Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã phu thực hiện đúng giao kèo, đánh xe đợi sẵn ở điểm hẹn, hắn có phần nhiệt tình hơn thường lệ chính là đến sớm hơn vài canh giờ, đằng nào hắn cũng rảnh rỗi, đến sớm hơn giờ hẹn nhân tiện lấy lòng vị đại gia của hắn.

Màu trời đen xám sắp sửa đem cả cánh rừng nguyên sinh che giấu, loại âm thanh đặc trưng của loài động vật sống về đêm trở mình trỗi dậy, thay cho lời thông báo rằng thế giới của bọn chúng sắp bắt đầu. Thứ không khí cô quạnh lạnh lẽo giết lần giết mòn tâm trí con người, gieo rắc tận cùng nỗi sợ hãi vô hình ở cái loại địa phương nhân khí ít ỏi.

Mã phu co rút đôi tay, vay mượn độ ấm từ chiếc đèn lồng nhỏ lập lòe. Hắn khắp người không có chổ nào là không run, run vì lạnh và vì điều gì đấy. Hắn là kẻ nhát gan, bạc với hắn lúc này là vô nghĩa, trong đầu xoẹt ngang một gợi ý, hắn tốt nhất nên bơi khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt.

Lố mất giờ hẹn nhiều canh giờ, hắn nếu có bỏ đi cũng vô cùng hợp lý, chẳng ai trách ai được cả đâu.

Thiên về mặt cảm tính là vậy, nhưng hắn hành nghề hơn nửa đời người, đây là lần đầu gặp qua khách nhân ra tay hào phóng như Lệ Sa, một chuyến xe nhận ngay hai lượng bạc trắng, số bạc mà hắn phải cực nhọc nai lưng lắm mới dành dụm được.

"Mã phu...mã phu"

Mã phu trợn mắt há to mồm, thở cũng không dám, chớp mắt cũng không. Hắn đông cứng hành động ngoái đầu, đôi mắt liếc hết cỡ kiểm ra khoảng không đen đậm và tiếng rít của gió đêm, nào có cái gì gọi là sự sống của con người. Trong đầu sực nhớ về nhiều câu chuyện quái dị nhân gian "Ma đưa lối, quỷ dẫn đường" Mã phu lẽ ra không bấn loạn tới như vậy, tất cả là do tự mình dọa mình sợ chết khiếp.

Một đường roi mạnh mẽ thấu xương, tiếng ngựa hí thảm thương phá vỡ bốn bề hoang lạnh. Cỗ xe ngựa biến mất trong màn đêm dày đặc. 

"Mã phu! Mã phu!"

Dãy cây gai rung lắc dữ dội, nhiều nhánh đứt lìa nằm rạp chồng chất lên nhau. Hai chiếc bóng trắng lộ rõ nguyên hình, chiếc bóng trắng nhỏ hơn phóng nhanh như gió chạy về khoảng đất bằng phẳng, tức giận dậm nát vết bánh xe.

"Tiểu thư! Chậm chút."

Lệ Sa trước khi quyết định làm điều gì đó thì bản phân cũng đã lường tới trường hợp xấu nhất, so với lúc xác định phương hướng trong khu rừng kia thì Lệ Sa tâm lý bình ổn hơn nhiều, nhưng điều khiến mình phân tâm cũng đang ở trước mắt, khả năng làm chủ tình hình cũng vì nàng mà ảnh hưởng.

Trên đỉnh đầu là bầu trời đen đúng nghĩa. Mặt trăng từ lâu đã không còn rõ hình rõ dạng, thứ đóm sáng mờ dính trên tấm màn tối xa tít trên cao kia chính là đặc điểm nhận biết hoặc một lời báo hiệu của thiên nhiên.

Những thứ trước đó Lệ Sa chuẩn bị không dư thừa bất cứ món nào. Cô hít sâu, điểm các loại dụng cụ được sắp theo thứ tự.

-"Ngươi thiết gì phải cúi thấp như vậy a... ngô~ kia là thứ gì?"

Lệ Sa lúm đồng tiền sâu hơn một chút. Cô híp mắt, thần bí hỏi: "Người có muốn thử không?"

Ánh mắt Thái Anh sáng lên, nàng gật đầu thật mạnh. Thuận theo động tác của Lệ Sa, nàng nằm trọn ở trong vòng tay lớn lao lại ấm áp, lòng bàn tay Lệ Sa rất mềm, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi điềm đạm giảng giải thế nào là nguồn gốc của đá lửa, thế nào là lực ma sát.

Thái Anh nàng nghe cái gì cũng không hiểu, lực tập trung toàn bộ đặt vào tia lửa tung tóe mỗi khi thanh chùy thủ trên tay nàng quét qua.

Lệ Sa không tiếp tục ma sát mà chuyển sang thổi mớ bùi nhùi đỏ au bốc khói, rất nhanh sau đó ngọn lửa nhỏ được hình thành. Cô cẩn thận đưa nó vào đống củi khô, củi khô bắt lửa bùng cháy dữ dội.

Tư thế của các nàng vẫn chưa thay đổi, Lệ Sa chưa chịu buông tay mà thản nhiên siết chặt. Thái Anh nàng cảm thấy cứ là lạ làm sao, đột nhiên Lệ Sa áp sát gương mặt, nhìn nàng thật lâu.

-"Thật ngại quá, mắt ta vốn yếu, nhất là trong bóng đêm. Phải gần như thế này, mới có thể nhìn rõ người nhất." Thực chất Lệ Sa lời nói chỉ đúng một nửa, nửa còn lại kề sát bên cạnh Thái Anh chỉ là do mình thích mà thôi.

Khủy tay Thái Anh thả lỏng, trong lòng vô cùng áy náy, nàng vừa rồi còn định húc khủy tay vào bụng Lệ Sa. Rốt cuộc cũng thông suốt lý do đêm hôm đó Lệ Sa rối rít bám chặt mình không buông.

Bấy giờ trên đầu các nàng xoẹt ngang tia sét lớn, tiếp theo đó sấm chớp ì đùng, khung trời rộng phát sáng chỉ trong tích tắt cũng hoàn trả màu đen nguyên bản vốn có.
-"Lệ Sa, trời đang đổ mưa?" Thái Anh sờ tiểu hạt mưa lướt ngang má, phấn khích gọi tên Lệ Sa.

"Ân" Lệ Sa giơ cao ngọn đuốc, giữ chắc bàn tay Thái Anh, cẩn trọng kéo nàng cùng mình băng băng trên con đường mòn.

May thay vết bánh lăn vẫn chưa bị gió lốc thổi bay hoàn toàn. Tiếp tục thuận đà, như cũ duy trì vận tốc, hy vọng trước lúc trời đổ mưa kịp thời tìm ra tuyến đường chính.

Người tính không bằng trời tính. Màn mưa ồ ập đổ xuống mái đầu, mưa như trút nước, mưa nặng hạt rơi tự do vướng vào má, mắt, trán làm Lệ Sa không sao đỡ kịp, đau điếng cả người.

Trái ngược Lệ Sa, Thái Anh cơ hồ chơi đùa phi thường vui vẻ, nàng uyển chuyển phe phẩy bàn tay đón hạt mưa trong suốt như muôn vàn viên thủy tinh tuyệt diệu kiêu hãnh. Kinh hỉ hô: "Lệ Sa, ngươi xem, chúng ta vừa đi ngang một ngôi nhà a~"
Thái Anh nói không sai, cách tầm hai mươi bước chân quả thực ẩn hiện ngôi nhà nhỏ nằm cách mặt đường chính một khoảng, tinh mắt lắm cơ may mới phát hiện ra nó.

Đã qua ba hồi gõ cửa, vậy mà bên trong chớ hề nghe chút động tĩnh nào.  Ngoài hiên gió lùa dồn dập thổi, mặc dù đã che giấu Thái Anh ở trong lòng nhưng cô vẫn nhận ra nàng đang run rẩy.

"Cót két...cót két" hai mảnh cánh cửa cọ sát vào nhau từ từ hét mở.

Lệ Sa gần như chết lặng, mắt mở trân trân đối diện hán tử mặt mày dính đầy máu tươi bên trong ngôi nhà.

"Tướng công, còn không mau mời họ vào trong?"

Nhờ có giọng nói nữ nhân vang lên, hán tử cơ mặt linh hoạt hơn ban nãy rất nhiều. Hắn lúng túng dùng chiếc khăn trong tay lau sạch vết máu đỏ tươi trên mặt mình, mở rộng cánh cửa rồi cười khổ nói: "Thật ngại quá. Mời nhị vị vào bên trong."
Lệ Sa xoa đôi mắt đỏ hoe, ôm Thái Anh bước vào sau cánh cửa tránh đi luồng gió lạnh. Hiện tại đang nằm trong địa phương nào ngay cả bản thân cũng chẳng rõ. Nữ nhân kia là đang mang thai, trông nàng không giống kẻ xấu cho lắm.

Lệ Sa liền phản ứng nhanh, tiếp nhận tách trà nóng từ thiếu phụ. Thổi nhẹ khói trà, sau đó đặt vào lòng bàn tay Thái Anh, ra hiệu nàng có thể uống nó.

Thiếu phụ xem khắp người tướng công của mình, ngầm lắc đầu chịu thua. Nàng lau sạch đường máu nhỏ còn sót lại trên trán hán tử, thay hắn giải thích một câu: "Đã làm công tử hoảng sợ. Tướng công nhà ta bếp núc vụn về, giải quyết một con gà mãi cũng không xong."

Lệ Sa cười trừ, khéo léo đánh giá một vòng. Đúng như lời thiếu phụ nói, bởi vì lông gà nằm rải rác ở mọi nơi, số ít lưa thưa đang cắm trên đầu hán tử.
Không chần chờ thêm lâu, Lệ Sa chấp tay hướng phu thê hán tử. Lời nói không gấp gáp nhưng vẫn nghe ra ý tứ khẩn cầu: "Huynh đệ chúng ta lỡ bước lạc đường lại mắc phải trận mưa to. Mong các vị thương tình cho chúng ta tá túc qua hết đêm nay."

Thiếu phụ tựa hồ nhìn thấu huyền cơ. Nàng chầm chậm bước lên vài bước chân, thiện ý cúi chào Thái Anh. Nàng che miệng nói nhỏ: "Vị cô nương này xin mời theo ta thay một bộ y phục khác, không khéo kẻo nhiễm trúng phong hàn."

Thái Anh trốn sau cánh tay Lệ Sa, ôm thật chặt. Nàng coi bộ không muốn đi theo thiếu phụ.

Lệ Sa rốt cuộc cũng hiểu vì sao thiếu phụ phát hiện thân phận nữ nhi của Thái Anh. Nguyên lai y phục trên người nàng thấm đẫm nước mưa, bó sát từng centimet đường cong bức mắt.

Thái Anh vì lực nhè nhẹ vỗ về tấm lưng mà ngẩn đầu. Đôi mắt trong vắt kia, nàng đang nhìn chính mình phản chiếu trong đôi mắt trong vắt của Lệ Sa. Có những loại ngôn ngữ không cần biểu đạt quá nhiều cũng như không cần nói ra. Thái Anh nàng có lẽ đang nằm trong trường hợp đó, chí ít là vào thời khắc này.
Thiếu phụ thấy Thái Anh đi về phía nàng, liền nhanh nhạy dìu Thái Anh bước vào một căn phòng nhỏ.

Hán tử thấy thế vỗ vai Lệ Sa một cái, cười ha hả: "Vị huynh đệ này, mời theo ta."

"Ách... ân." Lệ Sa vì cái vỗ vai đột ngột mà giật bắn mình, bất quá không lộ rõ hàm súc. Từ tốn chìa ra bàn tay mời hán tử dẫn đường, không quên bồi thêm lời cảm tạ.

---------------------------

*Mấy hôm trời lạnh, các cậu nhớ chú trọng sức khỏe một chút, cẩn thận kẻo cảm nha!

Thân ái ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net