Chương 56: Xin chào! Vị bằng hữu nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Bao giờ tới nơi?".

Lệ Sa không muốn đi tiếp, cô nghi ngờ nhân vật Diệp Quốc gì gì đó chỉ là trò hư cấu của Tô Tố Tố. Nàng và cô không thù không oán, lừa cô để làm gì a.

Cánh rừng cây cối âm u, vừa hay dừng ngay bìa rừng, quay về vẫn còn kịp.

-"Ể, tiểu tử thúi ngươi đi đâu a".

Trong ba tên nam nhân cô nhận ra một người, tên đầu xỏ băng dòi nợ đêm trước. Lệ Sa không thích nhiều lời, cô đi hướng nào, đường nào, lối nào, bọn chúng cũng hành động y như thế.

Không ổn.

Cô mãi đề phòng ba nam nhân chính diện, nào để ý hoặc nghi nghị Tô Tố Tố đâu, từ phía sau choàng khăn tay bịt kín mặt mũi, cánh tay này không phải Tô Tố Tố thì còn ai vào đây.

Mùi hương quái lạ đánh gục toàn bộ giác quan, rút cạn sức lực, mi mắt buồn ngủ cực hạn "Chết Tiệt! Trúng kế rồi!".

"Ta là người tìm ra hắn, ta đương nhiên xứng đáng nhận phần nhiều nhất!"

"Ta khinh! Nếu không có bọn ta, ngươi thì làm được cái tích sự gì? Giá khởi điểm năm mươi ngàn lượng, nghĩa là không ngừng lại ở đó. Xú nha đầu ngươi định qua mặt lão tử a? Bảy ba, chúng ta bảy, ngươi ba"

"Hừ! Các ngươi qua xem thường Tô Tố Tố ta"

Tô Tố Tố phi bức họa vừa khích nằm trên đống lửa, bức họa dung nhan nam tử cháy bừng mất hình mất dạng: "Ta không nói địa điểm giao người, các ngươi tự đi mà tìm".

"Ngươi..." hán tử cầm đầu gầm giọng,  ném sợi dây thừng tay rút đao, hắn phun nước bọt: "Hảo! Lão tử đổi ý, không cần tiền thưởng", hắn miệng nói, tay còn lại buông vỏ đao cởi đai lưng chính mình.

Hai tên đồng bọn hiểu ý hắn, bắt giữ Tô Tố Tố, dọa sẽ cắt cổ nàng nếu nàng chống đối.

Tô Tố Tố, một con cọp giấy không hơn không kém, nàng hồn vía lên mây cầu xin hắn tha cho nàng, bọn họ muốn lấy bao nhiêu bạc cũng được, nhưng hán tử nào nghe lọt vào tai.

-"Ngoan, chờ lão tử vui vẻ xong liền bán ngươi cho kỹ viện, bán tên tiểu tử thúi kia làm nô ɭệ... tiểu nương tử, nàng chịu không?".

Mép môi ứa nước bọt, hắn búng đao, y phục Tô Tố Tố khuyết từng mảng lớn, hắn và đồng bọn dâm dục cười phá lên.

Cam chịu nhắm mắt, Tô Tố Tố nàng hối hận thì đã muộn, nụ cười mẫu thân bát ái bao dung nàng vô điều kiện là nuối tiếc lớn nhất của nàng.

-" Tô Tố Tố! Giúp ta một tay!".

Sao? Hán tử lão đại úp mặt xuống đất bất động, tay chân nàng tự do hoạt động không còn bị khống chế, thứ làm nàng sốc nhất là Lệ Sa, cô đơn độc cầm đao chém loạn xạ, cho hai nam nhân kia mười lá gan cũng không dám tiếp cận cô.

Tô Tố Tố mò mẫm bê hòn đá to đâm đầu chạy, nàng bổ xuống đầu tên nam nhân xoay lưng về phía nàng, hắn ngã nhào ngất xỉu.

Tên nam nhân sống sót cuối cùng, hắn hoảng hồn quăng đao bỏ chạy.

Lệ Sa chùm lên đầu Tô Tố Tố bằng áo khoác của tên lão đại, ý chỉ "Hãy mặc nó". Bọn chúng chẳng qua ngất đi một thời gian, phải tranh thủ thời gian trốn càng xa càng tốt. Trên đường đi cô không hỏi nàng vì sao hại mình, cũng như đó là bài kiểm tra lương tâm nàng còn hay đã mất.

"Thật có lỗi" Tô Tố Tố nói nhỏ, nàng trước giờ chưa từng xin lỗi ai nên lời lẽ sượng cứng khó nghe. Bức họa dung nhan Lệ Sa nàng nhặt được từ bọn săn tiền thưởng, trộm nghe thù lao tận năm mươi ngàn lượng, khi ấy nàng mặc sức tiêu xài mà không cần nhìn sắc mặt Tư Mạn nữa.

-"Biết lỗi, nhận lỗi là chuyện tốt, nhân cách vẫn còn hy vọng cứu chữa".

Tô Tố Tố khinh thường hừ một tiếng, thực sự trong lòng nàng vô vàn cảm kích Lệ Sa.

Trong cái rủi có cái may, xa xa thấp thoáng đoàn xe ngựa , hai bên đường cây cối âm u, không có lấy một hộ dân, trước mắt cầu bọn họ tương trợ, tùy cơ ứng biến.

"Xin chờ chút! Xin chờ chút!"

Mã phu kéo dây cương, tay cầm đuốc phóng xuống xe, nam tử y phục nhem nhuốc và một cô nương ăn mặc không giống ai, nếu không phải phường bất lương thì cũng là quân trộm cướp. Nghĩ vậy, mã phu phòng thủ lui vài bước chân.

Lệ Sa thấy thế, cấp bách phân trần: "Chúng ta gặp cướp".

-"Ngươi... có phải thần tiên... thần tiên ca ca của Yến nhi?".

Nữ nhân ngồi trên xe ngựa vén rèm, đôi mắt ướt chớp chớp đợi Lệ Sa trả lời, nàng lạ kì quệt ngang đáy mắt, sao tự dưng nàng lại muốn khóc, rõ ràng nàng đâu có muốn khóc a, nam tử kia cũng đang ngấn lệ, nhiệt tình rơi nước mắt, người kia khóc thật đẹp, không chải nước mũi, không mếu máo nháo nhào.
"Nặc Ba?"

Nàng đưa mắt hỏi người bên trong: "Ngọc Hoa, ngươi biết nàng?".

Ngọc Hoa bỏ qua câu hỏi, vội bay xuống xe, cùng lúc Trân Ni và Trí Tú đứng ở đó.

Dung mạo này, đúng thật là nàng không? Tiểu thư của cô có đôi mắt sáng, bờ môi khẽ mím là điềm báo chẳng lành, nàng sắp nổi giận? Không đúng... nàng lẩn tránh đụng chạm từ cô, nàng vì sao sợ hãi? Nàng... không nhận ra cô?

Tấm lụa nhu mềm vi vu nơi cạnh hàm, Trí Tú lau vết bẩn cho mình, đúng... nàng là Trí Tú, đây là Ngọc Hoa, kia là Trân Ni!

"Cẩn..." Lệ Sa á khẩu vô ngôn, chật vật nén cơn nghẹn lòng, cố cách mấy cũng không mở nổi lời.

Ngọc Hoa ngăn cản cô tiếp cận xe ngựa, bất đắc dĩ lôi cô đi theo các nàng, Trí Tú, Trân Ni cũng góp phần cưỡng chế.

-"Ngươi vì cái gì mất tích tám năm trời, không chút tin tức?".
Ngọc Hoa và Du Mặc lần đó khô phục thị giác đã không còn thấy Lệ Sa đâu cả, cô biến mất như chưa từng tồn tại.

Cô vỗ gáy, phát sinh vô số dấu chấm hỏi: "Cái gì mất tích tám năm? Các ngươi không phải đều đã chết rồi sao?"

Trân Ni nổi da gà, ôm cánh tay Trí Tú, lườm Lệ Sa: "Ngươi nói cái gì chết? Chúng ta còn chưa có chết đâu".

Trí Tú chán ghét đẩy Trân Ni, nàng cảm nhận được điều dị thường ở Lệ Sa, cô gầy hơn xưa, dung mạo như tiên trên trời, tất cả còn lại không hề biến đổi theo thời gian.

-"Ngươi thời gian qua đã đi đâu?".

"Ân...ta" Còn nhớ ngày Tô Tố Tố phá cửa xông vào, vì sao hồn ma không thể đi xuyên vật thể? Vì các nàng căn bản không phải là hồn ma. Vì sao những người ở đây hoạt động ban ngày và nghỉ ngơi vào ban đêm tuân thủ giờ giấc khoa học? Vì nơi đây là cõi dương thế nào phải chốn âm ti.
Cô nhìn bầu trời đen không có lấy một ánh sao, cười ngây dại "Người thương xót tôi sao?"

Sấm chớp sáng rực một góc trời, tuyến đường này thẳng tiến đến biên giới vào sáng hôm sau. Trí Tú phân phó hai cao thủ hộ tống Tô Tố Tố bình an hồi Tư gia.

Năm đó Phác lão gia hay tin Thái Anh thập tử nhất sinh, lành ít dữ nhiều, ông đau buồn tự trách, dần hóa thành tâm bệnh, bất đắc kỳ tử trút hơi thở cuối cùng bên cạnh nữ nhi.

Phác gia như rắn mất đầu khốn đốn khôn cùng, biến thành con mồi béo bở nằm giữa bầy thú hoang. Trân Ni nàng ứng phó không nổi, phụ mẫu nàng thế lực tại kinh thành vẫn là thua thiệt người ta, thổ phỉ ngày càng lộng hành, giữa ban ngày ban mặt công khai quấy phá Phác gia, các nàng cầu cứu quan phủ trong vô vọng, chứng tỏ có kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện. Biểu nàng đi nhờ vả Hoắc Cẩm Dương à? Nàng thà chết còn hơn!
Có câu "Lấy độc trị độc" gian hồ giải quyết gian hồ, thế thì người trong gian hồ nàng quen biết còn ai ngoài Trí Tú.

Đối với các nàng tám năm thực sự rất dài, bán đi cửa hiệu, thổi bay phân nửa gia sản cầu thần y tứ phương tám hướng, khó khăn biết nhường nào cùng tử thần tranh giành mạng sống Thái Anh.

Trời cao không tuyệt đường người, Thái Anh cát nhân thiên tướng thức tỉnh sau cơn mê dài. Một Thái Anh thiên tư hơn người, chúng nhân ca ngợi đâu còn nữa, nàng trí tuệ chậm phát triển, cái gì cũng không hiểu, hỏi gì cũng không biết, không thể tự mình ăn uống tắm rửa, tinh khôi như trang giấy trắng, điều chi cũng xa lạ với nàng.

Sân sau trọ quán.

Thái Anh đưa xích đu, ngân nga vài câu hát đồng dao, lâu lâu lén nhìn bốn vị ca ca mặt lạnh giám sát nàng suốt cả ngày. Nghiên nhi nói để đảm bảo an toàn cho nàng, còn nàng ngoài cảm thấy bức bối thì chính bực bội.
-"Vị tiểu thư này, người tên họ là gì?".

Bằng hữu thần tiên tỷ tỷ của Yến nhi quỳ một chân trước mặt nàng, cười với nàng. Yến nhi nói không sai, người đó cười lên thực đẹp mắt, cớ sao ở góc độ nào nàng nhìn cũng chướng mắt.

Sóng mắt cay cay vô cớ, nàng cúi gầm mặt giả đò chơi đùa đóa hoa dại, môi nhỏ thấp giọng: "Bọn họ nói, ta tên Thái Anh ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net