Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe phong phanh từ miệng hai tên gia nhân về kế hoạch tìm hoa thủy tường của Lệ Sa. Thái Anh có chút mất hồn mất vía, khẳng định Lệ Sa là đang lập âm mưu  lấy lòng Hân Nghiên.

Nàng ngay lúc đầu đã không vừa mắt Lệ Sa, thêm một tên Từ Tĩnh Lôi mưu ma chước quỷ thổi vào đầu nàng trùng trùng tư tưởng sai lệch. Thái Anh không khỏi lòng dạ bất an, nàng nhất định không thể cho phép kẻ đại đại gian ác như Lệ Sa có cơ hội làm hại muội muội của nàng.

Lệ Sa làm sao có thể nhìn không ra điểm này, có chút cố gắng thao tác thật nhanh, đem thân cây dọc đường đánh dấu hết một lượt, cùng nàng rút ngắn khoảng cách, nhưng Thái Anh chỉ tốn chưa đầy hai giây để trả lại cô khoảng cách ban đầu.

-" Ta nghĩ người nên hồi phủ trước khi mọi chuyện bại lộ. Việc tìm hoa kia cứ giao cho ta là được."

Thái Anh khịt mũi, vừa rồi nửa cánh rừng cũng sắp bị nhấn chìm bởi nước mắt nàng, khóc lợi hại như vậy, mũi nàng không nghẹt cứng mới là lạ. Nàng bâng quơ nói "Không cần."

Lệ Sa lắm lúc cho rằng đàn chim vô danh bay đậu trên ngọn cây kia còn có năng lực thu hút Thái Anh hơn là mình.

Ở góc độ này, Lệ Sa có không muốn nhìn dáng đi khập khiễng của nàng cũng không được.

Rõ là đôi giày nam nhân kia quá rộng với nàng, đi đúng ba bước loạng choạng một bước. Thái Anh cổ chân chỉ vừa bình phục không lâu, nếu cứ tiếp tục, cô nghĩ chưa tìm được hoa mà người đã gục. Thiệt tình, luôn khiến người ta lo lắng mà.

-"Làm sao?" Thái Anh nhíu mày, trong lời nói cũng chẳng chứa bao nhiêu cảm tình.

Lệ Sa chỉ vào lưng của mình, nghiêng mặt nói: "Chân người chưa khỏe, ta giúp người đi qua đoạn đường này."

Một, hai, lại ba lần Lệ Sa quỳ dưới nền đất cũng là nhận trọn ba lần từ chối của Thái Anh. Cuối cùng không giúp, ngược lại nàng càng chán ghét cô hơn. 

Lệ Sa bao năm nay khổ luyện công phu mặt dày tốt lên không ít. Lần thứ tư cô không định quỳ gối như ba lần trước nữa, mà chính là dùng lực cánh tay bế nàng hất lên cao xong lại vững vàng chụp lấy. Nếu nói hành động đó nhằm mục đích hù dọa Thái Anh thì có lẽ cô đã thành công vượt xa tầm mong đợi.

Thái Anh đầu óc trống rỗng, như thể tiểu miêu xù lông vì hoảng hốt, liều mạng đu bám vào bất cứ thứ gì có thể giúp mình khỏi rơi xuống vực sâu. Nàng nhắm mắt hét to: "Lệ Sa!"

Lệ Sa hơi sững sờ, hạ tầm mắt đinh ninh nhìn người ở trong lòng, đuôi mày nhướng nhẹ ý hỏi Thái Anh vừa nói điều chi trong khi bản thân thừa biết nàng chính là gọi tên mình. Trước là vậy, sau cũng là như vậy, họ tên của mình được phát ra từ miệng nàng, nghe sao ngọt ngào quá thể.

"Kia! Tỉnh táo lại cho ta! Cẩn thận!"

Thái Anh không chút tiếc thương, tàn bạo bấu lấy bấu để hai má Lệ Sa. Nàng dụng lực kéo giãn, gương mặt vàng nằm trong tay nàng nay cũng hóa thành mặt quỷ.

Lệ Sa miệng kêu trời, mắt thì đổ lệ. Còn chưa lịp phân tích tình hình, vừa lúc hụt chân lăn xuống con đường dốc.

Nơi này chính là rừng già, cây cối đan xen mọc chen như nấm, khoảng trống đủ để hai con người chen ngang phải nói là cực kỳ hiếm hoi.

"Lệ Sa!"

"Lệ Sa!"

"Lệ Sa!"

Lần theo tiếng gọi, giọng nói êm tai đưa cô đứng trước một cánh cửa, cánh cửa đen nặng trịch mở rồi đóng, đóng rồi lại mở.

Cô thấy dung mạo thân quen dưới bầu trời hoàng hôn đỏ rực. Nóng nóng lạnh lạnh đôi môi, Thái Anh là đang mỉm cười, còn vuốt ve sườn mặt của mình.

Lệ Sa bất tri bất giác khóe mắt cay cay, lệ đẫm thấm ướt bờ má gầy hao, tầm nhìn cũng nhòe nhòe mờ ảo.

Là mơ hay thực, thực hay mơ?

Hoa tím vây quanh cùng nàng nhảy múa, không một chút khiếm khuyết, duy mĩ mà chói mắt hơn cả những gì tốt đẹp nhất trên cõi đời này.

Có những người bản tính vạn năm vô cảm khô cằn, nhưng lại vì nụ cười của tình nhân mà bối rối. "Ta nhớ nàng, nhớ nàng sắp phát điên"

-"Lệ Sa! Ngươi nhìn xem, đây là hoa thủy tường a~" Thái Anh hái một đóa hoa màu tím nhạt, ngửi ít hương thơm. Thích thú chạy đến gần Lệ Sa, giơ trước đầu mũi cô.

Lệ Sa hiểu ý, khẽ hít một hơi cạn. Bất cẩn rơi vào đáy mắt trong veo thuần khiết, loại thanh thuần có thể thanh lọc tâm hồn tối tăm u tịch của mình.

-"Tiểu thư."

-"Ân?"

-"Ta nhớ người. Người có nhớ ta không?"
-"Ta không hiểu?" Thái Anh vừa trả lời song sờ vào vệt vàng nhạt mà Lệ Sa vừa chấm lên trán nàng. Nàng hỏi: "Đây là thứ gì?"

Lệ Sa mím môi cười khúc khích, chống người bỏ chạy. Cố tình nói lớn: "Phân Chim!!!"

Thực chất nó chỉ là phấn hoa mà thôi.

Gió thổi cánh hoa bay nhè nhẹ, hoa thủy tường vươn mình tấu một vũ khúc phiêu diêu. Nơi miền trời tim tím dịu ngọt được hai niềm vui nhỏ vô tình góp thêm năng lượng sống, loại mỹ cảnh mãi mãi không thể nào diễn đạt bằng lời nói.

Đóa thủy tường vừa vặn khoe sắc trên tay, Thái Anh có nhìn ngắm bao nhiêu cũng không cảm thấy chán, tinh tế một chút mới nhận ra màu hoa tím nổi bật là nhờ đặt cạnh Lệ Sa.

Thái Anh mệt mỏi gối đầu vào bờ vai mềm mại. Mũi nàng kề sát phần cổ trắng mịn, mùi hương thanh mát xoa dịu nàng từng hồi, từng hồi một.
Hương thơm này... chắc chắn nàng đã ngửi qua ở đâu đấy, rất quen thuộc. Lục lọi trí nhớ một hồi nhưng cũng đành chịu, nàng thật tình không nhớ nổi.

-"Ta rất sợ. Sợ ngươi ngủ rồi... sẽ không bao giờ tỉnh lại."

Ở trong vòng tay Lệ Sa tuy nàng không tận mắt nhìn thấy nhưng nàng nghe được tiếng va đập rõ to, nàng đoán Lệ Sa va phải thứ gì đó. Lệ Sa ngủ rất mê, thể trọng của cô có hơi quá sức cho Thái Anh nàng, di chuyển đến vị trí bóng râm thất bại, nàng đành hái lá cây giúp cô tránh nắng, nắng trưa hừng hực rút khô tấm lá dại, loại lá bản to khô héo bắt đầu chất đống dưới chân nàng nhưng Lệ Sa vẫn chưa chịu tỉnh. Thái Anh lâu lâu hồi tưởng cảnh tượng ngày hôm nay, vẫn còn cảm thấy sợ ở trong lòng.

Lệ Sa không hẳn xấu xa như những gì Từ Tĩnh Lôi đã nói. Người luôn dịu dàng với nàng, hay cười với nàng, hay lo sợ y phục nàng dính bẩn mà tay trần phủi bụi giúp nàng thì có chắc sẽ gây nguy hại cho nàng? Lệ Sa cũng giống như Hân Nghiên, Ngọc Hoa đều là nữ nhân, đều ân cần chăm sóc nàng, thế cớ gì nàng có cảm giác những gì xuất phát từ Lệ Sa luôn luôn khác biệt, loại khác biệt chẳng thể định nghĩa bằng từ ngữ.
-"Ngươi vì sao phải giả nam trang? Làm nữ nhân không tốt hay sao?"

-"Nếu ta vĩnh viễn không trở lại. Tiểu thư, người có buồn không?"

Thái Anh vì câu hỏi bất ngờ có chút ngưng thần. Cái đầu nhỏ bộn bề suy nghĩ, chợt nhận ra bên trong hoàn toàn sáo rỗng.

Nàng trả lời, có vẻ không chắc lắm: "Vì sao phải buồn?"

Lặng đi hồi lâu, đều đều âm thanh dẫm cỏ cùng tiếng hô hấp bình đạm. Một người tựa ngủ nhưng không hẳn là ngủ, một kẻ trộm xem tiểu khả ái ngoan ngoãn nằm yên trên lưng mình.

-"Nếu nàng thích, ta sẵn sàng đổi lại nữ trang." Lệ Sa miệng cười nhưng lòng không cười. Cô hỏi nàng cũng như tự nói với bản, âm lượng không quá to nhưng không tính là thì thầm.

Môi nhỏ lung lay tựa muốn nói điều chi, trải qua vô số lần mới gọi là chính thức phát ngôn: "Nam trang không tệ." Ngoại hình có sẵn nổi bật không biết đổi thành nữ trang sẽ còn vượt bật đến đâu, bất luận là nam trang hay nữ trang, dung nhan kia Thái Anh nàng nhìn đều chướng mắt.
Lệ Sa bất lực cười một cái, không quên tận dụng cơ hội. Dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con, nhỏ nhẹ lời nói: "Chi bằng chúng ta kết giao hảo bằng hữu. Tiểu thư người thấy thế nào?"

-"Không muốn."

Thái Anh đầu óc đơn thuần, nghĩ gì nói đó, nếu không thích nàng sẽ thẳng thắn phô bày ý kiến, bởi nàng hay nghe Thẩm a di giáo dục tiểu Nhã và và tiểu Ngưu làm người phải biết trung thực.

Lệ Sa: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net