Chương 55: Bỏ lỡ một người, bỏ lỡ một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám năm trước Phác gia đóng băng gần hết cửa hiệu lớn nhỏ, lô rượu cuối họ không nhập nhưng vẫn hào phóng chi đủ. Tư Mạn từ giã Lệ Sa trở về quê nhà, thương nhân khắp nơi đối với xuân hồng tửu rất có hứng thú, Tư gia như diều gặp gió, đường làm ăn phất cao không tưởng, chưa đầy một năm gầy dựng tiếng tăm vang dội.

Không còn Phác gia, thị trường tiềm năng như Diệp Quốc bớt đi phần nhộn nhịp. Tư Mạn tám năm qua không đặt chân vào Diệp Quốc nên hiện tại tin tức Phác gia ra sao nàng cái gì cũng không biết.

Cô che mắt, khung cửa vải chói chang màu nắng, sáng rồi sao? Cô còn chưa chợp mắt nữa là.

Đôi chân trần dẫm dẫm sàn nhà, tư duy lọt xuống hố đen tăm tối. Hồn ma có thể chạm đất? Biết đói bụng, biết ăn, biết ngủ?

"Ca ca" tiếng gõ cửa và giọng nói trẻ con.

Là tiểu Yến.

Lệ Sa vấn gọn búi tóc, sực nhớ nơi này làm gì có hệ thống dẫn nước.

Cô dụi mắt lê thân qua tấm bình phong, nhìn lượng nước chứa trong thùng gỗ cỡ đại, chán nản vuốt mặt, bấy nhiêu nước làm sao mà tắm a.

"Tới đây"

-"Lạp công tử, nhĩ hảo".

Tiểu Yến ngồi dưới chân Tô Ái Ái, nàng xếp chiếc lá cuối cùng vào một hàng dài ba mươi lá, đôi tai nhỏ phủi phủi ngẩn đầu cười bẽn lẽn.

Đứa nhỏ này thông minh đấy chứ. Tô Ái Ái tính cách không sỗ sàng như tỷ tỷ của nàng, nói chung các nàng không tính là người xấu cũng không hẳn là tốt, tìm mình sớm như vậy làm gì đây?

-"Ta thay mặt tẩu tẩu hôm nay đưa ngươi dạo một vòng Thanh Thục trấn, nhân tiện mua vài bộ y phục mới".

"Ân" Tư Mạn có nói qua chuyện này, nhưng người dẫn đường là nàng, chứ không phải Tô Ái Ái, mà thôi đi, ai cũng được.

Cô chìa tay mời Tô Ái Ái dẫn đường: "Phiền Tô cô nương".

Ngẫu nhiên đụng mặt Tô Tố Tố, ả không chút kiêng dè hiên ngang đá đểu cô một cái. Lệ Sa không để tâm lắm, cô tập trung vào cuộc đối thoại với tiểu Yến.

Tô Tố Tố từ ống tay áo đem ra một bức họa, nở ý cười thâm hiểm rồi vui vẻ bước vào một căn phòng, thân thiết kêu: "Tẩu tẩu".

Tư Mạn ớn lạnh sống lưng, chưa gì đã thấy một màu giả dối. Nàng chỉ chiếc tai nải kia: "Hai trăm năm mươi lượng, cũng là số bạc cuối cùng ta cho muội. Sau này nếu còn gây họa, tự muội gánh lấy, bằng không ta đành thủ vai ác đuổi muội khỏi Tư gia", nàng là người biết trước biết sau, năm ngày lãi năm mươi lượng là quá rộng rãi cho lũ bất lương kia rồi.

Tô Tố Tố phừng phừng lửa giận đập bàn, không phục nói: "Tẩu tẩu, ca ca sinh thời nhất mực thương yêu ngươi, cùng ngươi gầy dựng cái sản nghiệp trăm vạn này, để khi hắn qua đời ngươi đối xử với chúng ta như nào a?"

- "Tư Mạn a~ ngươi gần đây sức khỏe kém, không bằng giao Tố nhi, Ái nhi quản lý lò rượu phía đông thành a".

Tô lão phu nhân làm sao không rõ bản tính nhi nữ. Tô Tố Tố ham mê cờ bạc, Tô Ái Ái si cuồng tình nhân, cho nam nhân ăn bao nhiêu ngân lượng cũng không tiếc, nhưng lại rạch ròi tính toán từng đồng bạc lẻ với bà "Lòng mẹ bao la như biển thái bình" đúng như thế, dù các nàng nhân cách tệ đến đâu đi nữa cũng là hài tử do bà dứt ruột sinh ra.

Hai tháng trước Tô Tố Tố ngỏ ý muốn tiếp quản lò rượu phía đông nhưng Tư Mạn không đồng ý, bà nghĩ nếu Tô Tố Tố toại nguyện, biết đâu nàng hồi tâm chuyển ý mà quay đầu.

Tư Mạn hiếu thuận đỡ Tô lão phu nhân yên vị, bà ưng lòng vỗ nhẹ tay nàng. Nàng bằng lòng thành thân cùng nhi tử Tô Lăng Lăng của bà, dù thừa biết gia cảnh hắn nghèo hèn thân phận thấp kém, dạy nhi tử bà cách kinh doanh, sinh cho bà nội tôn thông minh hiểu chuyện, còn hết lòng phụng dưỡng mẹ chồng, thiên hạ rộng lớn, nàng dâu tốt như Tư Mạn còn sót lại mấy người?
Chỉ tiếc nhi tử Tô Lăng Lăng bạc phần bạc phước, ở độ tuổi tráng niên mà qua đời.

Tô Ái Ái ôm chân Tô lão phu nhân khóc như mưa: "Nương, người xem... nữ nhi mệnh khổ mà".

Không biết Tô Tố Tố thật tâm hay giả mèo khóc chuột, Tô lão phu nhân đều đau lòng như nhau, bà gọi một tiếng: "Mạn nhi".

Tô Tố Tố biết Tô lão phu nhân cưng chiều nàng, lôi kéo bà nhập cuộc, mục đích tìm một chổ dựa.

Tư Mạn nói gì thì nói cũng đã làm tròn bổn phận tẩu tẩu nhưng các nàng chứng nào tật nấy, qua được vài hôm liền chứng nào tật nấy.

Tính tới thời điểm hiện tại, lò rượu đông thành là nơi ăn nên làm ra nhất, Tô Tố Tố tham vọng không có nhỏ. Lúc sinh thời Tô Lăng Lăng có hỏi qua ý kiến nàng, tính toán làm sao để phát triển lò rượu phía đông, đây cũng là của hồi môn hắn dành cho hai tiểu muội của mình.

-"Được, lò rượu phía đông ta giao muội toàn quyền quản lý".

-"Nương, người nghe chưa? Tẩu tẩu đời nào... hả?", Tô Tố Tố lau nước mắt, dựng thẳng người, nàng tròn mắt hỏi: "Tẩu nói thật?"

Tư Mạn chuyển tới tay Tô Tố Tố một mảnh giấy và chiếc hộp thiết: "Với điều kiện muội phải ký cho ta một bản giao ước".

Tô Tố Tố trong đầu chỉ nhìn nhận ngân lượng, ngoài ra tâm cơ không có sắc xảo như muội muội Tô Ái Ái. Không một tia lưỡng lự, ấn ngón tay trên bản giao ước mà chính nàng còn chưa đọc qua.

Tư Mạn thu bản giao ước, cất kỹ. Thong dong nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, doanh thu lò rượu phía đông trong vòng một năm phải tăng gấp năm, nếu không thực hiện đúng giao ước, người chịu trách nhiệm tức là ngươi, Tô Tố Tố, chẳng những bị tống cổ khỏi Tư gia, suốt đời chịu đau khổ sống trong cảnh lao ngục".
-"Mạn nhi?", Tô lão phu nhân nửa mê nửa tỉnh gắng gượng đỡ đầu.

Tô Tố Tố mắt nổ đom đóm, ù tai hoa mắt, ghị mặt bàn gỗ làm điểm tựa. Không ngờ Tư Mạn dám giở trò hèn hạ trên đầu nàng, Tô Tố Tố bây giờ muốn chửi bới cũng không còn khả năng, miệng nàng chả còn chút cảm giác nào nữa.

Lò rượu phía đông sớm muộn gì cũng thuộc về các nàng, Tư Mạn không cho phép các nàng phá hoại thành quả của Tô Lăng Lăng, nếu Tô lão phu nhân không biết phương thức dạy các nàng kiếm tiền, vậy cứ giao cho Tư Mạn nàng là được.

----------------------------------------

Kinh thành xưa, Lệ Sa được dịp thấy qua vài thương nhân Thiệu Quốc ăn mặc y hệt bách tính tại trấn Thanh Thục này, nam nhân ở đây mười người hết chín người tóc tai xoăn tít, đỉnh đầu đội nón vải hình lục giác thêu hoa văn đặc trưng.
Thương đoàn đằng kia một thân y phục Diệp Quốc, cái gì Diệp Quốc? Lẽ nào mình nhìn nhầm?

-"Lạp công tử, ở đây".

"Ân" Lệ Sa một cái quay đầu, nhóm người Diệp Quốc không còn đâu tung tích.

"Lạp công tử, thử cái này"

"Màu này rất hợp với ngươi"

"Eo ngươi thật nhỏ nha"

Tô Ái Ái chọn hết bộ màu tím, nhảy sang bộ màu hường, này nọ lọ chai, xoay cô mòng mòng như chong chóng.

Lệ Sa cầm lòng không đặng nói "Tiểu Yến đưa ta đi đạo một vòng" cô nắm tay tiểu Yến chạy trối chết.

Tô Ái Ái bực tức đấm đá đống y phục ngáng chân nàng, đợi chi trả xong thì chẳng thấy Lệ Sa đâu nữa.

Tiểu Yến có nói, xin mẫu thân đưa Lệ Sa dạo phố không phải mục đích chính, gặp một vị hảo bằng hữu mới là chủ đích của nàng, vị hảo bằng hữu kia hằng năm vào ngày này sẽ ngồi ở Hoa Thành lâu đợi nàng, ba năm rồi không có thất hẹn a. Khác với mọi khi, lần này tiểu Yến muốn giới thiệu Lệ Sa, nàng sốt ruột mong hai người họ đọ thử nét bút, thực sự rất giống nhau.
Lệ Sa bế tiểu Yến hòa nhập dòng người xuôi ngược, vừa nghe nàng kể về vị hảo bằng hữu của nàng. Người kia thân xác trưởng thành nhưng trí tuệ vẫn là của trẻ con, đám nam hài thấp bé muốn ức hiếp cướp kẹo của nàng dễ như trở bàn tay, Tiểu Yến một lần ra tay tương trợ nên cả hai kết giao từ đấy, mỗi năm nàng lại ghé Thanh Khê trấn tặng tiểu Yến một món quà.

-"A, bằng hữu của Yến nhi đang ở trên lầu hai a".

"Nga~" Lệ Sa ngước nhìn không quá ba giây, nắng chói quá.

-"Ngươi! Tên họ Lạp!", Tô Tố Tố bức giấy nợ xé rẹt rẹt, khoanh tay đẩy cao cằm.

Lệ Sa nắm tay tiểu Yến mặc kệ Tô Tố Tố, tiến vào bật thềm vừa lúc Tô Tố Tố nói to "Có kẻ đang tìm ngươi".

Cô dìu tiểu Yến bước qua bật thang, không quan tâm ả xàm ngôn.

"Hắn đến từ Diệp Quốc!"
Tiểu Yến lễ phép cúi chào ba nữ tử ngồi cách vị hảo bằng hữu của nàng một cái bàn, ba nữ tử nọ cũng mỉm cười chào nàng.

Nữ tử hồng y tay cầm sẵn kẹo mút, mắt thấy tiểu Yến nàng cười tít mắt, hối hả vỗ chổ ngồi bên cạnh nàng.

Tiểu Yến quẹt mũi khanh khách cười, nhận thanh kẹo cho ngay vào mồm, mãn nguyện nói "Yến nhi thích thứ này nhất nhất nhất".

Lệ Sa và Tô Tố Tố đứng bên vệ đường trao đổi lâu như vậy cũng chưa xong. Tiểu Yến mút thanh kẹo một lần nữa mới vừa lòng rút ra, nàng chồm cái đầu nhỏ thủ thỉ bên tai hồng y nữ tử, ngón tay bé chỉ xuống mặt đường.

Hồng y nữ tử làm như bất ngờ lắm, che môi, chất giọng ngọt ngào hô: "Trên đời này thật có loại chuyện như ngươi nói sao?".

Tiểu Yến hãnh diện nói: "Tỷ ấy đẹp như tiên nữ, tỷ ấy nói chuyện xong sẽ lên đây ngay thôi, tỷ tỷ nhìn xem".
Hồng y nữ tử đưa mắt theo ngón tay tiểu Yến, vừa khớp lam y nam tử ngẩn đầu, mới biết tiểu Yến nói không có điêu.

Nàng đẩy chiếc hộp ngọc hình chữ nhật chạm tay tiểu Yến, vật bên trong là bút lông phỉ thúy, nàng mong muốn lần gặp sau tiểu Yến chữ viết cải thiện hơn một chút. Tiểu Yến là người bạn đầu tiên mà có thể thả lỏng phòng ngự, thoải mái trò chuyện, không như những người xấu xa ở kinh thành, ai cũng đáng sợ, ai cũng muốn lừa gạt nàng.

Đẹp như tiên nữ? Nữ tử bàn bên chau mày nhìn theo hướng tiểu Yến vừa nói, một cặp nam nữ gần vách tường nói nói diễn diễn xong lôi kéo nhau bỏ đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net