Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Nặc Ba! Tới đây, tới đây ".

Lệ Sa không tình nguyện đi tới chổ Thạch Đầu cùng đám gia đinh chi chít tụm năm tụm ba : " Thạch đại ca, ngươi gọi ta có việc gì? ".

Thạch Đầu còn chưa kịp trả lời thì tên gia đinh kia nhanh nhảu lên tiếng: " Các ngươi thấy chưa, ta nói có sai hay không? ".

Thạch Đầu tặc lưỡi, kéo Lệ Sa ngồi xuống, khẽ xuýt xoa : " Trán ngươi làm sao sưng tấy như kia?".

Một tên khác hỏi : " Có phải nhị tiểu thư gây ra hay không? ".

Lệ Sa không có trả lời, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Tên nọ lại hừ lạnh : " Ta nói Phác gia có hai vị tiểu thư, một người đã quá tuổi thành thân nhưng không chịu gả đi, người còn lại tính khí bá đạo hạ nhân chốn này gặp nàng điều muốn kêu một tiếng tiểu tổ tông".

Nhị vị tiểu thư nhà này có như thế nào cô không có quan tâm, ngay lúc này cô chỉ muốn về phòng hảo hảo chăm sóc cái trán của mình mà thôi.

=============

Thái Anh vừa định khom người đột nhiên lực kéo mạnh từ phía buộc nàng phải xoay lại, xém chút nữa là không đứng vững.

-" Ngươi đừng động vào chổ kia a ". Từ ngày đó trở về sau, Lệ Sa thề sống chết chăm sóc bệ mẫu đơn này cho tới khi trưởng thành để chuộc lại lỗi lầm, có khi còn nâng niu chúng hơn cả sinh mạng.

Cô xưa nay không quen ca tụng nhan sắc người khác, tuy nhiên mỹ mạo của Thái Anh lay động lòng người tới mức độ khiến Lệ Sa quên cả hô hấp .

-" Vì sao?".

Qua mất vài giây Lệ Sa mới trở lại bình thường. Không biết biểu cảm của mình vừa rồi có quá trì độn hay không... Cô gượng gạo trả lời: " Chổ hoa kia là do đại tiểu thư tự tay trồng, nguơi tốt nhất không nên động tới ".

Thái Anh lướt tầm mắt qua xấp giấy nhăn nhúm nằm trong tay của Lệ Sa, mới chậm rãi hỏi : " Ngươi mới nhập phủ? ".

-" Đúng a, còn ngươi? ".

Thái Anh thoáng lắc đầu xoay người ung dung bước đi.

-"....".

Nữ nhân kia thực lạ, cô đứng một chổ nhìn theo đến khi Thái Anh biến mất hoàn toàn, mới chợt nhớ ra còn có chính sự phải làm, liền gấp rút thẳng tiến tới phòng học.

Lệ Sa cười khẩy nhìn chiếc bẫy thô sơ mà Hân Nghiên chế tạo, bất quá trò này quá mức cũ rích rồi. Cô một cước dễ dàng nhảy qua bật gỗ, nhàn nhã ngồi xuống thư án kiểm tra tài liệu.

-"Nặc Ba! tại sao ngươi không dẫm...", Hân Nghiên từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, nhất thời sơ ý tự bước qua sợi dây " Bộp".

-"Ai da... tiểu thư a, quyển sách dày như kia nhưng ngươi xem...đầu ngươi cũng không có một chút sứt mẻ nào, quả thật là thiết đầu a ", đôi mắt Lệ Sa sáng rực, trầm trồ nhìn vần trán Hân Nghiên như ngộ ra một chân trời mới.

Hân Nghiên nhất thời lửa giận công tâm, nói không ra lời.

================

-" Ai ui ".

-" A! ngươi ".

-" Nhẹ một chút ".

-" Ái! Ta còn chưa nói xong".

Hân Nghiên bưng chiếc mũi mới vừa hồi phục tiếp tục bị tổn thương. Hừng hực sát khí chất chứa thâm thù đại hận tất cả điều đặt lên người Lệ Sa.

-" Ta cho ngươi xem lại một lần nữa, trong ngày hôm nay phải biết hết cho ta ", Lệ Sa đối với công việc hay bất kỳ nhiệm vụ nào cũng luôn phi thường nghiêm khắc. Hân Nghiên thái độ thờ ơ làm sao cô chấp nhận được đây.

-" Ngươi biết nguyên tắc của ta là gì không? " Cô bước tới gần Hân Nghiên cho tới khi mặt đối mặt mới ngừng lại, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người nghe rùng mình : " Làm việc gì cũng phải dụng tâm ".

Hân Nghiên cảm thấy cổ họng khô khốc lập tức nốc cạn chén nước đầy : " Ta... biết rồi".
*

*

*

*

*

Cuộc đời này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Là một hành trình, mà đã bước lên con tàu của thời gian, sẽ chẳng thể nào ngoái lại.

Lệ Sa  dừng cước bộ ngước nhìn đàn chim ríu ran bay giữa khung trời rộng, màu hoàng hôn rực đỏ ảm đạm như bao trùm lấy cô.

Đứng không biết qua bao lâu, đến lúc phát giác thì trời cũng ngã tối. Lệ Sa xoa nhẹ thái dương, chuẩn bị trở về lại va phải vật gì đó.

Tiểu Cúc té ngồi trên mặt đất, gương mặt lộ rõ nét đau đớn làm cô cũng giật mình theo.

- " Tiểu Cúc ngươi có làm sao hay không a? Xin lỗi vừa rồi ta không có thấy ngươi ".

Tiểu Cúc đầu tiên chính là xem tới xem lui hủ canh gà trên khay có bị làm sao hay không, mới nhẹ nhõm thở phào, lắc đầu ý nói mình không sao, bỗng chân truyền tới cơn đau nhói.

- " Xem ra đã bị trật rồi, ta đưa ngươi về phòng trước ", Lệ Sa nhìn vào cổ chân sưng tấy của Tiểu Cúc, cam đoan phần lớn là không thể tự mình đi được.

- " Không được, cái này phải đưa tới chổ đại tiểu thư".

Lệ Sa khẽ nheo hàng mi cong vút, gạt chiếc khay sang một bên, ý muốn dìu Tiểu Cúc  nhưng nàng vẫn một mực khước từ,  cô phải nói rằng sẽ mang chổ canh kia thay cho nàng, Tiểu Cúc mới chịu thỏa hiệp.

Đi giữa con đường trải dài hàng cây nguyệt quế, Lệ Sa cũng yêu thích loài cây này, bởi xưa kia cô từng có một cô bạn nhỏ cùng tên Nguyệt Quế .

Hồ sen lớn trước căn biệt viện đặc biệt  thu hút sự chú ý của cô, phong cảnh hữu tình, mây trôi gió thổi, bóng trăng tròn in dưới bóng nước sóng sánh giao động, đẹp đến mức không có ngôn từ nào có thể diễn đạt.

Cho tới khi lấy lại nhận thức mới phát hiện mình đang ở giữa cầu, đang lúc hoài nghi chẳng biết ra làm sao, chiếc bóng trắng ngồi ở trọng tâm lương đình đập mạnh vào mắt... Lệ Sa hiện tại chỉ muốn ngất đi cho xong, tuy cô không có sợ ma nhưng gặp cảnh này vẫn là chịu đựng không nổi .
Chờ một chút... bóng trắng kia nhìn kỹ lại rất quen mắt a, cô nhích thêm vài bước mới có thể nhìn rõ.

-" Ngươi làm ở khu này a?".

Thái Anh thả hồn bên trên mặt nước bồng bềnh nhấp nhô, nguyên lai không hề nhận ra có người bên cạnh tới khi Lệ Sa lên tiếng.

Nàng không trực tiếp trả lời chỉ nhẹ gật đầu.

Lệ Sa một khắc trước còn muốn cùng Thái Anh nói chuyện xã giao một chút, khắc sau liền thu hồi ý định. Cô nghĩ rằng Thái Anh là không được bình thường, rất có thể mắc phải hội chứng tâm lý gì đó đi.

Cô chuẩn bị rời khỏi bỗng đằng sau phát ra tiếng nói, chẳng có bất kì hàm xúc nào cả, bình bình đạm đạm ấy lại làm cho người nghe vô cùng khó chịu.

- " Ngươi học viết được bao lâu? ".

- " Mười ngày ".

Thái Anh có chút bất ngờ, tuy nét chữ trên giấy không được đẹp mắt, nhưng hầu như điều là những từ khó, làm sao hai ngày có thể tiến bộ nhanh đến như vậy đâu.
-" Ngươi cũng biết chữ? ".

Gật đầu.

Lệ Sa mừng rỡ rút ra một trang giấy trong số đó tới bên cạnh Thái Anh, chỉ vào hàng chữ đen méo mó : " Ta vẫn chưa hiểu từ này cho lắm, ngươi chỉ giúp ta với ".

Thái Anh tuy không thoải mái nhưng cũng nhanh chóng chỉnh lại từng điểm sai.

Lệ Sa như khai mở đầu óc, cảm thấy học với Thái Anh tốt hơn rất nhiều so với Hân Nghiên.

Khoảng cách cả hai khá gần nên Lệ Sa dễ dàng ngửi được mùi hương trên người Thái Anh lan tỏa, là hương Vani... làm cô bất giác nuốt nuốt xuống một ngụm nước bọt, âm thanh rõ to... hy vọng Thái Anh sẽ không nghe thấy.

Cô xấu hổ đến mức muốn bốc hơi ngay lập tức, làm sao mình có thể bất lịch sự một cách trắng trợn như vậy đâu....đúng là hoàn cảnh làm thay đổi con người mà.
-" Ách... ta phải đem cái này cho đại tiểu thư ".

- " Cứ để đó ".

-"... vậy phiền ngươi ", Lệ Sa cũng không muốn nán lại chổ này thêm một khắc nào nữa.

Thái Anh nhìn bát canh gà, nhìn rất lâu mới hé môi nhấp vào ngụm nhỏ... quả thật vẫn không phải là hương vị ấy.

Đột nhiên Lệ Sa quay đầu trở lại, khiến Thái Anh giật mình ho khan kịch liệt, động tác nhanh nhẹn đóng lại nắp hủ.

-" Ách... ta muốn hỏi sau này có thể phiền ngươi dạy ta học chữ có được hay không? ", Lệ Sa cười đến khó coi.

Thái Anh vuốt ve lồng ngực, tùy tiện gật đầu, nhưng căn bản không có nghe được Lệ Sa vừa nói điều gì.

*

*

*

*

Sau lần đó Thái Anh vô vàn hối hận, nhưng nàng có một nguyên tắc chính là không nuốc lời.

Có điều Lệ Sa không quá phiền toái như nàng nghĩ, từ trên xuống dưới chẳng có bất kỳ điểm nào khiến cho nàng bài xích cả, tuy ngôn từ Lệ Sa nói ra có hơi cổ quái, nhưng từng điểm lại thâm thúy lạ thường, còn có những thứ chưa hề được ghi chép vào trong sách.
Có điều Thái Anh nhìn tới gương mặt còn muốn mị hoặc hơn cả nữ nhân của cô, nàng luôn cảm thấy chán ghét.

-" Ngươi tên gọi là gì? ", Lệ Sa vừa nhai táo xanh vừa nói.

Thái Anh dường như không có để ý tới Lệ Sa, từ đầu chí cuối chỉ chú tâm vào chữ viết.

Cô âm thầm bĩu môi, cũng chẳng quan tâm Thái Anh có trả lời hay không, bởi lẽ nữa tháng qua cô đã quen thuộc với bộ mặt than của nàng, ngoài lúc giảng bài thì nàng một câu cũng không nói.

-" Ta nói ngươi cứ khư khư im lặng không nói gì thì mồm sẽ thúi quắc a ".

Thái Anh ngừng bút, qua một hồi mới có phản ứng : " Cái gì thúi quắc? ".

-" Khụ khụ... không có gì a ", cô vuốt ngực, điều chỉnh lại hơi thở, nói tiếp : " Nguơi làm việc ở đây...ngô~ đã thấy qua đại tiểu thư hay chưa? ".

Gật đầu.
-" Vậy nàng có xinh đẹp hay không a?".

Lắc đầu.

-" Ngươi có tiến bộ không ít, học qua vài lần nữa liền có thể thuần thục ", Thái Anh nói xong cùng lúc rời khỏi lương đình.

-" Nga~... ", Lệ Sa chống cằm dõi theo lối đi của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net