Chương 62: Tiểu hầu vương: Bận lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh lắc đầu, nhấp nhẹ ngụm nước canh, chợt nhíu mày. Hân Nghiên nếu không hỏi về Lệ Sa thì cũng là cảm nhận của nàng đối với Lệ Sa ra sao, làm nàng quá ư là đau đầu. Nàng chuyển đổi chủ đề, hỏi: "Nghiên nhi... ta không phải cùng tiểu Nhã và tiểu Ngưu khôn lớn hay sao?"

Thái Anh từ bao giờ tò mò về quá khứ của mình? Những lần Hân Nghiên chủ động gợi ký ức xưa, trăm lần như một tỷ tỷ của nàng nửa phần quan tâm cũng không có, luôn luôn đánh đồng bản thân cùng đám tiểu hài tử. Chẳng qua tỷ tỷ của nàng trong bộ dạng này thực vô sầu vô nghĩ, lẽ đó, Hân Nghiên nàng muốn Thái Anh cứ như vậy mà tận hưởng một đời bình yên.

"Nghiên nhi?"

"Ân?" Hân Nghiên gián đoạn mạch suy nghĩ, nàng nhãn quang vốn mụ mị nhanh chóng quay về thực tế. Đầu khẽ gật cùng nói: "Tỷ tỷ trải qua một lần đại nạn, ký ức tất cả đều không còn."

"..."

Thái Anh đại khái hạ thấp giọng cổ, tuy không biểu lộ hụt hẫn nhưng đôi mắt rười rượi buồn làm sao che giấu. Nàng tiếp tục nhấp từng ngụm nhỏ nước canh, chẳng thiết tò mò thêm điều gì nữa.

Cuối buổi chiều Thái Anh vẫn như vậy thẫn thờ đăm chiêu dán mắt trên trần nhà. Hân Nghiên cả ngày hôm nay thở dài không biết bao nhiêu lần mà nói, nàng phân phó thị tì Thập Hồng chăm sóc Thái Anh, khắp cái phủ này Thập Hồng là người duy nhất ngoài Ngọc Hoa có năng lực khuyên nhủ tỷ tỷ của nàng.

Gần hết thời gian của Hân Nghiên tiêu hao quá nhiều vào Thái Anh, tầng tầng lớp lớp công việc vẫn còn đang đợi nàng giải quyết. Giá như có phụ thân ở đây giúp nàng chỉ điểm thì tốt biết mấy.

Cỗ xe ngựa bỗng nhiên dừng đột ngột, Hân Nghiên vén màn xem náo nhiệt, nàng tiện thể hỏi mã phu: "Phía trước kia là xảy ra chuyện gì?"

Mã phu lóng ngóng gãi đầu, hắn nói sẽ đến gần hơn một chút tìm hiểu nguyên do.

Một hán tử đô con trong số đó túm cổ áo nam tử bạch diện thư sinh kéo lê sát bên lề đường. Lòng đường không quá lâu đã trở lại bình thường, cũng là lúc mã phu quay về thuật hết toàn bộ tình tiết.

Hân Nghiên thầm lắc đầu đánh giá thấp cách giải quyết của bọn họ, giữa chốn bàn dân thiên hạ này có thể tự nhiên xử lý loại chuyện xấu hổ đó, chẳng khác nào tự nguyện vạch áo cho người xem lưng.

"Rầm!"

Thùng xe được Hân Nghiên sử dụng là hàng thượng đẳng, vững chãi lại chắc chắn, sau cú va đập không dễ gì lung lay. Hân Nghiên không giống con quỷ nhát gan như Tiểu Kỳ, nàng vén rèm đưa mắt quét một vòng, không quên cốc đầu Tiểu Kỳ ý bảo câm miệng.

Ra là nhóm người hán tử vừa rồi lại xảy ra xung đột, lần thứ hai này còn dữ dội hơn lần đầu gấp đôi, làm ảnh cả một đoạn đường, cỗ xe Hân Nghiên đang ngồi cũng được tính vào trong đó.

"A à... tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi xem! A Kiều của chúng ta bao nhiêu năm giữ gìn nay tất cả đều do một tay ngươi hủy hoại! Cả đời này ngươi nói nàng còn mặt mũi nào dám nhìn mặt ai đây hả?"

"Ta chẳng qua vô tình thấy qua thân thể nàng, không tính là hủy hoại. Khưu thẩm à, ta thực sự không cố ý. Chuyện chung thân đại sự, không thể nói định là định a~"

-"Tiểu thư?"

"Ân?" Hân Nghiên ngơ ngác nhìn Tiểu Kỳ, đang muốn mở miệng hỏi một câu thì vừa hay giáp mặt Lệ Sa, cô còn đang vẫy tay chào nàng.

Hân Nghiên y như cũ dáng điệu nước chảy mây trôi. Theo động tác vén màn của Tiểu Kỳ, nàng từ từ bước khỏi thùng xe, lòng khẽ động một nhịp.

Xe ngựa từ lâu đã dừng trước xưởng tơ lụa Phác gia, thế mà Hân Nghiên nàng không chút nào gọi là phát giác. Bên trong xáo động bao nhiêu thì bề ngoài điềm đạm bấy nhiêu, nàng hướng Lệ Sa hỏi: "Ngươi vì sao biết tới nơi này?"
Lệ Sa nhún vai, giương bàn tay mời Hân Nghiên đi theo mình, vừa đi vừa nho nhỏ vài câu ngắn ngủi vào tai Hân Nghiên.

Hân Nghiên ngũ quan lóe sáng, ít ỏi đôi ba câu chữ liền có thể thổi bay đám mây u ám ngự trị trên đỉnh đầu nàng bấy lâu.

Phác gia lấn sân sang lĩnh vực sản xuất tơ lụa, nước đi này Hân Nghiên làm khá tốt. Nàng có thể nhìn xa tuy nhiên tầm mắt chưa đủ rộng, vấp ngã là điều không thể tránh. Lệ Sa cũng là tình cờ nghe qua Lưu quản gia than thở, mới biết Hân Nghiên gặp nhiều rắc rối lớn như vậy. Con khỉ này khá giỏi đưa người ta từ bất ngờ này chuyển sang bất ngờ khác, trông nàng trưởng thành thế này, nói thật cô chưa tin tưởng cho lắm.

Hai cái vỗ tay. Đoàn nhân công đầu bù tóc rối, đồng phục nhếch nhác lem màu ngưng la ó. Trước mặt nhị tiểu thư của bọn họ, lá gan thu nhỏ chỉ còn một nửa.
Hân Nghiên yên vị trên bàn lớn, trông hình dạng phờ phạc của bọn họ nàng ngầm sinh tia đồng cảm. Bất quá không giữ nét u buồn quá lâu, nàng nói: "Vị đây chính là Lạp quản sự, sau này bất cứ chuyện gì cũng phải được hắn thông qua, sẽ thay ta quản lý mỗi khi ta vắng mặt."

Chiếc bàn gỗ đổ ầm xuống bật thềm, toàn thể mấy chục cái mạng ngay tại đó thôi bàn luận mà ngậm miệng như nhau im phăng phắc. Tác phong của Hân Nghiên thì tất cả bọn họ có ai mà không biết, nàng tuy hòa nhã đối với gia nhân trên dưới đồng thời cũng là máu lạnh vô tình, bọn họ có mười cái mạng cũng không dám chọc nàng nổi giận.

-"Lạp quản sự là tiểu bạch kiểm của ta, Lạp quản sự vô năng, Lạp quản sự miệng còn hôi sữa? Là kẻ nào nói?"

Một khắc trôi qua sao quá nặng nề, không biết trôi qua là bao lâu, bầu trời cũng sắp đổi màu áo còn bọn họ quần áo cũng là thấm ướt vì mồ hôi. Một đại thúc dẫn đầu trong số đó đứng lên cất tiếng, nếu không nhờ ông ta mở lời chắc có lẽ bọn họ sẽ đứng nguyên như vậy tới hừng đông mất.

-"Nhị tiểu thư thứ lỗi, chúng ta đã mười ngày liên tiếp bù đầu làm việc, một ngày nghỉ ngơi chưa quá năm canh giờ, bọn ta dù sao cũng là con người a."

Theo lời Lưu quản gia, gần đây xưởng dệt gặp sự cố lớn, tơ lụa thành phẩm làm ra đều bị lỗi trong khi kỳ hạn ký kết với thương buôn đang cận kề sát bên. Hân Nghiên không còn cách nào tốt hơn đành phải dụng tới hạ sách cho khung dệt hoạt động hết công suất, kết quả chẳng mấy khả quan trở ngược càng phản tác dụng.

Lệ Sa từng bước một hòa nhập vào đám đông, những người đứng đầu hàng không nhịn nổi áp lực thi nhau nườm nượp ứa mồ hôi lạnh.

Cô khoanh tay trước ngực, ngoắc nam tử cuối hàng thứ hai tới gần mình, nhếch môi cười với hắn một cái.

Hắn thầm nuốt nước bọt, cũng làm theo ý Lệ Sa. Đứng gần Lệ Sa mới biết cô uy nghiêm cường thế biết bao. Hắn lông tơ dựng đứng, quai hàm không rét mà run cầm cập. Gượng cười hỏi: "Lạp quản sự cho gọi tiểu nhân?"
-"Ngươi đã được bao nhiêu niên kỷ?"

Nam tử tươi cười trả lời: "Tiểu nhân mười bảy."

Lệ Sa gật gù nhoẻn miệng, vỗ vai nam tử, làm ra vẻ bất ngờ, nói: " Ta đây vừa hay gấp đôi số tuổi của ngươi, thế nên vị tiểu đệ này nên cẩn thận giữ miệng mồm cho thật kỹ, uốn lưỡi bảy lần trước khi phát biểu điều gì." Lệ Sa cô nào phải quỷ hẹp hòi nhưng bản thân bị chê cười miệng còn hôi sữa bởi một đứa trẻ, bảo sao không mếch lòng cho được.

Cô chấp tay sau lưng, tổng thể quan sát bọn họ một lần nữa, dùng một ít lực nói ra: " Ta tên gọi Nặc Ba, thời gian sau này sẽ tạm thời thay nhị tiểu thư quản lý các vị. Nếu vị nào ở đây bất mãn, xin mời lên tiếng."

Ánh mắt cứ như tia laser rà soát, mấy chục con người đứng bên dưới cũng khép nép thở phào khi cô lướt qua họ.
"Tốt!" Cô nói: "Ta biết khoảng thời gian này gây nhiều khó dễ cho các vị. Các vị hết lòng vì Phác gia, Phác gia cũng sẽ hết lòng vì các vị, để vượt qua thời điểm khó khăn này, mong các vị cùng ta đồng tâm cố gắng!"

Thấy Lệ Sa cúi người trước mình, bọn họ ai ai cũng đều chưng hửng mất ba, bốn giây. Những tiếng hô nhỏ bé, hùng khí dần lớn mạnh "Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!"

Mục đầu tiên trấn định tinh thần đã hoàn tất, một khi tinh thần nhân công vững vàng thì những bước tiếp theo có thể thuận lợi tiến hành.

-"A Phúc, phiền ngươi lập ra danh sách nhân công và quy trình hoạt động của xưởng dệt, nội trong thời gian ngắn nhất mang tới gặp ta." Lệ Sa đi chưa bao xa, bỗng lùi vài bước chân, đứng song song cùng Hân Nghiên. Cô nói: "Nhị tiểu thư?"

"Ách... ân?" Hân Nghiên bờ vai run nhẹ, rụt người nhưng không tránh bàn tay đặt trên trán của mình.
-"Mặt ngươi sao đỏ như vậy? Trán cũng rất nóng, có khi nào nhiễm bệnh rồi hay không?"

"..." Hân Nghiên sờ sờ gò má, quả thật rất nóng... à không, toàn thân nàng đều phát nóng. Nàng bối rối lắc đầu, lí nhí đáp: "Ta không."

"Vậy tốt." Lệ Sa không muốn phí hoài thời gian, cô xoay lưng vừa đi vừa nói: "Nhị tiểu thư ta còn một số việc cần người giải thích, đi theo ta."

"A à... tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi xem! A Kiều của chúng ta bao nhiêu năm giữ gìn nay tất cả đều do một tay ngươi hủy hoại! Cả đời này ngươi nói nàng còn mặt mũi nào dám nhìn mặt ai đây hả?"

"Ta chẳng qua vô tình thấy qua thân thể nàng, không tính là hủy hoại. Khưu thẩm à, ta thực sự không cố ý. Chuyện chung thân đại sự, không thể nói định là định a~"

Hân Nghiên liều mạng lắc đầu, nhọc nhằn đánh bay ảo giác. Cuộc đối thoại trên đường cứ ám ảnh nàng không chịu buông tha. Quái quỷ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net