Chương 64: Tiểu Hầu vương: Được giáo dục giới tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mở mắt là lúc chân trời buông xuống hoàng hôn. Màu đỏ tía không chói lọi nhưng thật nóng mắt.

Cô chôn mặt dưới tấm vải lông trốn tia nắng chiều rắc rối. Lệ Sa đờ người trong giây lát, mở to đôi mắt xác định vật cảnh chung quanh song ngó xuống chiếc áo choàng mình đang sử dụng mới nhổm người tìm kiếm chủ nhân của chiếc áo choàng.

Nữ tử mải miết ngồi trên thư án ghi chép, vẻ bận rộn không làm mất đi vầng sáng thanh nhã của nàng "Thái Anh?" Nghĩ thế sóng lòng Lệ Sa tăng lên gấp mấy lần hồi hợp. Cô lia đôi mắt mờ khốn khổ về khoảng xa kia, vì vô ý nên va chạm góc giường, kêu một tiếng.

Nữ tử ngẩn đầu bởi âm thanh lạ gây chú ý. Nàng buông bút, nhanh cước đi về hướng này.

Phạm vi vừa đủ để Lệ Sa dễ dàng nhận thức, bỗng nhiên hiện hữu nhè nhẹ thất vọng.

Cô mơ hồ kêu: "Nhị tiểu thư?"

-"Vận chuyển ngươi cả một quãng đường thế mà vẫn ngủ say như chết. May mắn Lạp quản sự mang thân nam tử bằng không ta thật không dám nghĩ tới hậu quả nga~" Hân Nghiên chủ động rót một ly trà trao tận tay Lệ Sa. Không có để nghe ra hàm ý trêu chọc của nàng.

Lệ Sa giấc ngủ xưa nay vốn cạn, làm gì có chuyện người khác động vào cơ thể mà không chút nào hay biết đi? Mà đây không phải chuyện đáng để cô lưu tâm vào lúc này.

Nhanh hơn Lệ Sa một bước, Hân Nghiên giơ bàn tay, bảo Lệ Sa hãy giữ trật tự. Nàng nhàn nhã tự rót cho mình một tách trà nóng, chầm chậm giải thích, nàng cuối câu lộ vẻ trầm tư, thấp giọng nghe như tự trách: "Ta không ngờ tỷ tỷ lại vì ngày sanh thần của ta mà tốn quá nhiều tâm tư."

Căn nguyên. Không ít hôm nữa chính là lần sinh nhật thứ hai mươi lăm của Hân Nghiên, Thái Anh năm nào cũng theo yêu cầu Hân Nghiên tặng nàng một khúc cầm. Thời gian trôi, Thái Anh cảm thấy lặp đi lặp lại quá là nhàm chán. Nàng biết Hân Nghiên yêu thích hội họa, đặc biệt là vẽ tranh bằng màu sắc.

Nghe đâu cánh đồng giáp biên mọc đầy loài hoa thủy tường, loài hoa này phải nói vô cùng vi diệu, cánh hoa màu tím nhạt khi chưng cất sẽ tiết ra dung dịch sánh đặc đa sắc màu khi hứng ánh mặt mặt trời, thứ màu sắc độc nhất vô nhị.

Thái Anh có thể tùy tiện phái vài tên gia nhân tìm kiếm là được, cần chi cực tấm thân trong khi nàng thương thế còn chưa hồi phục? Người ngoài không hiểu chuyện sẽ cười nàng thần kinh có vấn đề. Nàng trước kia là vậy, bây giờ cũng như vậy, luôn yêu thương Hân Nghiên, chỉ là nàng của hiện tại là dùng tư duy của một tiểu hài tử để mà thương yêu tiểu muội của nàng.

Một người nói, một người nghe. Lệ Sa lắng nghe chuyên chú, Hân Nghiên nhìn rất say mê.

Cả hai đang bận chìm đắm trong thế giới riêng mỗi người

Hân Nghiên êm dịu mở lời:"Ngươi thật gầy."

"Hửm" Lệ Sa hạ xuống tách trà, hỏi: "Nhị tiểu thư vừa nói gì?"

Hân Nghiên thấp mặt mím chặt môi, nàng trong đầu có muôn ngàn móc xích trì kéo nhiễu loạn không cho nàng phút giây yên ổn.

"Nhị tiểu thư?"

"Nhị tiểu thư?"

"Xin phép cáo lui."

"Ân?" Hân Nghiên nàng vừa bỏ lỡ điều gì chăng? Nàng hụt hẫng lơ lửng vào khung cửa vắng tanh. Vô thức sờ bàn tay lên ngực trái, tái tê, nôn nao, căng thẳng. Cảm giác lẫn lộn này làm nàng hoảng sợ.

"Tiểu thư, nô tì đem tới nước nóng."

Hân Nghiên triệt để giải quyết biểu cảm khổ sở trên gương mặt nàng. Nàng hô nhẹ, cho phép Tiểu Kỳ mở cửa, còn nàng vẫn ngồi một chổ tiêu hóa chút rối loạn tồn dư trong lòng.
-"Tiểu Kỳ, ngươi nhận thấy Lạp quản sự là người như thế nào?"

Như thường lệ, Tiểu Kỳ đứng một bên chờ Hân Nghiên sai bảo. Nghe Hân Nghiên hỏi đúng chủ đề đang được gia nhân khắp phủ quan tâm, Tiểu Kỳ nàng càng cao hứng nói lên suy nghĩ của mình: "Thưa tiểu thư, nô tì cảm thấy Lạp quản sự hắn ngoài tuấn tú, thông minh ra thì chẳng được cái gì nổi bật. Nô tì nghi ngờ hắn khai gian lý lịch, trông hắn trẻ như vậy, có thể nào số tuổi gấp đôi nô tì a~ vô lý."

Tiểu Kỳ đối với Lệ Sa hảo cảm ít, ác cảm lại nhiều. Dù gì đi nữa đêm hôm đó nàng cũng đã nghe lý do cực kỳ thuyết phục từ Lệ Sa, nhưng trong mắt nàng luôn mặc định Lệ Sa là một tên hái hoa tặc ẻo lả. Thân là nam nhân, trắng như vậy làm cái gì? Nhị tiểu thư, đại tiểu thư e là nước da cũng không sánh bằng. Mỗi lần nhìn thấy, chướng, chói mắt làm sao.
Tiểu Kỳ không phục nói thêm: "Nam nữ thọ thọ bất tương thân, thân thể nữ nhân phơi bày trước mắt nam nhân tức là cuộc đời đã bị hủy hoại. Trên đời này làm gì có chuyện gây tội tày trời rồi xin lỗi một tiếng là xong a~"

Tiểu Kỳ không tiếng động mà nặng nề nuốt nước bọt. Nàng biết mình vừa rồi nói nhiều lời quá phận, nhị tiểu thư của nàng xưa nay không thích kẻ nhiều chuyện. Ai da, Tiểu Kỳ nàng kiếp này coi như bỏ rồi lão thiên a.

Tiểu Kỳ nhắm mắt xuôi tay chờ Hân Nghiên phán quyết. Nhưng tiêu đi cả buổi trời chỉ nghe nhàn nhạt tiếng nói từ Hân Nghiên "Khăn".

Hân Nghiên đường đường là một nữ nhân hai mươi mấy tuổi đầu. Ở cái thế giới cổ đại này mà nói đồng trang lứa như nàng, người ta đã muốn trải qua mấy lứa con, trong khi nàng mùi vị tình yêu còn chưa nếm thử. Đành chịu, nàng là thương nhân, nam nhân từ hạng quyền quý trở xuống hạng thường dân nàng đều đã thấy qua nhưng khó nói ở chổ nàng nhìn tên nàng cũng không thuận mắt. Nàng từng hoài nghi có phải bản thân mình mất đi hứng thú với nhân loại?

Hân Nghiên vỗ nhẹ lòng ngực, nàng trở người ép mình chìm vào giấc ngủ nhưng vô ích. Thần kinh lẽ đó mà căng cứng, bức đỉnh đầu nàng nhói nhói liên hồi.

Đang là canh mấy? Não bộ tê liệt của nàng thật không còn khả năng nhận định. Cơ hồ không còn sớm, Phác phủ nơi nơi đều rỗng bóng người.

Nàng dang tay quét ngọn lá xanh dọc lối đi của nàng. Hít thở, hít thở, tâm hồn nhu hòa thư thái hẳn. Nàng không bước đi nữa, tập trung lắng nghe tiếng động khác thường.

Tiếng rên rỉ ? Không sai, đúng là tiếng rên rỉ. Tiếng của nữ nhân hay một nam nhân? Hân Nghiên nàng thật nghe không ra nổi nhưng nàng có linh cảm âm thanh này không mấy sạch sẽ cho lắm.

Nàng khẽ tiếp cận khu vực tình nghi. Nín thở dòm sự tình qua khe hở thì hỡi ôi "Trên cõi đời này, thể loại đó là thể loại gì đây?" Hân Nghiên đầu óc quay cuồng thốt bất thành câu. Nàng xây xẩm mặt mày, tê yếu tay chân, tận lực bưng miệng chặn cơn buồn nôn trực trào.
Nàng sợ hãi tột độ. Trong đầu oanh oanh kinh chấn, lấy hết sức bình sinh dẫy dụa nhưng vẫn vô tác dụng. Người phía sau càng bịt kín miệng nàng hơn lúc đầu.

"Suỵt! Là ta."

Lệ Sa ôm cổ thở phì phò, xem xét chung quanh mới đổ tấm thân vô lực vào bức tường đá. Tặc lưỡi nhắm vùng trán Hân Nghiên búng một cái. Cô nói: "Đang là giờ nào? Không mau lo ngủ, còn ở đó rình mò làm chi?"

Lệ Sa còn xa lạ gì đôi nam nữ đó. Đêm khuya từ phòng Thái Anh trở về ít nhiều cũng đôi ba lần nghe thấy. Thực ra bọn họ không quá đáng trách bởi nhu cầu sinh lý ai cũng có, đặt biệt là gia nhân sống trong môi trường tập thể này.

-"Ngươi cũng đã thấy?"

Lệ Sa hắng giọng, mất tự nhiên gật đầu. Đề tài này không biết diễn tả làm sao.

-"Tư thế đó là gì? Vì sao phải hành động như vậy?"
"Khụ khụ" Lệ Sa vô cớ sặc nước bọt, ho khan kịch liệt. Hân Nghiên là thật lòng không biết hay cố tình nói móc mình đây? Kỳ thực cô nhìn thấy Uyển Nhu trong nàng, từ lâu coi nàng như em gái mà tận tình quan tâm.

-"Nhị tiểu thư thật sự không biết?"

Hân Nghiên ngây ngô gật đầu. Tuy nhớ đến cảnh tượng ban nãy lại khiến nàng nóng bức.

Xem biểu cảm chân thực trên mặt Hân Nghiên. Lệ Sa vừa thương lại vừa buồn cười.

Nén xuống tếu ý trên môi, cô đưa nàng ngồi xuống ghế đá, xoa mái đầu của nàng. Ngẫm một lúc, cũng nói ra: "Ở đây ta sẽ nói ngắn gọn về hệ sinh sản. Gồm các tuyến sinh dục và cơ quan sinh dục...vv...vv"

Hân Nghiên tiếp thu vô cùng chuyên tâm. Vì Lệ Sa giảng dạy theo chiều hướng khoa học nên Hân Nghiên nàng khai ngộ theo đường lối giản đơn trong sáng.
Vậy ra mọi thứ không quá đáng sợ như nàng tưởng tượng. Lệ Sa sau buổi giảng dạy kết thúc còn dặn đi dặn lại câu "Tuyệt đối không được phép xảy ra loại chuyện đó với bất cứ kẻ nào. Ngoại trừ người đối với ngươi một lòng một dạ." Đâu cần phải nghiêm trọng thế đâu, nàng nói gì thì nói cũng đã quá tuổi trưởng thành, đi Nam về Bắc, tuy không tự thân trải nghiệm những cũng từng nghe rất nhiều loại chuyện tương tự. Chỉ là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến nên tạm thời không tiếp nhận nổi mà thôi.

Hân Nghiên thở một hơi thật dài luồng hơi nóng bức. Chợt nhớ ra một điều, nàng liền hỏi: "Ngươi đêm hôm khuya khoắc. Còn đi lung tung làm cái gì?"

"..."

Lệ Sa bật cười, tiếng cười không hề giả trân một chút nào. Cô tặc lưỡi nói: "Ta đói haha." Chuyện mình làm cũng đâu phải quang minh chính đại gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net