Chương 63: Tiểu hầu vương: Là tâm hồn nhỏ bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa cần cổ lắc lư kêu nghe răng rắc. Đẩy đẩy bả vai Hân Nghiên.

Gọi tên nàng tận năm lần như vậy mà Hân Nghiên vẫn y thinh bất động, thôi thì mặc nàng vậy.

-"Ngô~ ngươi đi đâu?" Hân Nghiên thật tình không hiểu nổi ngày hôm nay nàng là mắc bệnh gì, tâm hồn bay bổng lâng lâng. Có chăng bị trúng tà?

Lệ Sa xoa xoa cơ miệng, co bóp khớp tay đau nhức, cô nói: "Ta phải hồi phủ."

-"Ngay bây giờ? Ngươi chắc chứ?"

Lệ Sa ngước nhìn trời đêm, "ừm" nhẹ.

Hân Nghiên khoanh tay, hất cao hàm, nàng ngón trỏ xoay vòng xoay vòng trước mặt Lệ Sa, chua giọng: "Ngươi thử nhìn xem đang là giờ nào? Mã phu người ta đều đã muốn ngủ năm sáu giấc. Khắp cái kinh thành này ta e chỉ ta và ngươi vẫn còn thức a~"

Lệ Sa nhanh phủi tay, trả lời ngay: "Không sao, ta có thể đi bộ."

Phác phủ cách xưởng dệt không gọi là gần, nếu nói ra chắc chắn ai cũng chê cười Lệ Sa là một đứa đần độn.

"Chi bằng, nghỉ ngơi ít lát chờ trời sáng." Câu nói này chưa thoát ra cửa miệng, Hân Nghiên liền nhẫn tâm đạp nó xuống.

Từ lúc ngã lưng xuống giường, đã trôi qua bao đoạn thời gian Hân Nghiên nàng cũng không nhớ nổi, chỉ thấy khung cửa ngập màu nắng sớm, mới đó mà rạng đông đông nhanh quá. Gót sen nõn nà khéo léo đưa vào đôi hài màu phấn, vừa khít tiếng Tiểu Kỳ ngoài kia lảnh lót.

"Tiểu thư, nô tì đem nước nóng tới cho người."

Hân Nghiên bật chốt khóa, thuận đường bước vào tấm bình phong, không nhanh không chậm rút từng nút thắt, cho bàn tay mềm mại dạo quanh mặt nước trong veo.

Tiểu Kỳ nhận một cái gật đầu của Hân Nghiên thầm biết độ ấm đã thích hợp. Nàng ngừng việc châm nước nóng mà nhanh nhạy giúp Hân Nghiên bước vào thùng gỗ.

-"Tiểu Kỳ."

-" Có nô tì." Tiểu Kỳ đứng một bên trả lời, vì Hân Nghiên không thích ngoại nhân đụng chạm vào thân thể nàng, nên ngoài hầu hạ pha nước ấm, tất cả còn lại là đứng yên chờ lệnh Hân Nghiên sai bảo.

Hân Nghiên ngập ngừng một hồi song lặng im không nói.

Tiểu Kỳ là một a hoàn thông minh hiểu chuyện, Hân Nghiên ấp ấp mở mở, nàng cũng không lấy làm lạ, yên phận giữ nguyên vị trí của mình.

Hân Nghiên cùng Lệ Sa hăng say bàn luận trọn một đêm, kể cả người có ý chí thép như Tiểu Kỳ cũng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi mất. Lệ Sa hừng đông đã tìm kiếm tiểu thư của nàng ý muốn tiếp tục việc dỡ dang, thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là cái gì.

Tiếng "Ầm ầm" dọa Tiểu Kỳ một phen đứng tim, nàng nín thở ôm bít ngực trái. Thấy Hân Nghiên giơ cao nấm đấm, đầu óc Tiểu Kỳ cuối cùng cũng chịu hoạt động, nàng lật đật vắt chân chạy ùa ra phía cửa. Người bên ngoài đang định phá banh nơi này luôn hay sao?

Là Lệ Sa. Tiểu Kỳ trong lòng có sẵn bức xúc, nàng hừ lạnh: "Lạp quản sự ngươi không biết..." Tiểu Kỳ lời còn chưa nói hết liền bị người nọ chen ngang.

-"Xin lỗi, Phác phủ truyền người báo tin Thái Anh gặp nạn! Ai da, ta cần gặp nhị tiểu thư."

Lệ Sa lòng như lửa đốt đẩy Tiểu Kỳ tránh khỏi lối vào, vừa lúc trông thấy Hân Nghiên cách đó không xa đang nhìn mình. Lệ Sa hiện không dư dả thời gian để mà suy nghĩ hay mở lời chào hỏi, cô bắt lấy cổ tay Hân Nghiên trong chớp nhoáng kèm giọng gấp gáp: "Trước mắt cùng ta hồi phủ, trên đường đi sẽ giải thích với ngươi sau."

"Ể... đợi ta a~" Tiểu Kỳ ba chân bốn cẳng nhắm mắt nhắm mũi lao nhanh theo hướng Lệ Sa và Hân Nghiên từng đi qua. Nàng biết mấy gian truân truy đuổi tới tận cùng, kết quả người biến mất, xe ngựa cũng không thấy đâu.
Nam tử mặc đồng phục gia đinh chống cằm ủ ê, vọng về cõi xa xăm. Hắn vỗ "Bẹp bẹp" vào khoảng trống bên cạnh mình kêu Tiểu Kỳ cùng ngồi xuống, rồi thở dài nói: "Bọn họ không nhớ đã quên thứ gì sao?"

------------------------------

-"Ngươi chẳng phải từ Phác phủ tới đây, đừng nói chuyện tỷ tỷ gặp nạn ngươi cũng không biết?"

Lệ Sa cả đêm không chợp mắt, kiên trì chăm sóc giấc ngủ Thái Anh, cổ chân nàng chấn thương không tính là quá nặng nhưng nó làm cô không yên lòng một chút nào.

Cô nhắm mắt hít sâu bầu không khí, trả lời Hân Nghiên: "Ta cũng đang thắc mắc, rõ là ban sáng mọi thứ vẫn như cũ tốt đẹp."

-"Gia đinh báo tin hắn đang ở đâu?"

Không nhờ Hân Nghiên, cô cũng sớm quên mất tên gia đinh báo tin. Lệ Sa một cước nhảy tới thùng xe, kì lạ trước bệ ngồi chẳng còn ai khác.

"Mã phu."

"Ách... Lạp quản sự xin người đừng giết ta a! Ta sẽ tăng tốc độ nhanh hơn nữa!" Mã phu mặt mày tái xanh chấm nước mắt, điên cuồng vung roi.

"..." Lệ Sa nghiêng ngả ngả nghiêng, mất thăng bằng lăn lộn nhiều vòng vào bên trong. Đầu óc sau cơn dư chấn vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Nho nhỏ tiếng kêu "Nặc Ba, ngươi không sao chứ?"

Lệ Sa đưa bàn tay giữa không trung cố định cân bằng. Cấp bách sờ dọc sống mũi của mình, thầm tạ ơn trời đất "Vẫn còn nguyên vẹn" cô hít sâu hương dịu cánh hoa luẩn quẩn, lần dò vật thể bao quanh mình.

Hân Nghiên không đánh, không mắng, không trách, không kêu la. Nàng ngờ nghệch giữ yên tư thế mà nhiệt tình đỏ mặt.

"Lạp quản sự, người có bị thương chổ nào hay không a?" Là tiếng của mã phu, hắn cho xe ngựa tấp bên vệ đường. Thần sắc lạnh băng hiện sau màn cửa khiến hắn mất tự chủ rùng mình.
-"Gia đinh kia đâu?"

Tính ra cũng quá oan ức cho mã phu hắn đi, Lệ Sa đứng trước xưởng dệt Phác gia hung tợn lôi kéo cổ áo hắn, bóp cổ hắn, thúc giục hắn đánh xe hồi Phác phủ ngay lập tức. Hắn nếu còn đợi tên gia đinh kia trèo lên xe ngựa thì bây giờ hắn đã sớm đi chầu ông chầu bà rồi cũng nên.

Nghe xong mã phu phân trần, Lệ Sa tất nhiên đâu còn lý do gì để mà truy cứu tội tình, đành phất tay cho phép mã phu tiếp tục chạy.

Âm thanh nhộn nhịp xôn xao, những hồi kèn cao chót vót tươi vui, giai điệu uốn khúc khá thuận tai. Lệ Sa thích mắt xem đoàn kiệu hoa rước dâu, lần đầu được nhìn tận mắt một lễ cưới cổ đại, cô nhất thời không biết dùng từ nào cho đẹp để hình dung.

Mắt thấy Hân Nghiên cũng đang ngắm lễ cưới ngoài xa. Lệ Sa vui miệng hỏi một câu: "Nhị tiểu thư tuổi không còn nhỏ, thanh xuân của nữ nhân có giới hạn, ta nghĩ ngươi nên sớm một chút chọn cho mình một đức lang quân."
-"Ngươi có thấy tân lang kia?"

Lệ Sa nhắm mắt dưỡng thần, giọng mê ngủ trả lời: "Ta có thấy."

-"Hắn nhìn trộm thân thể một cô nương, ngày hôm nay thú nàng để đền bù trách nhiệm."

"Ân"

Hân Nghiên nửa thật nửa đùa cười nhạt: "Còn ngươi? Trách nhiệm của ngươi nằm ở đâu?"

Nàng bao nhiêu suy tư đều đặt hết vào sườn mặt trắng trẻo, dường như người ta đã ngủ say. Ấn đường vì sao nhăn nhó? Ngủ mà tâm vẫn chưa yên bình? Nàng nghĩ vậy liền vươn tay vuốt nhẹ ấn đường, cẩn thận nhè nhẹ vuốt ve.

Lệ Sa cơ mặt dần dần thư giãn, giấc ngủ cũng chìm sâu hơn.

Ngón tay vi vu cọ cọ chiếc cằm nhỏ, nàng khẽ ấn đôi môi mềm hồng hào.

Mi thanh mục tú, làn da mịn màng không tì vết. Hân Nghiên ngón tay du ngoạn rất lâu cơ hồ vẫn chưa thấy chán, loại mị lực phải nói mê hoặc con người ta mụ mị không lối thoát. Càng ngắm càng say.
Sự cố đêm nọ đã được Lệ Sa giãi bày cặn kẽ nhưng ở đâu đó góc khuất tâm hồn nhỏ bé của nàng tồn tại thứ ý nghĩ khó để hình dung mà không phải là thù hằn căm ghét?

Ngựa hí rền vang.

Hân Nghiên giật mình thu liễm vài phần tâm ý. Nàng đỡ trán, ảm đạm thần thương vén màn che, đặc biệt căn dặn mã phu hảo hảo trông chừng giấc ngủ của Lệ Sa, về phần mình thì miệt mài cao bước chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net