Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Ngươi gần đây ăn uống quá qua loa ".

Lệ Sa đối diện Thái Anh ghi ghi chép chép, đây là lần thứ nhất trong tuần các nàng gặp nhau.

-" Không sao ", Cô thu xếp đống sổ sách ngổn ngang mất trật tự trải dài khắp mặt bàn , ậm ừ cho qua chuyện, cô thực sự rất bận, không có khả năng nghĩ suy tới chuyện khác.

-" Mời đại tiểu thư, Lạp họa sư thưởng trà ".

-" Ta không còn là họa sư nữa ", cô lắc tay cười trừ, không quên nói lời cảm ơn với tì nữ đó.

Tì nữ lạ mặt sau khi dân trà vẫn chưa có ý định rời đi, nhất nhất ở bên cạnh Lệ Sa chăm chú ngắm nhìn cô, ánh mắt tì nữ kia dành cho Lệ Sa đối với Thái Anh thực sự mà nói không mấy thuận mắt cho lắm.

-" Ngươi phụ trách khu vực nào? ".

Tì nữ kia thu liễm tâm ý, cuối đầu cung kính : " Thưa đại tiểu thư, nô tì chỉ vừa mới nhập phủ, nên chưa được Lưu quản gia phân phó công việc ".

Lệ Sa lúc này mới ngước nhìn tì nữ nọ : " Diệp Y? ", chưa đợi nàng trả lời, cô kéo Diệp Y sang một bên.

Dự định đêm nay sẽ mang ngân lượng tới Liên Xuân viện, không ngờ gặp được Diệp Y ở đây.

Diệp Y dường như biết trước Lệ Sa sẽ hỏi điều gì : " Ma ma thương xót ta và ngươi, nên nàng thành toàn cho chúng ta, trả ta sự tự do ".

Ví như ma ma là người tốt, nhưng kỹ viện không phải là nơi hành thiện tích đức, lý nào có thể dễ dàng buông ta Diệp Y mà không mưu cầu lợi ích, còn nữa... cái gì gọi là "thành toàn cho ta và ngươi" nghe tới nghe lui vẫn thấy không đúng.

-" Nàng... làm sao vào được Phác gia ?".

Diệp Y nhón chân , lau mồ hôi trên trán Lệ Sa : " Ta rời Lệ Xuân viện chẳng biết tìm ngươi nơi nào, trùng hợp Phác gia treo biển tuyển gia nhân ".

Lệ Sa khéo né tránh đụng chạm quá mức thân thiết của Diệp Y, cô mắc bệnh sởn gai óc mỗi khi ngoại nhân chạm vào mình.

-" Ách... nếu không còn gì khác, nàng có thể lui xuống ".

Diệp Y trước sau nhu thuận nghe lời, không quên cung kính hướng Thái Anh cúi đầu một lần nữa.

-" Nguơi cùng nữ nhân kia có quen biết? ".

Trước cái nhìn lạnh lẽo lòng thầm bất an, cô qua một hồi ngẫm nghĩ cũng chẳng nghĩ ra mình là vì chuyện gì mà bất an.

-" Diệp Y là bằng hữu của ta ".

Hân Nghiên lôi lôi kéo kéo Trân Ni bàn cãi sôi nổi, cả hai hùng hồn nhắm thẳng chiếc bàn đá của Lệ Sa và Thái Anh đang ngồi mà đi tới.

-" Nặc Ba! Gần đây có tin đồn nguơi thường xuyên ra vào kỹ viện, có đúng hay không? ".

( Phụttt ) Lệ Sa bỏ xuống trách trà, khổ sở vỗ ngực.

Trân Ni chống nạnh hất hàm : " Hồ đồ, hắn làm sao có thể ra vào loại địa phương đó kia chứ ".

-" Ý biểu tỷ ta là đang hồ ngôn loạn ngữ? ".

Thiết Nhi cạnh bên thỏ thẻ vào tai Trân Ni, tuy gọi là thỏ thẻ nhưng âm điệu đủ để những người còn lại nghe rõ : " Hôm trước nô tì tình cờ nghe được hắn tìm Ngọc Hoa xin thuốc trị thương a ".

Tầm mắt Ngọc Hoa cùng Thiết Nhi vô ý giao nhau, nàng mất tự nhiên ho khan vài tiếng, Thiết Nhi không khá hơn là bao gương mặt trắng bệt lẩn trốn sau lưng Trân Ni .

Thấy Thái Anh có khuynh hướng chĩa mũi giáo về phía mình, Lệ Sa làm sao không đoán được ý tứ của nàng đợi cô đưa ra câu trả lời.

Thiệt là muốn đem trói con khỉ Hân Nghiên, Trân Ni rồi đóng bè thả trôi sông mới vừa lòng cô mà.

-" Ta... vết thương cũ... đau trở lại".

Thái Anh thoắt cái thay đổi hoàn toàn thái độ, nàng trực tiếp đặt tay ở hông cô kỹ lưỡng kiểm tra, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người đi chăng nữa.

-" Theo ta tới thư phòng ".

Thư phòng? Nói xem đề nghị này quen thuộc biết mấy, từ sâu trong tâm khảm Lệ Sa đối với câu nói này có bao nhiêu ám ảnh.

Khí thế Thái Anh quá đỗi cường đại, cô vô pháp khước từ, không tình nguyện bấm bụng thuận theo nàng dẫn dắt.

Bước chân nàng là do gấp gáp có phần loạn choạn, Lệ Sa lo ngại vươn tay giữ nàng đứng vững, nào ngờ trọng tâm nàng thêm chao đảo, Lệ Sa trở tay không kịp chỉ có thể đón nhận Thái Anh.

( Rầm ) lưng cô va phải giá sách lớn khiến nó rung chuyển lắc lư thiếu chút nữa là đổ ầm xuống đất.

Cô nhìn nàng, nàng nhìn cô, hương vani trên người Thái Anh phản phất càng ngọt ngào, Lệ Sa vô tình nảy sinh loại ảo giác muốn nếm thử xem ly kem trước mặt sẽ có hương vị ra sao.

Khẽ khàng thoáng qua vầng trán nụ hôn, không nhịn nổi tiếp tục kéo xuống sống mũi nhỏ xinh tinh xảo.
Thái Anh kể cả thở cũng không dám, xiết chặt góc áo Lệ Sa, nhắm mắt chờ đợi, chờ đợi? Nghĩ đến đây thần trí trở nên tỉnh táo, dồn hết sức tách khỏi cô.

Trầm lắng, ngột ngạt, nặng nề, là những gì Lệ Sa nhận thấy, cô lúc này có bao nhiêu hối hận, nàng chắc chắn sẽ nói cô là người không bình thường, chắc chắn.

Lòng bàn tay âm thầm đổ mồ hôi, trước kia khi đứng trước vài chục người trình bày bản kế hoạch cô cũng không khẩn trương tới mức này đâu.

-" Ta đối với bằng hữu... thường hay hôn trán haha ở chổ ta điều đó là cách...cách chào hỏi ".

- " Đối với ngươi bằng hữu thường hay chào hỏi bằng cách đó? ".

Sát khí, Thái Anh toàn thân nàng là đang phát hừng hực luồng sát khí, Lệ Sa biết nếu cô còn nói thêm một lời liền bị nàng giết chết.
-" Ra ngoài ".

================

Trân Ni, Hân Nghiên, Thiết Nhi, cả ba người cùng nhau chen lấn lấp ló đằng sau thân cây đại thụ âm thầm đánh giá tình hình, năm tì nữ từ đâu đi ngang cũng chui vào góp vui.

Đại thụ tuy to nhưng làm sao chứa hết tám người, Trân Ni vẫn là không chịu nổi tìm cách chui ra.

-" Ai da... ta nói các ngươi là chật lắm kia mà ".

Các nàng phản ứng mạnh mẽ, ngón chỉ chỏ loạn xạ.

- " Các nguơi hài lòng chưa? ".

Lệ Sa như bị mất sổ gạo, phiền não bỏ xuống câu nói rồi bỏ đi. Không một ai trong nhóm dám hé môi.

Hân Nghiên, năm tì nữ lần lượt giải tán .

Trân Ni nhìn nhành dương liễu rũ xuống mặt hồ, nhỏ giọng : " Thiết Nhi, nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể yêu đương hay sao? ".

Qua nữa ngày vẫn chưa nhận được hồi âm, ngẩn đầu mới phát hiện nét mặt Thiết Nhi nhăn nhó khó coi : " Ngươi chổ nào không khỏe? Có cần ta gọi Ngọc Hoa chuẩn mạch? ".
Thiết Nhi nghe tới đây sống chết quyết liệt lắc đầu.

===============

Diệp Y học theo cử chỉ của Lệ Sa, ngước nhìn bầu trời đen đặc không một ánh sao. Cứ thế như một con tiểu miêu ngoan ngoãn đôi lúc cọ quẹt lên người chủ nhân tìm kiếm sự vuốt ve.

Nâng cằm Diệp Y, trong bóng đêm đáy mắt long lanh đặc biệt nổi bật, đôi mắt này, bờ môi này, gương mặt này thân thuộc biết nhường nào, cớ sao cảm giác này... cảm giác khi đứng trước Ánh Quỳnh không còn nữa, có chăng vì tiền kiếp của Ánh Quỳnh nên trông nàng xa lạ làm sao.

Diệp Y thuận gió đẩy thuyền, vòng cánh tay qua cổ Lệ Sa, điệu bộ uyển chuyển câu nhân, khép hờ đôi mắt.

Qua một đoạn thời gian vẫn chưa có động tĩnh, nàng chầm chậm mở mắt phát hiện Lệ Sa giữ nguyên khoảng cách ban nãy, trên môi nỡ nụ cười xong cốc lên trán nàng một cái rồi ly khai.
Diệp Y xấu hổ ôm hai má, lén nhìn theo bước chân Lệ Sa, cảm nhận nhịp tim loạn xạ nhảy múa trong lòng ngực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net