Chương 60: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi nhìn cái gì? Chán sống rồi hay sao?!"

Đám gia nhân cúi đầu răm rắp, thầm lau mồ hôi chờ Trân Ni và Trí Tú đi qua. Tảng sáng tinh mơ, một người toàn thân ướt sũng, một người xách theo chiếc thau đồng. Muốn người khác không chú ý cũng khó đó.

Trân Ni bàn tay đặt trên cánh cửa chợt buông. Nàng đanh mặt xoay đầu, vừa lúc thấy được ý cười trên miệng người kia chưa kịp nén xuống. Nàng hừ lạnh nhếch môi, tự chỉ vào mình: "Ngươi còn dám cười?"

Trí Tú vô tội nhún vai, giao chiếc thau đồng sang Thiết Nhi, Thiết Nhi hiểu ý liền mang nó đi.

Trân Ni xem xong một màn trước mắt, nàng lòng dạ vốn đang sinh khí, nay lại càng phát điên, chỉ vào Trí Tú và bóng lưng nho nhỏ của Thiết Nhi. Nặng nề phun câu nói: "Khá khen! Nô tì của ta ngươi cũng muốn sai khiến?"

-"Nga~ Kim tiểu thư có phát tiết thì đi tìm nàng mà phát tiết a~" Trí Tú che miệng, thoáng trong lời nói đầy tia cười bỡn cợt.

"Hừ!" Trân Ni giận tới mức đầu tóc cũng muốn xì khói. Nàng nghiến răng nói "Hảo!" Ngay sau đó liền nhào tới ôm chặt Trí Tú, còn dụng sức cọ cọ cơ thể ướt sũng của nàng, không quá lâu để y phục trên người Trí Tú trở nên bết bát.

Trí Tú chỉ hận không thể một cước đạp nàng bay xa vài thước. Nhìn xem bộ y phục nàng yêu thích nhất bị Trân Ni biến thành cái dạng gì rồi?

Trân Ni dường như tiên liệu được tương lai nên từ lâu đã trốn vào sương phòng khóa trái cửa, mặc cho Trí Tú nàng ngoài xa kia nổi đóa bao nhiêu.

Thông qua ô cửa vải, sân ngoài không còn bóng người, cuối cùng cũng chịu rời đi. Trân Ni nàng khinh thường bĩu môi mới từ từ thoát ly từng món y phục ướt đẫm. Miệng không quên lầm bầm mắng chửi Lệ Sa, xong lại tới chửi bới Trí Tú.

-"Kim tiểu thư quá coi nhẹ năng lực của ta."

Trí Tú đứng bên bệ cửa sổ, nhàn hạ tựa đầu liếc nhìn nàng. Trân Ni mới lạnh người trừng mắt, nói không được mà kêu cứu cũng không xong, chân tay nàng tại sao cứng đờ mất hết cảm giác? Lùi một bước cũng vô vàn gian truân.

-"Có phải Kim tiểu thư đây thực sự nghĩ... ta sẽ không giết ngươi?"

Trân Ni trung y ướt át bám sát da thịt trong mướt. Chắc là do mãi bận tâm phòng ngự nên nàng không biết trông nàng lúc này yêu nghiệt cỡ nào đâu.

Trí Tú y như thật, sát khí trùng trùng bắt lấy cổ Trân Ni, ma trảo giơ cao trước mặt nàng. Thích ý quan sát biểu cảm trên gương mặt nàng, coi nàng như thế nào mà van xin mình tha mạng.

Sự thật không như Trí Tú dự liệu, Trân Ni miệng vẫn rất cứng. Kì lạ thay, một Trân Ni ngoan cường này, thực sự rất mê hoặc.

"Ta có chết cũng làm ma ám ngươi suốt đời! Trừng mắt thè lưỡi dọa người suốt đời! Ám ngươi suốt đời không thể có phu quân! Cho ngươi suốt đời cô độc!"

"Ân?" Trân Ni không nói nữa, nàng dẫu rằng muốn nói cũng chẳng còn khả năng.

Trí Tú cứ thế mà ngang nhiên hôn nàng?

Trân Ni đại não cuồng quay, mọi vật trước mắt nàng nhân bản năm sáu lần uốn lượn. Nàng đang ở đâu đây?

"Xin lỗi." Vỏn vẹn hai từ xin lỗi của Trí Tú cũng đủ khơi dậy cơn đại hồng thủy trong nàng. Nàng mắt ướt rưng rưng, ngồi bệch xuống sàn nhà ôm chầm đầu gối, khóc thật bi thương. Lần đầu tiên của nàng, nụ hôn đầu tiên của nàng cùng với một nữ nhân, bảo làm sao nàng chấp nhận cho được! Bảo nàng làm sao mà sống tiếp đây?

-"Bất quá... ngươi có thể hôn lại ta."

Trí Tú cũng đang không ngừng thắc mắc về hành động của nàng. Hôn Trân Ni ư? Làm sao có thể phát sinh chuyện hoang đường này trên người Trân Ni chứ hả? Chi bằng bồi thường nàng một cái công bằng, sau này không ai nợ ai. Nào ngờ Trân Ni nghe xong, khóc càng thảm.
Trân Ni cũng đâu phải trẻ con, khóc nháo như vậy làm cái gì a~. Trí Tú không còn cách nào tốt hơn, đành cùng nàng ngồi xuống, vỗ mái đầu nàng như đang dỗ dành tiểu hài tử, nhưng có dỗ dành cách mấy Trân Ni vẫn cố chấp khóc to. Trí Tú không chịu nổi, tặc lưỡi nói: "Nếu còn chưa nín ta liền hôn ngươi một lần nữa!"

Quả nhiên có hiệu quả. Trân Ni từ nháo nhào chuyển thành thút thít rồi dứt hẳn. Nàng che môi ngẩn đầu xong lắc đầu, thanh âm ư ư mắc kẹt trong thanh quản, nghe như nài nỉ van xin.

Trí Tú lạnh mặt phủi tay áo. Trân Ni tỏ thái độ kia là như thế nào? Người chịu thiệt nhất chính là Trí Tú nàng đây.

Không nhiều lời, nàng một cước phi thân, liền biến khỏi căn phòng.

Trí Tú cơn dư chấn trong đầu vẫn chưa nguôi ngoai. Nàng một chưởng, đánh bay cành cây lớn, trong lòng mới cảm thấy thoải mái.

----------------------------

-"Ân, Tĩnh Lôi ca, ngươi sau vài hôm phải rời đi thật sao?" Thái Anh chống cằm ủ rũ, lâu lâu lại ngó nhìn mặt nước gợn sóng, vô số cá chép bơi lội.

Từ Tĩnh Lôi bắt chước Thái Anh chống cằm, hắn bên trong không hề oai phong đạo mạo như vẻ bề ngoài. Hắn tiếc không thể biến nàng trở thành người của hắn ngay và luôn, thế nhưng dục tốc bất đạt, hắn khó khăn lắm mới giành được niềm tin từ nàng, không nên nóng vội.

-"Ta muốn thú muội làm nương tử, kết thành phu thê rồi thì sau này bất kể chúng ta đi nơi nào cũng có nhau, vả lại sau khi kết thành phu thê chúng ta có thể cùng nhau chơi trò động phòng, phi thường thú vị a~" Từ Tĩnh Lôi mắt sáng rực, cười cười nói tiếp: "Thái Anh muội thấy thế nào?"

Từ Tĩnh Lôi vừa nói hết câu, Thái Anh không để thừa một giây phút nào liền vỗ tay đồng ý. Nàng phấn khởi lay vai áo Từ Tĩnh Lôi, thúc giục: "Chúng ta thành thân ngay hôm nay có được hay không Tĩnh Lôi ca?" Lúc nào cũng vậy, Từ Tĩnh Lôi bỏ đi phải đến tận mấy tháng hơn mới về tìm nàng. Không có Từ Tĩnh Lôi bảo vệ, nàng luôn bị người ta ức hiếp chê cười. Nếu thành thân vui vẻ như Từ Tĩnh Lôi đã nói, nàng cũng muốn mau chóng cùng hắn thành thân.
Thái Anh đã gật đầu đồng ý, Từ Tĩnh Lôi hắn làm sao không mừng rỡ như điên. Hắn nắm tay Thái Anh nhảy cẫng vì vui sướng, nhất định không được bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này, ngàn vạn lần không thể.

-"Muội hảo hảo đợi ta trở về thu xếp, hai ngày sau liền cho bà mối tới cầu hôn sự." Đúng rồi, hắn phải hảo hảo thu xếp mười mấy thê thiếp của hắn sao cho ổn thỏa.

Từ Tĩnh Lôi chạy đến giữa sân vẫn không ngừng nói vọng vào bên trong "Đợi ta!" Không biết nhành cây khổng lồ trên trời cao đang hướng hắn mà bổ tới "Ầm" nửa thân dưới hắn đã bị nhành cây vô hiệu hóa. Hắn thổ huyết ngày một nhiều rồi hôn mê bất tỉnh.

Ngọc Hoa bất khả tư nghị thu tay, trường hợp như Từ Tĩnh Lôi nàng thực sự không cách nào thăm khám. Mời một vị đại phu nhanh nhất cũng mất nửa canh giờ. Thật ra lục phủ ngũ tạng thương tổn không có chi đáng ngại, nội thương không tính là nhiều, có điều vùng hạ bộ của hắn là điểm chịu tác động lớn nhất, Ngọc Hoa nàng thực không tiện kiểm tra.
Ngọc Hoa sau khi cùng đại phu thảo luận một số trọng điểm cốt yếu cũng tạm lánh mặt, nhường đại phu xem xét.

Những tưởng Thái Anh là người sốt ruột nhất nhưng không, Trí Tú mới là người nóng lòng cướp lời, nàng lo lắng hỏi: "Ngọc Hoa, Từ Tĩnh Lôi hắn như thế nào?"

Từ Tĩnh Lôi dù sao đi nữa cũng là Từ đại thiếu gia, ít nhiều vẫn nên giữ cho hắn ít mặt mũi, vả lại hắn tại Phác gia mà trọng thương, phải xử trí làm sao cho tốt, tránh về sau cùng Từ gia xảy ra xung đột không đáng có.

Ngọc Hoa chậm rãi nói ra: "Từ công tử thương thế không đáng lo ngại, qua một thời gian tịnh dưỡng liền hồi phục."

Trí Tú trong cơn nóng giận chưởng gãy cành cây to, nhất thời chưa suy nghĩ tới hậu hoạn của nó. Nàng phi thân chưa được bao xa, phía bên dưới đám gia đinh ồn ào huy động, cấp bách cứu người, nghe đâu Từ Tĩnh Lôi vô duyên vô cớ bị đè bẹp bởi cành cây từ trên trời rơi xuống.
Nữ tử chốn giang hồ như Trí Tú cũng không phải chưa từng giết người, tuy đối với Từ Tĩnh Lôi không chút nào hảo cảm nhưng nói đi nói lại hắn và nàng không thù không oán, bản thân nàng cũng là gián tiếp hại hắn thành ra nông nỗi này, lương tâm quả thực ray rứt vô cùng.

Không còn chuyện nào khác, từng người một lần lượt giải tán.

Trí Tú lạnh tựa băng sơn phóng tia sát khí trên người Trân Ni song song tiếp tục nhàn nhạt bước chân.

Trước cửa phòng bây giờ còn nán lại hai người, khỏi cần nói cũng biết một trong hai là ai.

Thái Anh nhất quyết đứng trước cửa phòng Từ Tĩnh Lôi mà chờ đợi. Từ Tĩnh Lôi một thân nhuộm đầy máu, chứng kiến cảnh tượng đó nàng thần kinh chấn động đến không thể ngất đi, nàng trong tiềm thức mơ màng nhìn thấy thân ảnh nhuốm máu tươi nằm gục dưới nền nhà, quen mắt làm sao.
"Ân?"

Lệ Sa đặt xuống chiếc ghế gỗ, làm động tác mời nàng ngồi xuống. Thái Anh khăng khăng muốn gặp mặt Từ Tĩnh Lôi cho bằng được, có khuyên nhủ như nào cũng không thể đánh gãy ý định của nàng.

-"Ngươi định làm gì?!" Thái Anh giật mình rút cánh tay, khó chịu cau mày.

Lệ Sa mím môi lắc lắc bình dược trong tay, cô thở dài chỉ vào vết bầm nơi cổ tay nàng, hỏi: "Tiểu thư không thấy đau?"

Cô tặc lưỡi lắc đầu, chẳng thiết nàng có đồng ý hay không, dứt khoát bắt gọn ngọc thủ chằng chịt tì vết, vết trầy chồng chất vết bầm, là do nàng bất chấp chống đỡ cành cây, giải cứu Từ Tĩnh Lôi.

Lệ Sa lặng người rất lâu, không biết là bao lâu. Cô hắng giọng, giữ vững giọng nói: "Tiểu thư thích Từ Tĩnh Lôi?"

Thái Anh trả lời trong tích tắc, mắt cười cong lên như vui vẻ lắm: "Ân, rất thích."
"Kẽo kẹt" cửa mở, đại phu vuốt râu xách theo hòm thuốc bước ra cùng Ngọc Hoa trao đổi.

Không nói cũng biết Thái Anh liền vội vội vàng vàng thẳng người chạy vào bên trong. Nàng bởi vì quá gấp, nhỡ đà quơ trúng bàn tay Lệ Sa, lọ dược bể tan tành, mảnh vụn rải rác khắp nơi nhưng đấy không phải là điều nàng bận tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net