Chương 35: Chạy đi nào! Tiểu thư của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh khủng, Lệ Sa dùng hai từ " Kinh khủng " để hình dung cảnh tượng long tranh hổ đấu ném nhau ác liệt y hệt trong phim.

Cô thở phào, vuốt mái tóc Thái Anh trấn an, đem nàng bảo vệ an toàn ở vòng tay.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Lệ Sa nhân lúc bọn họ náo loạn nhanh trí bí mật trốn sau thân gỗ mục, tuy không quá to nhưng làm nơi trú ẩn khá lý tưởng.

" A "

" Thua rồi "

" Ngươi tránh đường! "

" Á... Ngươi chơi xấu! ".

Thông qua lỗ mọt ăn mòn, cô cẩn thận đếm số đội chơi sống sót, khẽ nói:" Tiểu thư, người cầm một quả. Đề phòng bất trắc " nhưng nàng không trả lời, ư hử cũng không.

Cô thắc mắc cúi đầu, gương mặt nàng gần trong gang tấc thẳng thừng nhìn cô không chớp mắt. Lẽ nào nàng không biết đăm đăm nhìn người ta như vậy là bất lịch sự lắm hay sao hả? "Chết tiệt, loại ảo giác quái quỷ này".

Cô lắc đầu gạt bỏ tư tưởng mờ ảo.

Tiếng bước chân.

Cả hai nhìn nhau ngấm ngầm tỏ tường ý nghĩ đối phương. May mắn cặp nam nữ nọ không phát hiện, họ mải mê xoay lưng đò tìm. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Lệ Sa bằng một trăm phần trăm quyết tâm, đáy mắt có thể xoẹt lửa bất kỳ lúc nào, cô lao như một cơn gió.

" Phạch "

Chân trái đạp vạt áo choàng, gom ngọn lửa nhiệt huyết tất thảy chôn vùi nơi miền đất lạnh, nền tuyết hằn sâu hình dáng cô.

Nam tử nọ nhanh nhảu dúi tay vào túi vải, hắn trúng " Đạn " y phục hắn nhuộm đóm màu tím lịm. Bất mãn dậm chân, trách hắn quá đỗi khinh xuất nhầm tưởng Thái Anh là vô hại.

Đại thúc chủ trì đánh trống ầm ĩ thông báo vòng một kết thúc.

-" Dương đông kích tây. Hảo diệu kế! " Lệ Sa phủi bông tuyết rải rác khắp người, cô cười tươi như khóc, bật ngón tay cái.

Thái Anh: ".....".

Vòng hai.

Lệ Sa và đám nam nhân khác được đưa vào khu vực định sẵn. Cô lo lắng dõi theo từng cử chỉ của nàng, thêu thùa miễn cưỡng châm chế, thắt đồng tâm kết rối rắm mù tịt, phen này e gây ít nhiều khó khăn.

Thái Anh đúng thật không biết thắt đồng tâm kết ra làm sao, nàng nhìn trộm nữ nhân khác loay hoay cả buổi chỉ được ba bốn mối đầu tiên, vì bọn họ biết nàng học lóm nên che che giấu giấu.

Nữ tử cuối hàng quan sát Thái Anh từ đầu cuộc thi, cốt cách cao quý, tiên tư ngọc sắc, liền đoán ra người này không phải hạn dân đen như nàng.

-" Cô nương, không phải như vầy. Này, làm theo ta ", nữ tử đặt ghế cạnh Thái Anh, lặp đi lặp lại ba bốn lần mong Thái Anh dễ dàng ghi nhớ.

Thái Anh chuyên tâm học hỏi, ưng ý ngắm chiếc đồng tâm kết dần hoàn thiện. Cảm kích đối nữ tử kề bên cúi đầu: " Đa tạ ".

Nữ tử nọ hào sản trả lời: " Cô nương chớ khách sáo " nàng lại nói tiếp: " Cô nương chắc không phải người ở đây? ".

Thái Anh tập trung nút thắt vẫn không quên trả lời: " Ân ".

-" Tướng công cô nương hẳn rất yêu thương người, người xem ".

Nâng tầm mắt, ngoại hình Lệ Sa nổi trội hơn ai hết, định vị chổ ngồi của cô khá dễ dàng. Lệ Sa nhận biết nàng cũng đang nhìn mình, cô lại là giơ ngón tay cái. Thái Anh không hiểu rõ hành động đó ý nghĩa như nào, nhưng nàng có cảm giác nó tượng trưng cho một lời cổ vũ.

Nữ tử thắt xong đồng tâm kết, nàng vội chào Thái Anh, được bà bà giám khảo thông qua, nàng mừng rỡ chạy về phía phu quân.

Tám cặp, về đích đã được tám cặp. Thái Anh căng thẳng đợi bà bà giám khảo đưa kết quả. Tuy đồng tâm kết không quá xuất sắc, mối thắt méo mó không đồng đều, tàm tạm nhắm mắt chấp nhận.

Nàng cắn môi vận hết tốc lực, nắm chặt đồng tâm kết trong lòng bàn tay. Những nữ nhân còn lại cạnh tranh không kém, giữ nguyên cái đà này thì không ổn.

-" Tiể... nương tử cố lên! Ta ở đây! ". Lệ Sa không cần hình tượng, hò hét vẫy tay.

Một chút nữa thôi, nàng kẹp đồng tâm kết giữa hai ngón tay, cố vươn xa. Lệ Sa bắt kịp nhịp điệu, bắt lấy nàng ôm trọn. Các nàng là cặp đôi thứ mười lọt vào chung kết.

Cô vỗ về lưng nàng, vuốt nhẹ...vuốt nhẹ, thì thào: " Cực cho nàng rồi ".

Lệ Sa không kiên nể trước bao nhiêu đôi mắt ngoại nhân, trực tiếp gát đôi chân Thái Anh lên đùi mình dốc sức mát-xa. Chụp bàn tay ngượng ngùng hết lần này tới lần khác xô xô đẩy đẩy : " Đau lắm phải không? ".

Nàng mím môi lắc đầu, gò má nhiễm tầng mây hồng.

Vòng ba.
Khó hơn dự liệu. Lệ Sa trầm ngâm thu lượm thất bại của đội chơi khác hòng tích lũy kinh nghiệm. Chân trần nhúng tuyết tê cứng, đi thăng bằng một mình đã khó, bế thêm một người thì phần trăm thành công là rất thấp.

Cô khởi động cơ thể, cởi giày, nhấp nhá bàn chân làm quen với cái lạnh "Lạy chúa tôi" không đời nào cô làm bạn với cái lạnh, không đời nào. Cơ thể tê liệt khổ sở lắm mới nhích được ngón chân, hay bỏ cuộc? Con ngươi nàng lóe sáng hy vọng chờ mong đặt hết ở cô.

-" Người tin tưởng ta? ".

Thái Anh kiên định gật đầu. Lệ Sa không dự báo, mạnh mẽ bế nàng trên tay, nàng bất ngờ chao đảo cánh tay vòng qua cổ cô làm điểm tựa.

Một canh giờ sau.

Lệ Sa gục mặt, dựa theo đôi chân Thái Anh làm định hướng, đi...đi...và đi, đôi hài xanh nhạt gia giảm cước bộ, cuối cùng dừng tại chổ. Lệ Sa trái tim đập thình thịch, thình thịch.
-" Đừng tưởng ta không biết mục đích ngươi đến thôn này là muốn ăn thứ gì ".

Cô chột dạ kéo khóe môi, giả điên vô tư tặc lưỡi : " Tiểu thư coi người quá hao gầy, phụ nữ ốm yếu dễ mất đi sức hút nha. Tí nữa ăn nhiều một chút ha ".

Lệ Sa háo hức, tay phải cầm đũa, tay trái bưng bát chực hờ. Khoảnh khắc tốt đẹp của cô đừng hòng ai có thể phá hỏng "Thịt ơi đến đây"

( Tằng.. Tăng... Tăng...Tắng...)

" Cá hấp gừng "

" Cá chiên xù "

" Cá nướng mật ong "

" Cá hầm bí ngô "

" Cá om dưa chua "

" Cá chiên tỏi ớt "

Lệ Sa hoa mắt chóng mặt, bủn rủn chân tay, huyết áp tụt dốc. Híp mắt hé môi: " Ách... tiểu nhị, thiếu món thịt ".

Tiểu nhị thiện lành cười hề hề đáp: " Thưa công tử, tửu điếm bọn ta chỉ phục vụ món cá ".

Thái Anh: "....".

================

==========================
-" Tiểu thư vì sao phút cuối nhường giải thưởng cho bọn họ? ".

-" Ngươi thất vọng? ".

Lệ Sa thương xót thoa dược lên mười đầu ngón tay xưng tấy của nàng, thở dài : " Xin lỗi, nếu ta không kiên quyết lôi kéo người nhập cuộc, thì lúc này người đã yên ổn ngủ ngon".

Thái Anh lắc đầu chủ động sờ đôi tay Lệ Sa lạnh ngắt, thỏ thẻ làn hơi: " Nhờ có ngươi...ta hôm nay rất vui ".

Lệ Sa, hô hấp đi nào! Hành xử một cách tự nhiên như mọi hôm đi nào! Trạng thái lạ lẫm khó gọi tên, hồn cô lâng lâng vô phương tiếp đất.

-" Quê hương ta, bày tỏ lòng biết ơn họ sẽ hôn ngay đây ".

Cô giật mình rút ngón tay khỏi má chính mình. Cô thề con người vừa rồi không phải cô đâu, cô cam đoan.

Thái Anh ngờ vực cắn môi, ngượng nghịu rút ngắn khoảng cách. Lệ Sa phản xạ có điều kiện nhắm mắt, giọng nói ngọt ngào văng vẳng bên tai " Ngủ sớm ".
Cô lâm vào bối rối, toàn thân phát hồng gượng gạo đồng tình, lẳng lặng chôn gương mặt khó coi dưới gối bông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net