đó, hóa ra chỉ là một nhóm gia đinh tập tụ. Hắn lúc này phải nhanh chân đi tìm Thái Anh ngắm nàng một chút, từ khi trở về Phác gia hắn mặt dày bất chấp xin nán lại thêm hai ngày, cũng đã đến lúc phải rời đi, đi chưa được bao lâu chợt đừng bước, trong đầu hắn xoẹt ngang tia sáng, lời nói của tên gia đinh vừa nãy... tại sao hắn không nghĩ ra phương diện này sớm hơn.

Đợi Từ Tĩnh Lôi đi xong đám gia đinh mới dám tiếp tục cuộc nói chuyện, một tên trong số đó đấm vào vai Thạch Đầu một cái : " Người lớn miệng như vậy làm gì a, biết đâu có người nghe được mách lẻo Lưu quản gia nói chúng ta lười nhát trốn việc thì nguy ".

Thạch Đầu ngượng ngùng gãi mép môi : " Ngại quá... hễ nhắc Tiểu Cúc là ta không kiểm soát nổi ".

Nghe nói Thái Anh đang ở sảnh phía tây cùng Phác lão gia thương thảo vấn đề gì đó. Thật đúng ý Từ Tĩnh Lôi biết bao, hắn không dám lãng phí thời cơ dù chỉ là một khắc.

Từ Tĩnh Lôi trước là cung kính, sau là hữu lễ, Phác lão gia phải nói nhìn hắn vô cùng ưng ý, ông ra hiệu cho hắn ngồi xuống cạnh Thái Anh.

-" Phác lão gia, Tĩnh Lôi nhận thấy Nặc Ba huynh ấy đích thị là một nam nhân tốt, Tĩnh Lôi chính là có ý định kết duyên hắn cùng bào muội, không biết Phác lão gia thấy thế nào? ".

-" Đa tạ ý tốt của Từ công tử, Nặc Ba hắn không có ý định thành thân ".

Thái Anh không phải không biết tới lễ nghĩa tối thiểu rằng không nên vô duyên vô cớ ngắt lời người khác, không biết từ bao giờ nàng có hơi mẫn cảm đối với ba chữ Lệ Sa .

-" Ậy...", Phác lão gia vội can ngăn câu nói của Thái Anh, ông nghiêm nghị vuốt râu rồi nói tiếp : " Từ công tử để mắt tới Nặc Ba đó là niềm vinh hạnh của hắn, chỉ có điều không biết ý tứ hắn ra sao ".

Phác lão gia rất xem trọng những người có tài, đặc biệt là Lệ Sa, ông từ lâu đã xem cô như người thân tính, đáng tin cậy. Từ gia không phải gia tộc tầm thường, xem ra Lệ Sa có thể vào được Từ gia đối với cô đó là một điều may mắn, bỏ lỡ sẽ vô vàn tiếc nuối.

Đúng như Từ Tĩnh Lôi dự liệu, hắn đắc chí cười tươi, Thái Anh vốn dĩ không có cảm tình với hắn, nay ghét thêm một chút cũng không sao.

-" Không được! ".

Lệ Sa cao giọng đánh động bốn bề tĩnh lặng, cô nhún vai nói với Từ Tĩnh Lôi: " Nếu không còn chuyện gì ta đi trước ".
-" Ba trăm lượng bạc ", Từ Tĩnh Lôi nói năng vội vàng cầu trì hoãn bước chân Lệ Sa, quả thật không sai, Lệ Sa lập tức ngừng lại, còn xoay đầu về phía hắn.

Cô mạnh bạo điểm lên ngực hắn vài cái : " Ta nói ngươi ta không có hứng thú, cuộc sống của ta miễn can thiệp! ".

-" Kia... không cần cùng muội muội ta thành thân nữa, chỉ cần ngươi đến Từ gia làm họa sư cho nàng một năm ", Từ Tĩnh Lôi vứt bỏ liêm sỉ bấu víu cánh tay Lệ Sa lạy lục, Lệ Sa trước cũng như sau quyết tâm bước đi, hắn cắn răng xiết dạ hô lớn : " Sáu trăm lượng bạc, hai tháng! " .

-"...", Lệ Sa tựa hồ mình nghe nhầm, cô ngồi xổm theo Từ Tĩnh Lôi, lặp lại câu nói của hắn : " Sáu trăm lượng bạc... hai tháng? ".

Hắn thầm lau mồ hôi, nuốt xuống một ngụm nước bọt mới gật đầu. Lệ Sa nhanh nhảu tiếp lời : " Nguơi muốn đi ngay lúc này? Ta trở về thu dọn hành lý ".
-" Không không, trưa mai mới khởi hành a ".

Cô cao hứng quay lưng, đi chưa được bao lâu thì ngừng lại: " Ta còn phải xin phép lão gia ".

-" Nguơi không cần lo lắng, ta đã hỏi qua Phác lão gia rồi a ".

Lệ Sa thâm sâu dò xét Từ Tĩnh Lôi từ trên xuống dưới, hắn vốn đâu phải loại người tốt lành, lần này ra một cái giá trên trời chỉ để dạy muội muội hắn vẽ tranh nội trong hai tháng. Cuộc làm ăn quá hời đương nhiên sẽ có không ít rủi ro, song cô chẳng ngại mạo hiểm, cứ tùy cơ ứng biến.

-" Ta muốn lấy trước một nữa thù lao ".

Từ Tĩnh Lôi trước tiên nhíu mày, bất quá mau lẹ ậm ừ đồng ý, chỉ cần tách Lệ Sa ra khỏi Thái Anh, khoảng thời gian hai tháng đủ để hắn biến gạo trở thành cơm thì tất cả hắn bỏ ra hết thảy điều xứng đáng.

-" Sáng mai sẽ có người đem tới cho ngươi ".

-" Tốt ".

Cả hai một câu nhất trí, mỗi người một hướng hiên ngang rẽ lối.

================

Lõi nến cháy xem phần sáp cuối cùng rồi tắt hẳn, Lệ Sa không có tâm trí để thay một cái mới, một lòng tiến tới gầm giường tìm kiếm rương bạc của mình, lần mò trong bóng đêm chân phải đạp gót chân trái mất đà, may mắn té nhào lên mặt giường, quái lạ, dưới thân cô còn có thêm một thứ...hương vani .

-" Tiểu thư?".

Lệ Sa dựa theo quán tính nhìn thẳng vào mặt Thái Anh.

Mũi Lệ Sa rất cao, nhấn rồi lại nhả, đôi lúc mang theo hơi thở ấm nóng cư nhiên phả trước ngực nàng, tư thế này không phải là quái dị lắm hay sao.

Thời tiết có vẻ hanh khô nóng bức, hoặc vì bất kì lý do nào đó người dưới thân ngột ngột gia tăng nhiệt khí, Lệ Sa đương nhiên cũng nhận ra điều đó.
- " Tiểu thư có phải phát sốt rồi hay không ?", cô vừa nói bàn tay vừa hoạt động, lần mò trong bóng đêm định vị trán của nàng.

Thứ gì to to lại mềm mềm đây, cái bánh... à không, là quả banh. theo thói quen xoa nắn thêm vài cái.

* Chátttt *

Cô đau đớn ôm đầu lăn qua một bên : " Sao đánh ta ?!".

Thái Anh mím môi ôm ngực, hơi thở đứt quãng : " Lưu manh ".

-" Thế người năm lần bảy lượt đột nhập phòng ngủ của ta thì tính là cái gì? ".

-" Khắp Phác phủ này, kể cả hạt cát nhỏ nhoi cũng là của ta, phòng ngủ của ngươi thì tính là cái gì? ", Thái Anh điềm nhiên cất giọng, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng âm sắc thì không hề nhẹ.

Lệ Sa lần đầu tiên nhận thức phương diện bá đạo khác của Thái Anh, đem con khỉ Hân Nghiên so sánh vẫn còn thua xa.

Cô không thèm đôi co, khoanh tay tựa lên thành giường, lầm bầm: " Ngày mai ta rời khỏi phủ, phòng ngủ này chính thức hoàn trả cho người ".
-" Ngươi sẽ đi theo Từ Tĩnh Lôi? ".

Qua lời nói, cô có thể dễ dàng nghe ra Thái Anh đang run rẩy, tâm trạng cô vì thế mà tệ hẳn ra, không đúng...đáng lẽ nên vui mừng mới phải.

Lệ Sa giơ cao bàn tay, chạm tới vệt sáng yếu ớt của ánh trăng len lỏi qua khung cửa: " Ta không thuộc về nơi này, nói cách khác cuộc sống của ta vốn dĩ là chuỗi ngày tạm bợ mà thôi ".

* Im lặng *

-" Dù sao không còn gặp lại nhau, ta có chuyện muốn cho nàng biết ".

Thái Anh vẫn là lẳng lặng ngồi nghe Lệ Sa nói hết câu.

-" Tên của ta là Lệ Sa, ở một thế giới khác... Ta trãi qua một lần tai nạn phi logic xuyên đến thế giới của nàng ".

Không nhận được hồi đáp của người bên cạnh, Lệ Sa thừa biết nàng không tin, nói cách khác nàng ắt hẳn chẳng hiểu được cô đang nói thứ gì đâu.
-" Ngay từ lúc đầu...ta đã có cảm giác ngươi so với chúng ta không đồng nhất ", nói xong nàng không đậm không nhạt bật cười : " Không ngờ kỳ diệu tới như vậy ".

Bóng dáng nàng ví như mây trôi gió thổi, thanh thoát uyển chuyển biến mất khỏi căn phòng.

Lệ Sa men theo lối đi của Thái Anh, mất mát, tư vị này nên gọi là gì?

==============

Nơi nơi ngập tràn sắc đỏ hồng, đủ loại mùi hương hòa lẫn vào nhau cùng vô số từ ngữ ám muội, dung tục .

Từ Tĩnh Lôi nốc cạn bình rượu, nghiến răng chưởng mạnh lên bàn : " Khốn kiếp! ".

-" Công tử, bớt giận ".

Từ Tĩnh Lôi dời tầm mắt sang nữ nhân vừa mới lên tiếng, giọng nói mị hoặc câu nhân, diện mạo cũng sở hữu một ít tư sắc. Hắn nhếch môi kéo nữ tử kia vào lòng : " Tiểu nương tử, nàng tên là gì? ".

Nữ tử trên người váy lụa mỏng manh, hai cánh tay uyển chuyển ôm đầu Từ Tĩnh Lôi kéo xuống, phả làng hơi nóng thì thầm : " Diệp Y ".
Từ Tĩnh Lôi vừa nghe tâm can sục sôi không ngớt, lời nói rít qua kẽ răng : " Hay cho một chữ Y ", hắn xiết chặt Diệp Y vào lòng, tất cả nữ nhân còn lại đều bị hắn đuổi ra ngoài.

Đẩy mạnh nàng té ngã trên giường, hắn thô bạo xé toạt áo quần cho đến khi người dưới thân không còn một mảnh vải.

Hắn cường bạo hôn lên bờ môi mỏng, dằn vặt tới khi đôi môi nàng rươm rướm máu, tha thiết van xin mới chịu dứt ra.

-" Công tử, ân~...nhẹ ", Diệp Y kinh sợ nhìn Từ Tĩnh Lôi dần mất đi tính người, xưa nay nam nhân thú tính như hắn, nàng mới là lần đầu tiên gặp phải.

Thân thể đau đớn tột cùng hứng chịu từng cơn bạo tàn của hắn vẫn cố giả vờ khoái lạc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net