Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử bạch diện thư sinh, đôi mắt tinh anh ngời ngời cũng đang nhìn chằm vào bọn họ, hàng lông mày hơi nhíu, tỏ ý khiển trách.

Tên gia nhân to con tay cầm búa bổ đứng đầu đàn chợt e dè lùi về sau, như thế liền mạch ba người bốn người thoái lui, đẩy nhân vật chủ chốt lên đầu hàng.

-"Yến nhi, mau tới đây với nội tổ mẫu".

Tiểu Yến không đành buông bàn tay mềm mại, nàng lại sợ nội tổ mẫu cho rằng nàng là đứa trẻ hư, dây dây bàn tay cô một hồi mới tiếc nuối đi theo nội tổ mẫu ra ngoài.

-"Thì ra tên châm ngòi hỏa hoạn là ngươi! A Cẩu, a Mùi, a Thổ mau áp giải hắn đưa tới quan phủ cho ta!".

Tô Tố Tố khinh thường liếc nam tử mặt hoa da phấn, nước da còn muốn trắng hơn nàng, trông chướng mắt biết bao.

-"Ai dám trục xuất khách quý của ta!".

Tư Mạn bình thường dịu dàng thục đức, chuẩn mực phụ nữ xưa có trãi qua giáo dưỡng là thế, nhưng nàng không phải hạng nữ nhân dễ dàng qua mặt, nàng chỉ thẳng đám hạ nhân: "Ngươi ngươi ngươi, gặp tổng quản tính lương xong cuốn gói khỏi Tư gia ngay cho ta!"

Đám gia nhân ngu xuẩn, vì chút bạc lẻ của Tô Tố Tố cả gan nghe theo ả ta sai khiến.

Tô Tố Tố ở trước ngoại nhân quyết không đánh mất mặt mũi, trợn mắt hất hàm, chỉ ngược về Lệ Sa, chua ngoa cãi lí: "Tẩu tẩu, chúng ta là người một nhà, ngươi không ủng hộ ta, trái lại bênh vực cho một kẻ phóng hỏa đốt nhà như hắn? A à... hay các ngươi có sẵn tư tình?"

-"Hàm hồ! Tô Tố Tố, có phải ta nhân nhượng thì ngươi được nước làm càn? Lạp quản sự chính là ân nhân của Tư gia, ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ thì đừng trách ta vô tình!".

Tô Ái Ái đứng ngoài lề đánh giá tình huống. Tư Mạn nổi trận lôi đình bênh vực nam tử kia, ắt hẳn lai lịch của y không tầm thường, trách Tô Tố Tố miệng nhanh hơn não mù quáng gây hấn, Tô Tố Tố không sợ Tư Mạn cắt tiền tiêu vặt nhưng nàng rất sợ a.

Tô Ái Ái vuốt lưng Tô Tố Tố hạ hỏa..hạ hỏa, nàng giải thích: "Tẩu tẩu biết Lạp công tử đi ngang Thanh Khê trấn, sẵn dịp mời huynh ấy về Tư gia tiện bề tiếp đãi, trùng hợp xảy ra hỏa hoạn, nhờ huynh ấy xả thân, giải cứu tẩu tẩu thoát khỏi biển lửa. Ái Ái thay mặt tỷ tỷ cáo lỗi, mong Lạp công tử rộng lượng bỏ qua". Diễn biến nàng nói đều nhờ hỏi thăm gia nhân trong phủ mà biết được, bọn gia nhân cũng không tận mắt nhìn thấy, tất thảy do một mình Tư Mạn thêu dệt, bất luận nội tình còn nhiều khúc mắc thì Tô Ái Ái nàng đâu thèm quan tâm.

Lệ Sa hữu lễ cười một cái.

Tô Ái Ái hưởng ứng cô bằng nụ cười nồng nàn thắm thiết, Tô Tố Tố tuy không bằng lòng cũng đành nghe theo nàng ly khai.

Lối ra vào bị phá tanh bành, Tư Mạn thở dài rót đầy tách trà mời Lệ Sa ngồi xuống. Nàng im lặng một hồi, cũng là nói ra: "Tướng công ta nửa năm trước lâm bệnh nặng qua đời, bộ y phục Lạp cô nương đang mặc chính là của chàng".

"Khụ...khụ"

Cô bóp sóng mũi xóc nước, ho lấy ho để. Cái gì qua đời? Đừng nói còn thêm địa ngục cấp hai, cấp ba đi?

-"Lạp cô nương quốc sắc thiên hương vì sao phải chịu ủy khuất cải nam trang dối lừa thiên hạ?".

Đúng như cô đoán, Tư Mạn đã sớm sáng tỏ thân phận của mình, còn giúp mình che giấu, nói đến đứa nhỏ tiểu Yến từng nghiêm túc hứa giữ bí mật. Thật ra không cần quan trọng hóa vấn đề như vậy, có điều lũ quỷ xấu xa kia không biết sẽ bày thêm trò nào nữa, nên trước mắt cứ tiếp tục cải nam trang tùy cơ ứng biến.

Lệ Sa không nghe ra mùi ẩn dụ, cô ngắn gọn trả lời: "Ta có nỗi khổ riêng".

Tư Mạn không dài dòng, liền đem mọi thắc mắc phô bày: "Đêm qua ngươi hiện thân trong ngọn hắc hỏa, kì lạ hơn cơ thể không chịu tổn thương bởi ngọn hắc hỏa đó".
Hỏa hoạn bắt nguồn tại gian phòng Tư Mạn, vụ nổ lớn buộc nàng tỉnh cơn mê, tủ trang điểm nổ tung, tia lửa bắn tung tóe, Lệ Sa không mảnh vải che thân nằm giữa đống gỗ vụn cháy xém.

Nàng trong một lần sắp xếp tư trang bỗng phát hiện lá bùa lạ bên trong tay nải, màu sắc, hoa văn giống như đúc lá bùa Lệ Sa đang mang, khi ấy vô tình biết được lá bùa theo động tác khom người của cô, nàng trí nhớ tốt, một lần trông thấy y như rằng nhớ mãi không quên.

Tư Mạn vốn tưởng ý trời sắp đặt, nàng coi như vật báu, hết lòng gìn giữ giữ.

Hiện tượng bát quái thần thông này nàng mới là lần đầu nhận thức, sau đám cháy lá bùa nọ chắc cũng hóa tro tàn từ lâu.

-"Tư Mạn cô nương, tiểu thư nhà ta, ngươi có biết tin tức về nàng hay không?", Lệ Sa vì sao ở đây, sự tình Tư Mạn nói cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ trí tò mò của cô, nhưng không phải vào lúc này.

----------------------------------------

-"Muội buông ta ra!", Tô Tố Tố vũ ống tay áo, chống nạnh thăm dò Tô Ái Ái: "Muội nhìn trúng hắn rồi đúng không?"

Tô Ái Ái không phản bác cũng không thừa nhận, nàng đá nhúm lá khô trào phúng cười: "Tỷ tỷ chẳng phải cũng muốn đem hắn đổi bạc sao?"

Tô Tố Tố khinh bỉ hừ lạnh, thầm chê cười tiểu muội mình ngu si, trên cõi đời này còn thứ gì quan trọng hơn ngân lượng đâu? Nàng suy tư một hồi,  gõ đầu mình rồi tặc lưỡi: "Ái Ái, ngươi xem tên Lạp quản sự đó nhìn rất quen mắt".

Tô Ái Ái lắc mông bỏ đi, nàng đâu rảnh rỗi phí thời gian vàng ngọc của nàng, nghe Tô Tố Tố nói hươu nói vượn.

Tô Tố Tố chề môi tung hứng hầu bao, đi một mạch tiến tới đại môn.

Tối mịt.

Dưới mái đình nhỏ, một lớn một bé cặm cụi bôi bôi xóa xóa.

Tiểu Yến chăm chỉ luyện chữ, nàng cố gắng ghi nhớ nét chữ khó Lệ Sa vừa chỉ dạy, nàng chỉ chỉ nét bút trên mặt giấy: "Nét này tỷ tỷ viết rất giống một vị hảo hữu của Yến nhi nha".
"Hảo hữu" câu này được nói ra từ miệng tiểu hài tử nghe thực thú vị, Lệ Sa "Ồ" một tiếng khích lệ phát hiện của tiểu Yến.

Cô lại ngửa đầu nhìn trời đêm.

-"Địa ngục cũng bị vòng xoay thái dương hệ ảnh hưởng nữa sao?".

Tiểu Yến nhăn mặt hỏi: "Tỷ Tỷ nói cái gì địa ngục a?"

Tiếng nam nhân mắng chửi xôn xao.

Lệ Sa ngồi xổm ngang bằng chiều cao tiểu Yến, vuốt mái tóc bóng mượt của nàng: "Yến nhi tự trở về phòng có được không?"

Cái đầu nhỏ lắc lắc rồi gật gật, tiểu Yến muốn cùng Lệ Sa học thêm nhiều chữ, mẫu thân từng dạy tiểu hài tử phải biết nghe lời thì mới được trưởng bối thương yêu, trong tư tưởng ngô nghê của nàng, Lệ Sa không khác nào tiên nữ hạ phàm, nàng hiển nhiên răm rắp nghe theo.

"Tốt"

Lệ Sa xếp gọn chồng giấy, dằn trên đó nghiên mực, có thế mới không bị gió cuốn bay.
Hán tử đầu đảng râu quai nón, mặt chi chít thẹo, hắn đập đập tờ giấy trong tay: "Tô Tố Tố ở chổ chúng ta đánh bạc, còn mượn thêm hai trăm lượng, đã qua năm ngày, số nợ kê thành một ngàn hai trăm lượng, một ngày tăng hai trăm lượng, ta đây có hảo ý báo Tô phu nhân một tiếng".

-"Cái gì hai trăm lượng? Sao các ngươi không chuyển nghề ăn cướp luôn đi", Tô lão phu nhân nóng giận xém chút gỡ hài phang bọn chúng.

Hán tử nhún vai: "Lão phu nhân a, sòng bạc không phải là nơi hành thiện tích đức a".

-"Muốn đòi nợ hãy tìm kẻ vay nợ".

Tư Mạn suốt buổi chớ hé nửa lời, tới khi phát ngôn lại khiến những người ở đó một phen nín thở, Tô lão phu nhân không dám tin, bà run môi hỏi: "Mạn nhi, ý ngươi...".

Hán tử cất giấy ký nợ, hắn xắn tay áo hầm hừ khủng bố, nếu không đòi được nợ hắn xin thề nghiền lò rượu Tư gia thành bã đậu mới vừa lòng.
-"Ai mượn nấy trả".

Gia nhân nhốn nháo chia hai hàng, nhường Lệ Sa dễ dàng đi qua. Cô không hứng thú can thiệp chuyện cá nhân nhà người ta, đáng nói hơn nữ quỷ Tô Tố Tố là nhân vật chính, mắc mớ gì lôi kéo thêm Tư Mạn nhập cuộc, Lệ Sa chịu ơn nàng nên không thể nhắm mắt làm ngơ.

-"Chủ nhân giấy nợ là Tô Tố Tố của nhà họ Tô", Cô lúc lắc dời cao ngón trỏ, coi hắn như học sinh tiểu học tập đánh vần: "Các ngươi đòi nợ Từ gia làm cái gì a?"

Hán tử buông lời tục tĩu, thô lỗ nhổ nước bọt: "Haha, các nàng là người một nhà a".

Lệ Sa lại nói: "Ta hỏi ngươi chính tay Tô Tố Tố hay Tô phu nhân đây đóng dấu xác nhận?"

Hắn tử nói: "Tô Tố Tố"

Lệ Sa thôi vuốt cằm, đập tay lượn một vòng hỏi nhóm bá tánh tụ tập xem cuộc vui: "Thế ngươi nên tìm Tô Tố Tố, còn Tô phu nhân đây đâu liên quan. Mọi người thấy ta nói có đạo lý không nào?"
Bá tánh giơ tay cổ động "Đúng a, đúng a".

Cô ngoắc đại năm ba tên gia nhân: "Các ngươi đi báo quan phủ, nói rằng...", Lệ Sa suy tư hỏi hán tử: "Sòng bạc các ngươi tên là gì?"

-"Lộc Tài Ký a"

"Đa tạ" Cô nói tiếp: "Nói rằng sòng bạc Lộc Tài Ký vô duyên vô cớ quấy rối Tư gia".

Nghe "Quan phủ" hán tử câm tức dậm chân, siết bàn tay hình nấm đấm, đấm vài quyền vào không khí: "Tiểu tử, ngươi khôn hồn đợi lão tử xử lý ngươi".

Bá tánh lẫn chúng gia nhân hoan hô nhiệt liệt, chỉ thiếu tung hô Lệ Sa lên trời nữa thôi.

Kịch vui cũng đến lúc tàn, ai về nhà nấy.

Cuối cùng nữ chính Tô Tố Tố đã chịu xuất đầu lộ diện, nàng khép nép ngập ngừng như cổ họng mắc khúc xương to, nhổ không được, nuốt cũng không thành.

Lệ Sa tìm một cái cớ lánh mặt, cho bọn họ không gian thoải mái giải quyết chuyện gia đình.
Căn phòng cũ cánh cửa hỏng nát không còn sử dụng được nữa, cùng lắm chuyển sang căn phòng bên cạnh, dãy phòng đó còn trống rất nhiều a, cần gì dời cô sang tận phía đông, liên thông khu vực Tô Ái Ái. Nàng cả quãng đường cứ kè kè gần sát một bên, bực chết đi được.

-"Lạp công tử, ánh trăng đêm nay tròn sáng, chẳng hay người có nhã hứng đối Ái Ái thưởng trà vọng nguyệt hay không?"

"Ách" Lệ Sa khéo léo che mũi, nhanh bước thoát một cái vòng tay từ Tô Ái Ái, qua loa ngước nhìn: "Tô cô nương thứ lỗi, ta có chút mệt mỏi".

"Nga~" Tô Tố Tố giấu đi tia mất hứng, nàng mềm mại nói: "Lạp công tử nên nghỉ ngơi sớm... Ta ban đêm không có thói quen đóng cửa".

Lệ Sa nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói, Cô giữ phép lịch sự chào nàng một cái, đôi chân dài đi như chạy, mà chạy như bay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net