Chương 57: Kết giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cái gì ghét ta?

Vì ta không thích ngươi.

Cánh tuyết liên bằng sợi chỉ thêu sống động khoe sắc trên đôi hài màu ngọc, Lệ Sa chính là tay trần lau sạch nó. Nàng rụt chân, liền nói: "Ngươi không thấy bẩn?"

Lệ Sa nhướng mày, ghi nhận câu hỏi của nàng, tỉnh bơ đáp: "Vì nàng ghét bẩn."

Cô che nắng sớm, nhìn xa hơn vào sâu lối mòn.

Khoảng sân lót đầy đá cuội trắng, quanh nàng không có lấy một nhành cỏ nói gì tìm được hoa, đôi hài nàng phủ ướt lớp sương mỏng, loại hoa dại trên tay nàng bìa rừng mọc rất nhiều. Nhóm cận vệ lạc mất nàng, Ngọc Hoa cũng vậy, làm một trận gà bay chó sủa, xém chút đập nát trọ quán để tìm nàng. Cô còn không biết Thái Anh tinh nghịch ma lanh như vậy đó, biện cớ muốn ăn món điểm tâm do Ngọc Hoa tự tay chế biến, lừa cận vệ mất cảnh giác, sau tất cả nàng một mình trốn đi chơi.

Biết rằng là vậy, mang thân cận vệ nhưng không bảo vệ nổi chủ nhân, thật khó mà tha thứ.

-"Phiền các ngươi lui xuống một chút."

Cận vệ trưởng dưới ánh mắt Lệ Sa, hắn cũng ngửi thấy mùi vấn tội đâu đây, biểu tình khổ sở gãi đầu, đồng kéo nhau rút lui.

-"Nàng một mình vào rừng làm cái gì a?" Lệ Sa nghiêm mặt đặt ra câu hỏi nhưng âm giọng lại dịu dàng êm nhẹ. Cô đẩy nhịp nhàng xích du, cổ tay lộ một vệt đỏ hồng, cô ở thời điểm nào bên cạnh nàng, nhất định tự véo bản thân cho bằng được, kiểm chứng xem, có phải là ảo mộng nữa hay không.

Thái Anh không phản hồi, nhất nhất giữ im lặng nghịch cánh hoa. Lệ Sa mấy hôm liền đau đầu nhức óc, trăm phương nghìn kế lo nghĩ vất vả lấy lòng nàng, còn nàng chớ hề yêu mến mình nếu không muốn nói là ghét bỏ, nàng hòa ái với cả thế giới trừ cô. 

-"Ta tên Lệ Sa, chúng ta kết giao bằng hữu có được...kia...tiểu thư." Cô nhặt nhành hoa dại nhanh chân đuổi theo nàng, nóng lòng hỏi: "Nàng vì sao ghét ta?"

-"Đừng bám theo ta! Ta không thích ngươi!"

Thái Anh dụi mắt, bịt tai, không muốn nghe cũng không muốn nhìn. Cái tên "Lệ Sa" có là gì mà nàng suýt không nhịn được nức nở, nàng ghét khóc nhè, Lệ Sa luôn khiến nàng phải khóc nhè, nàng không thích gần gũi Lệ Sa.

"Biểu muội?" Trân Ni còn chưa giơ tay chào hỏi thì vận tốc chết người của Thái Anh cuốn nàng cuồng xoay, không biết là bao nhiêu vòng, khi nàng lấy lại ý thức là lúc nằm trong vòng tay người nào đó.

-"Kim tiểu thư có chút béo."

"Hừ" Trân Ni ngạo kiều hất hàm, cường ngạnh quăng xuống Trí Tú nửa con mắt. Nếu nói luyện kiếm là thú vui, thì thưa rằng không phải, châm chọc mình mới là thú vui lớn nhất của Trí Tú nàng a.

Đường đường Kim gia đại tiểu thư như nàng, lí nào chịu ấm ức tùy ý một nữ tử gian hồ muốn cười thì cười, muốn chê thì chê?

"Xin lỗi tiểu thư, ta đang rất gấp." Tiểu nhị tay xách khệ nệ hai chiếc giỏ nặng, dường như là hành lý của khách nhân. Trách Trân Ni trái không đứng phải không đứng, lại chọn ở giữa đường gây trở ngại lưu thông làm cái gì? Hắn không kịp "Bóp phanh" bất đắc dĩ đẩy nàng một đoạn đường.

Màn cũ tái diễn, nhưng lần thứ hai này khác ở điểm Trí Tú và nàng tiếp xúc trực diện. Nàng trước đó tại sao không nhìn ra Trí Tú cũng là một tuyệt sắc giai nhân.

-"Kim tiểu thư đây... sinh loại tư tưởng bất chính gì nên nhịp tim mới loạn như vậy?" Trí Tú nửa cợt nhả nửa nghiêm túc, ôm nhẹ vòng eo Trân Ni dán sát vào nàng hơn.
Tư tưởng bất chính? Cùng là phận nữ nhi thì có cái gì gọi là tư tưởng bất chính? Nàng không đời nào dính dáng loại tư tưởng bại hoại như Hoắc Cẩm Dương. Càng nghĩ mặt càng tăng nhiệt độ, Trân Ni phủi tay áo, nói một câu mới bỏ đi: "Ta chỉ hứng thú với nam nhân."

Hai nữ tử sắc nước hương trời giữa thanh thiên bạch nhật thân thiết đụng chạm, làm đám khách nhân có mặt ở đại sảnh đứng ngồi không yên, tưng bừng  xôn xao tiếc hận, oán người ôm và được ôm không phải là bọn hắn.

Vòm trời trắng ngà luân chuyển màu xám nhạt, mới đó mà sụp tối rất nhanh.

"Tiểu thư, nô tì đem tới nước nóng."

Thái Anh dụi mắt, chớp chớp mở mở trong không gian lu mờ, thì ra trời sắp tối.

Kia, nàng ngủ trên giường khi nào chứ?

Nàng lò mò cầm lên hai khúc gỗ mới mở rộng cửa, ngô nghê hỏi Ngọc Hoa: "Ngô~ Ngọc Hoa, chốt gài tại sao gãy làm đôi a~"

"..."

Ngọc Hoa một đường thử độ ấm nước, biện một cái lí do cho qua chuyện. Thái Anh trong trí tuệ của một tiểu hài tử ngay lúc này cũng là một loại may mắn.

Ngón tay dập dìu vỗ về nước ấm, Thái Anh nhìn bản thân phản chiếu trên mặt nước uốn lượn tiểu cơn sóng, nàng nhỏ giọng kêu: "Ngọc Hoa."

-"Có nô tì."

-"Lệ Sa kia, với chúng ta quan hệ như thế nào?"

Khăn lụa phủ tấm lưng Thái Anh dừng đôi chút, không quá lâu lại bắt đầu ma sát. Ngọc Hoa không vội, nàng nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ giải thích cặn kẽ từng chút một.

Thái Anh nghe xong che miệng thảng thốt: "Ô, nàng là họa sư của Nghiên nhi." Ý nghĩ nọ lóe sáng trong nàng, nàng thật thà hỏi: "Nghiên nhi có biết nàng là nữ nhân hay không?"

Vấn đề này Ngọc Hoa cũng đang thắc mắc, Thái Anh hễ nhìn thấy Lệ Sa y như rằng như chuột thấy mèo, suốt năm ngày nay đường đường chính chính nói chuyện chưa quá năm câu, nàng bằng cách nào sáng tỏ thân phận nữ nhi của Lệ Sa?
Ngọc Hoa hỗ trợ Thái Anh khoác bộ trung y, nàng nghi hoặc, hỏi: "Tiểu thư vì sao biết được thân phận của nàng?"

"A" nàng mím môi che miệng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp. Yến nhi nói thân phận Lệ Sa là chuyện tuyệt mật, nàng làm sao lại quên mất đi? Nàng lảng tránh, thu mình dưới lớp chăn lông.

Ngọc Hoa vuốt đuôi tóc Thái Anh nằm gọn một bên, nàng biết Thái Anh không muốn bàn luận về chủ đề này nữa, nếu nàng là Thái Anh của tám năm về trước, tái ngộ Lệ Sa thì sẽ ra sao? Nàng lắc đầu thôi dám nghĩ tiếp, lặng lẽ rút lui, cẩn thận khép cửa.

Tấm chăn rề rề trì xuống, nàng nhìn cánh cửa lạnh băng đóng chặt rồi nhắm mắt, chốc lát sau nàng đạp tung tấm chăn, sơ sài xỏ chân vào đôi hài. Nàng ngồi trước bàn tròn, ôm bình sứ có chứa đóa hoa dại... đóa hoa mà nàng đánh rơi trong lúc chạy trốn Lệ Sa, bằng cách nào nó lại xuất hiện ở đây?
Côn trùng râm ran kêu, góp thêm phần sức sống đến buổi đêm quạnh quẽ.

Kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng bước chân.

Mảnh ấm áp bắt nguồn từ vần trán bảo bọc lấy nàng, hương thơm thanh mát khẽ khàng xâm chiếm tâm trí nàng, giương cao cổ ý muốn nhiều hơn.

Thái Anh chập choạn mở mắt, quanh nàng mãi mãi vẫn là ánh trăng bầu bạn, đoạn sáng mờ chiếu xuyên đỉnh đầu. Nàng đặt ngón tay sờ giữa trán, mường tượng xúc cảm ấm nóng đã từng, di dời ngón tay hạ bờ má ướt nhòe, nàng lại khóc nhè nữa rồi sao.

----------------------------

Người ngựa tập trung, đội ngũ xếp theo đội hình thẳng hàng chỉ chờ hiệu lệnh liền xuất phát hồi kinh.

Thái Anh đứng dưới mái đình, xoay tròn que kẹo mút đợi Ngọc Hoa kiểm tra cỗ xe ngựa lần cuối.

Áo lụa đung đưa nương nhờ đợt gió thu thổi tới, nàng khăn voan mỏng che nửa mặt ấy mà không làm nàng mờ nhạt chút nào, lữ khách trăm kẻ như nhau si tưởng nữ tử thanh y huyền bí.
"Ô" Thái Anh kinh ngạc nhìn theo từng ngón tay trắng nuột bắt gọn que kẹo, ngăn nó rơi xuống đất.

-"Cẩn thận một chút."

Nàng e dè tiếp nhận que kẹo, trộm ngẩn đầu vừa thấy đôi môi hồng mỉm cười, liền không dám nhìn tiếp. Thái Anh đây là lần đầu biết được Lệ Sa chiều cao vượt trội hơn người, tự ví mình như chim én nhỏ nấp dưới chiếc bóng râm vĩ đại mát mẻ, có chút lo sợ trộn lẫn cảm giác an toàn.

-"...Ta thật lòng chỉ muốn kết giao bằng hữu."

Thái Anh vô ý lùi bước. Nàng đối với cô bớt đi nhiều kiêng kỵ, không bỏ chạy mà nhẫn nhịn cùng cô ở cùng một chỗ. Lệ Sa dẫu gì cũng từng là họa sư của Nghiên nhi, nàng vạn nhất không nên làm Nghiên nhi mất mặt, nàng từng nghe Thẩm a di thường dạy bảo đám tiểu hài tử, lễ phép với trưởng bối mới là đứa trẻ hiểu chuyện.
Thái Anh đương băn khoăn tìm câu trả lời sao cho thích hợp, chợt nghe được câu "Xin lỗi" của cô, vì lí do gì Lệ Sa chủ động buông tha mình thì Thái Anh không mấy bận tâm, nàng chỉ biết dùng hết tốc lực mà chạy. Nàng không cần giữ gìn thể diện cho Hân Nghiên, trở thành đứa trẻ ngoan cũng không cần thiết, càng không thể lí giải nguyên do tại sao mình chán ghét Lệ Sa nhiều như vậy.

Nàng hối thúc Ngọc Hoa dìu mình lên xe, liên tục vẫy tay ra lệnh mã phu xuất phát. Tất cả cử chỉ, từng cái liếc mắt phiền nhiễu của nàng, Lệ Sa đều ghi khắc trong đầu, trong cô hiện đủ loại ê ẩm nhưng môi lại nở nụ cười thỏa nguyện.

Đối với cô mà nói, nàng có bao nhiêu miệt thị xa lánh thì đó chính là một ân huệ lớn mà thượng đế đã ban cho mình, mình nhất định phải thật trân trọng, thật trân trọng.
"Ta e, Lạp cô nương sắp tới sẽ còn phiền não dài dài."

Lệ Sa hồi thần, đưa mắt tìm kiếm chủ nhân giọng nói. Là Trí Tú, nàng chẳng lẽ quan sát cô từ đầu tới cuối, câu nói của nàng rốt cuộc chứa ẩn ý gì? Cô bắt chậm hơn nàng một hơi, nàng nói "Chúng ta cũng mau xuất phát." Thái độ ẩn ẩn lộ lộ, tỏ rằng mình thấu hết huyền cơ nhưng không muốn chỉ điểm, chọc người khác phi thường khó chịu.

Lệ Sa ra hiệu mời nàng rồi bản thân cũng bước theo sau. Bên trong hộp xe, Trân Ni đã đợi sẵn, trông nàng vẫn không thích hợp, dường như thiếu thiếu thứ gì đó. Lệ Sa suy đi nghĩ lại cũng không nhớ nổi nàng là thiếu thứ gì.

-"Nặc Ba, ngươi còn chưa nói qua tám năm trước ngươi đã đi đâu?"

Lệ Sa đem lực chú ý ở cửa sổ quay về hộp xe, lại thất thần một hồi, bất quá không để Trân Ni đợi lâu, cô lưu loát rành rẽ ngẫu hứng cái lý do hư cấu không một chút khiếm khuyết: "Ta khi đó đột xuất giải quyết chuyện tư, không kịp thông báo cũng không tiện nói ra."
Bên ngoài truyền tới những đạo tiếng ồn huyên náo, bắt tay, khua chiêng gõ mõ nhiệt tình chào hàng.

Thế giới quen thuộc này khiến Lệ Sa bụng dạ bồi hồi khôn tả.

Xe ngựa dừng hẳn, cô vén nhẹ rèm trộm nhìn đông đảo con người tề tựu trước đại môn lao nhao tán gẫu, sắc mặt ngập tràn xuân ý.

-"Lạp cô nương, mời." Trân Ni kéo màn mời Lệ Sa, mặt ngoài khẩu khí thiện lành, mặt trong mắng mỏ Trí Tú không ngớt. Trí Tú dựa vào đâu sai khiến mình kéo màn? Ngay từ đầu người cản mình mang theo Thiết Nhi cũng là nàng, xong biến mình thành một đứa nha hoàn hầu hạ cũng là nàng. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến thực đáng giận mà.

"Tĩnh Lôi ca!"

Cô nín thở tìm vị trí Thái Anh, nàng là kêu "Tĩnh Lôi ca" không sai, chính là Từ Tĩnh Lôi không ai khác. Nàng dịu ngoan ôm cánh tay hắn, trong mắt nàng duy nhất có mình hắn, cười tươi dúi đầu vào lòng bàn tay to lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net