Chương 33: Phu Thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuôi dọc hàng rào dây leo nối dài dẫn đến một ngôi tu viện, phạm vi vườn chùa khá rộng, cách một lối đi khá xa chính là nơi mà Thái Anh cư trú, ngôi viện cùng thế giới bên ngoài tách biệt tuyệt đối.

Đáng nói ni viện này không tiếp đón nam nhân, nàng đặt biệt căn dặn cô hạn chế đi lại vùng trung tâm.

Lệ Sa ngỏ ý muốn đổi lại nữ trang, nàng nhất quyết không chấp thuận. Cô hỏi nàng vì sao, nàng phớt lờ miễn lời giải thích, còn thần bí đưa cô đi đến nơi nào đó khi bầu trời chỉ tờ mờ sáng. Chứng sợ lạnh bẩm sinh lại tái phát, thiếu chút ngã quỵ xuống đất.

Có lẽ Thái Anh cũng nhận thấy biểu hiện bất thường, nàng luồng tay dưới lớp áo choàng dùng bàn tay mình xoa dịu đôi tay bưng bưng co cứng. Tận hưởng thứ hơi ấm mờ nhạt, Lệ Sa mím môi dấu nhẹm nụ cười " Biện pháp này không tệ một chút nào ".

-" Phối hợp một chút ", nàng nói vừa dứt câu liền nâng tay gõ vài cái. Cánh cửa hé mở, một ni cô tránh đường mời các nàng đi vào bên trong.

Nhiệt độ bên trong tốt hơn chút ít, nàng lẽ thế cũng buông tay. Nội tâm cô le lói vệt sáng mất mát tuy nhiên rất yếu ớt.

Lệ Sa quan sát vị ni sư chỉnh tề ngồi trên bệ cao lần lần chuỗi hạt, khóe môi giương nhẹ tiếu ý . Thầm đoán vị ni sư kia tầm ngoài chín mươi, dù tuổi tác khá cao nhưng trông bà vẫn còn rất tinh tường.

-" Liên nhi tới đây ", Ni sư khuôn mặt chằng chịt tì vết của tháng năm, sáng lạn dang rộng cánh tay tiếp đón Thái Anh, đồng thời dời mắt sang Lệ Sa: " Liên nhi gần đây hốc hác hẳn đi. Nghinh Húc... ai da, ngươi có phải hay không bỏ mặt nàng không chăm sóc ? ".

"...."

Lệ Sa thần sắc đông cứng, "Phối hợp" mà nàng đề cập chính là trường hợp này? Cô lựa chọn án binh bất động chờ xác thực từ nàng. Nàng vẻ ngoài điềm nhiên không chút biến hóa, cong môi dành cho cô ánh nhìn nhu hòa. Không biết tâm tư nàng suy tính điều gì, Lệ Sa cô cùng lắm nghe lời phối hợp ắt biết ngay.

Nếu không lầm nguyên tên của Phác lão gia chính là Phác Nghinh Húc, về phần nhân vật Liên nhi kia rốt cuộc là ai?

Ni sư mất kiên nhẫn ngoắc ngoắc Lệ Sa đến gần bà. Lệ Sa lơ mơ rút ngắn khoảng cách với ni sư, bà đột ngột túm mạnh tai Lệ Sa nhéo theo chiều lốc xoáy.

-" Thê tử ngươi tiều tụy trơ xương, tiểu tử nhất định đã bạc đãi nàng ".

Trơ xương? Cái gì gọi là trơ xương nàng có ốm một chút nhưng thân hình chuẩn khỏi cần chỉnh. Ni sư phóng đại sự việc quá mà.

" Bùng nổ, bùng nổ, bùng nổ " Lệ Sa mất hết lý trí, bỏ mặc hình tượng khư khư ôm tai phải, cô e nếu sơ hở thì ni sư có thể xé nó ra bất kỳ lúc nào : " Tiểu thư ách... ách ".

Ni sư gia tăng lực đạo bức cô quýnh quáng hô to : " Nương tử yêu quý giúp ta... giúp ta aa".

Ni sư nghe xong khoái chí bật cười thành tiếng. Vị ni cô trẻ tuổi đứng cạnh cũng che miệng cười thầm.

Thái Anh nắn bóp mu bàn tay gầy guộc của ni sư, ẩn nhẫn hờn trách cũng là lườm cô. Sao thế? Chịu tổn thương nhất là cô kia mà, thiên lý ở đâu?

Nàng nhỏ giọng kêu một tiếng " Sư phụ " cầu ni sư buông tha Lệ Sa.

Ni sư cưng chiều xoa bụng Thái Anh đầy yêu thương : " Tiểu Thái Anh của chúng ta đừng sợ, ta chỉ là giáo huấn phụ thân hư đốn của ngươi a ".

Lệ Sa đại khái nắm rõ phân nửa tình hình. " Nhân sinh thất thập cổ lai hy " ni sư chắc chắn không tránh khỏi bệnh đãng trí của người cao tuổi. Suy ra bà coi cô thành Phác lão gia, còn nhân vật Liên nhi kia hẳn là mẫu thân Thái Anh nàng đi.

-" Tiểu tử ngươi còn đần mặt? ".

Lệ Sa giật mình phản xạ lưu loát phóng đến vị trí Thái Anh đang ngồi, một tay vừa vặn ôm đôi vai nàng. Chẳng phải phu thê thường hành động mật thiết như vậy hay sao, nếu đã diễn phải diễn cho đạt a.
-" Ai ui... xem phu thê các ngươi ", ni sư vui vẻ cười sằng sặc sau đó lăn đùng ngáy khò khò.

Nói thức là thức nói ngủ là ngủ như thời tiết Sài Gòn muốn nắng thì nắng muốn mưa thì mưa "Ni sư hảo hảo phong cách"

Cô bế bà cẩn thận đặt lên giường. Thái Anh ổn trọng đắp tấm chăn dày lên người ni sư mới ra hiệu Lệ Sa giữ trật tự rút lui.

Cả hai dẫm chân trên con đường tuyết trắng.

Nàng bất chợt nói : " Thân mẫu ta vốn dĩ là cô nhi, nhờ ơn người cưu mang đem về ni viện nuôi dưỡng. Hay tin mẫu thân lâm chung người về sau sức khỏe dần sa sút, trí nhớ khi tỏ khi mờ ".

Giọng điệu lành lạnh tựa phát thanh viên chương trình dự báo thời tiết, thanh âm cuối câu chập chờn suy yếu. Mắt phượng trong trẻo phản phất vẻ u buồn.

Lệ Sa không phải loại người ưa thích phán đoán tâm tư kẻ khác. Đây là lần ngoại lệ thứ bao nhiêu trong số nguyên tắc của bản thân nhỉ, lần đầu tiên cô khao khát thấu hiểu tâm can ai đó, lần đầu tiên truy tìm niềm vui cho ai đó.

-" Gia nhân khắp phủ bọn họ ưu ái đặt cho người một cái biệt danh ".

Nghiêng đầu tò mò "Hửm" nàng cất nhẹ giọng mũi.

Lệ Sa học bộ dáng thường ngày của nàng, nghiêm túc bặm môi: " Mặt Than Đại Tiểu Thư " sau đó cô lại nói tiếp: " Chưa đâu, biệt danh nhị tiểu thư mới ngầu nhất nha ".

Thái Anh hứng thú nhướng mi: " Là gì? ".

Cô khoanh tay nghiêm nghị cơ hồ sắp thông báo một tin có sức ảnh hưởng cực đại.

-" Hầu Vương Nhị Tiểu Thư ".

"..... Phốc "

Rất lâu cô chưa thấy qua nàng tươi tắn đến như vậy. Nụ cười rạng rỡ kéo  cõi lòng cô mềm nhũn bất khả kháng. Không sai, nụ cười chính là sự diệu kỳ của riêng nàng.

*

*

*

-" Há... Nương tử nàng xem. Sư phụ ỷ lớn ức hiếp người ta a ".

Ba con người quây quần quanh nồi lẩu nấm. Lệ Sa tấm tức bĩu môi, động đũa vào đâu liền bị ni sư hớt tay trên cướp đoạt. Ngậm ngùi ăn nốt phần mì sót lại trong bát.
Ni sư lắc lắc nửa miếng nấm dở dang của bà bỏ vào mồm, hít hà thích thú: " Nghinh Húc món ăn này hảo ngon nha ".

Thái Anh chịu thua lắc đầu, chủ động cho vào bát Lệ Sa chiếc nấm cỏn con, to hơn hạt đậu đỏ. Cô theo thói quen rút khăn lau giọt nước đọng trên ngón tay nàng . Cô chuộng sự ngăn nắp hoàn hảo, hễ thấy điều chi không thuận mắt nhất định phải chỉnh cho bằng được.

Ni sư trùng hợp lướt ngang chữ "Diệp" tinh xảo thêu ở góc khăn. Bà cụt hứng buông bát đũa, khoanh tay trầm giọng chất vấn: " Thứ kia chắc không phải của Liên nhi? ".

Cô xếp gọn khăn tay cất vào ngực áo, tự nhiên đáp:" Đúng a, cái này của Diệp Y ".

Chẳng còn loại tạp âm nào khác ngoài tiếng nước sục sôi. Ni sư ngưng trọng đặt ánh nhìn lên người cô. Lệ Sa nhất thời choáng váng. Cô trong mắt ni sư là người đã có gia đình, sao có thể ngang nhiên nhận tính vật của nữ nhân khác kia chứ.
-" Sư phụ, nghỉ ngơi sớm một chút " Thái Anh lên tiếng đánh động bầu không khí im lìm.

Ni sư nghiền ngẫm một hồi, chớp mắt ngáp dài mệt mỏi. Bà muốn qua đêm tại đây, bắt buộc Thái Anh chuẩn bị cho bà một gian phòng. Bà phải tận mắt chứng kiến cửa phòng Thái Anh và Lệ Sa đóng chặt mới vừa lòng.

Tâm lý ni sư cũng dễ hiểu thôi, bậc trưởng bối nào không hy vọng hậu bối của mình hạnh phúc viên mãn đâu.

Cô bàn bạc kế hoạch nửa đêm lén trốn về phòng của mình, sáng sớm lại lẻn trở lại chổ nàng. Thái Anh không đồng ý, nàng bảo tốt nhất cô cứ ngủ cùng nhau, đề phòng ni sư nghi nghị.

Nàng từ bức bình phong bước ra, đúng thời điểm Lệ Sa hoàn hảo thay đổi trung y, khéo léo che đậy lực chú ý tập trung vùng núi non tráng lệ: " Hằng ngày dồn nén, có phải đau lắm hay không? " nói xong vô vàn hối hận, nàng ôm hai má tự động chui rút dưới lớp chăn.
Cô thở mạnh gật đầu, khom lưng mát-xa vòng một, uể oải lê chân vào thùng gỗ ngập tràn nước ấm, nói vọng: " Sau này rời khỏi Phác phủ sẽ đổi lại nữ trang".

Một trong những niềm tự hào của Lệ Sa chính là vòng một, cô thật không đành ngược đãi nó quá lâu.

-" Tiểu thư ta nghĩ Từ Tĩnh Lôi không phải mẫu nam nhân thích hợp mà người phó thác cả cuộc đời ".

Lệ Sa cho đến khi tắm xong vẫn chưa nhận được hồi âm. Cô rón rén ngã lưng xuống giường tránh tiếng động lớn kẻo làm nàng thức giấc, mới phát hiện nàng căn bản chưa hề ngủ, mắt mở trân trân xoay lưng nhìn vách tường. Dọa chết người ta.

Cô hắng giọng mấp máy môi vài lần, quyết định mở lời: " Hắn...".

-" Vì cái gì? ".

" Vì cái gì? " cô mơ hồ lập lại câu nói của nàng.

-" Vì cái gì quan tâm ta? Vì cái gì năm lần bảy lượt cứu sống ta? Vì cái gì đối tốt ta? Vì cái gì bảo hộ ta? ".
-" Ta " cô sẵn sàng trả lời một mạch dài thường thượt nhưng não bộ mình trống rỗng, tìm mãi không có lấy một đáp án nên hồn.

-" Ra ngoài ".

Nàng tức giận, hơn ai hết cô thừa biết nàng lúc này phi thường tức giận. Nói tình yêu mù quáng thực đúng mà, Từ Tĩnh Lôi khá khen cho trình độ cưa gái "Tốt, tùy nàng" Cô đập tay xem như thỏa thuận, vớ áo choàng nháy mắt liền biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net