Chương 68: Lệ Sa, ngươi thích ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Tỷ tỷ, ngươi có phải ăn quá nhiều thức ăn? Thẩm a di từng nói nếu ăn uống không biết chừng mực, bụng sẽ phình trướng rất to a~"

Thiếu phụ vừa lau khô mái tóc dài vừa bật cười. Nàng vén nửa phần tóc bóng mượt khô ráo qua một bên, thuận mắt rơi vào góc nghiêng hoàn hảo, lòng thầm tiếc thương cho một tuyệt sắc giải nhân. Nàng nắm hờ ngọc thủ nhẵn mịn đặt trên bụng của mình, ôn hoà cười nói: "Đây gọi là mang thai, muội xem...bên trong đang có một tiểu hài tử chờ ngày chào đời nga."

Thái Anh tròn xoe đôi mắt. Lắng nghe điều thần kỳ từ thiếu phụ, nàng tò mò vuốt ve nhẹ nhàng, đùng một cái, vật bên trong phản ứng giữa lòng tay nàng. Nàng sợ sệt rút tay, từ sợ sệt chuyển hóa thành hứng thú, ngô nghê cười với thiếu phụ.

Thiếu phụ cũng nở ra ý cười hiền thục, nàng kéo Thái Anh trở về vị trí, tiếp tục việc còn đang dang dở. Nàng sờ lọn tóc mượt mà lưu giữ hương thơm, đủ hiểu nữ nhân tuyệt diễm này không phải con nhà bình dân bần tiện. Tiếc thay trí tuệ nàng dường như không giống người bình thường, nếu rơi vào tay kẻ xấu thì thật không dám tưởng tượng hậu quả.

-"Tiểu muội, không biết vị công tử kia cùng muội có quan hệ ra sao?"

Trong câu hỏi thiếu phụ là đang ám chỉ đến Lệ Sa. Thái Anh năm lần bảy hiệp suy nghĩ giữa Lệ Sa và nàng có mối quan hệ là gì. Trong mắt nàng, Lệ Sa không hề có định nghĩa, vậy... không biết trả lời như thế nào mới đúng đây?

-"Ta thấy, hắn dường như rất thích muội." Thiếu phụ nhìn nét ngập ngừng của Thái Anh nàng liền nói ra ý nghĩ của mình. Nàng nhớ về nhiều năm trước lần đầu gặp gỡ tướng công, ánh mắt của hắn đều là như thế dành cho nàng. Thiếu phụ không giấu được niềm vui, khẽ cười một cái.

"Thích?" Thái Anh nghĩ nhiều về nó hơn. Thích, có giống như nàng yêu thích một món ăn? Nàng thích được chơi vẽ tranh cùng Nghiên nhi? Hoặc được Tĩnh Lôi ca đưa đi khám phá muôn nơi thú vị đẹp đẽ? Vậy... Lệ Sa vì điều gì mà thích nàng?

Tiếng kêu khàn khàn từ ngoài vang vọng phá tan dòng suy nghĩ trong đầu Thái Anh. Nàng cái gì cũng không còn nhớ, quên cả chủ đề nàng và thiếu phụ vừa bàn luận vì mùi hương thức ăn ngào ngạt.

Thái Anh một ngày quanh quẩn trong rừng, nhiều lắm là ăn tạm hai chiếc màn thầu do Lệ Sa cung cấp mong đỡ thương đỡ nhớ, nói thật ra nàng vẫn còn rất đói. Nhắc đến đây mới nhớ, ngày hôm nay nàng hầu như chưa thấy Lệ Sa ăn qua thứ gì. Nghĩ đến chiều hướng này nàng lại lắc đầu cho qua, không thể nào có chuyện Lệ Sa nhịn đói suốt một ngày được, đúng! Không thể nào.

Nàng dìu thiếu phụ tới gần bàn ăn, trùng hợp cùng Lệ Sa ánh mắt giao nhau. Lệ Sa cười với nàng một cái, nàng cũng đáp lại Lệ Sa bằng nụ cười. Ngay lập tức tự mắng mình làm chuyện dư thừa, đâu nhất thiết phải cười đáp trả a.

-"Tướng công, đây là món gì?" Thiếu phụ lúc lắc bát cháo có màu sắc lạ lẫm trên bàn, nàng nhìn hán tử bằng đôi mắt nôn nóng chờ đợi câu trả lời.

Hán tử ậm ừ gãi đầu, hắn cười ngốc nghếch trả lời: "Ta không biết, đều do một tay tiểu Lạp huynh đệ chế biến ra."

Hán tử đã quen với việc bốc vác chân tay, nào thông thạo lĩnh vực bếp núc, nhưng điều quan trọng ở đây chính là hắn muốn tự tay chế biến một món ăn dành cho thê tử và nhi tử sắp sửa chào chời của hắn không ngờ việc bếp núc ngoài thì đơn giản nhưng bên trong không có tầm thường.

Hắn một mình loay hoay quần quật không biết xử lý phần thịt gà thành kiểu nào mới tốt thì Lệ Sa xuất hiện như một vị thánh nhân cao thượng. Tác phong cử chỉ thuần thục mềm dẻo, hắn nhìn mọi góc độ đều là nhiếp hồn đoạt phách. Nam nhân như thế này quả là hết sức hoa mĩ rồi.
-"Bình thường các ngươi không chế biến cháo gà theo cách này sao?" Lệ Sa ngồi cạnh Thái Anh, múc một bát cháo lưng đặt trước mặt nàng song mời phu thê bọn họ động đũa.

Hán tử trợn mắt chỉ vào bát đồ chấm xong lại chỉ chỉ loạn xạ vào miếng thịt gà hắn đang nhai không ngưng mồm. Miệng luôn làm ra khẩu hình "Wow! Wow! Wow!" Vị tê cay, líu lưỡi hắn quắn quéo, nói năng có chút khó nghe: "Thứ này gọi là gì? Hảo mỹ vị a tiểu Lạp huynh đệ!" Chưa dừng ngay ở đó, hắn húp một ngụm cháo ấm, kết cấu chặt chẽ quyện vào mùi hương đặc trưng của gạo rang, loại hương vị mới lạ tuyệt hảo đánh gục hắn tuyệt đối, toàn thân hắn bùng bùng tỏa nhiệt giữa cái thời tiết mưa phùn se lạnh. Thật tuyệt vời!

-"... kia là muối ớt chanh a~" Chẳng qua chỉ là một bát muối ớt chanh, hắn không cần làm lố như vậy chứ. Lệ Sa dời bát đồ chấm dành cho trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai vào vị trí thích hợp. Cô gấp một ít thịt cho vào bát Thái Anh rồi nói: "Thai phụ và trẻ em nên dùng loại nước chấm này."

Thái Anh mới đầu còn thắc mắc Lệ Sa cần gì thay nàng gắp thức ăn? Trôi đi vài hiệp nàng quen dần với hành động đó, còn cùng Lệ Sa phối hợp rất ăn khớp là đằng khác. Nàng tuy không thích món thịt nhưng lần nào Lệ Sa gắp cho cũng ăn một cách ngon lành sạch sẽ.

-"Công tử không biết là người ở đâu?"

Lệ Sa hạ đũa, trả lời thiếu phụ: "Ta là người Việt Nam." Sớm biết thiếu phụ sẽ hỏi câu gì, tránh trường hợp dài dòng lôi thôi cô vội tiếp lời: "Đất nước của ta cách nơi này rất xa. Ít người biết tới."

"A!"

Ba con người trên bàn ăn dừng hết mọi hoạt động, đổ dồn lực chú ý vào một hướng.

Thái Anh đứng ngồi không yên, tay nàng ôm kín miệng với đôi mắt ngấn lệ, quyết liệt lắc đầu. Ai hỏi gì cũng không nói, có bảo gì cũng không nghe, một mực mếu máo chỉ vào bát muối ớt chanh của hán tử.
Cuối buổi đêm.

Thái Anh nằm trên chiếc giường tre nhỏ hẹp cạnh góc nhà, nàng ngẩn ngơ nhìn ngọn đèn dầu với vành môi sưng đỏ. Cảm giác tê nóng không còn, bù vào đó là cơn đau rát âm ỉ cháy.

Im lìm xem Lệ Sa bôi thứ vỏ quýt lên da nàng. Lệ Sa nói, thứ này giúp nàng không bị muỗi đốt.

-"Lệ Sa."

-"Ân?"

-"Phu thê là gì?"

Lệ Sa ngẩn đầu nhìn nàng một lúc cũng cúi đầu bôi nốt phần còn lại. Cô hỏi lại nàng: "Tiểu thư vì sao tò mò về vấn đề đó?"

-"Nghe nói chơi trò phu thê vui lắm? Giống tỷ tỷ và ca ca vậy."

Tỷ tỷ và ca ca trong câu hỏi của Thái Anh không ai khác ngoài thiếu phụ và hán tử. Nhưng điều làm Lệ Sa lưu tâm chính là ý từ sâu xa trong câu hỏi của nàng. Thế nào gọi là "Chơi trò phu thê?"

-"Phu thê là một danh từ nói chung. Ý chỉ những cặp tình nhân thông qua một hình thức gọi là kết hôn, họ cùng nhau yêu thương chan hòa sống dưới một mái nhà, xưng hô bằng tướng công hoặc nương tử."
"Nga~"

Lệ Sa và hán tử chiều cao xấp xỉ tương đối như nhau. Trên người là bộ y phục có phần rộng của hán tử nhưng bấy nhiêu không làm Lệ Sa giảm đi phong thái nho nhã, một thân phản phất hơi thở phong tình phóng khoáng.

Thái Anh không tình nguyệt rơi vào ảo giác. Nàng ngày thường ít khi để ý, Lệ Sa xinh đẹp thế sao?

Nàng mơ màng cảm thụ mảnh ấm áp ôn nhu. Loáng thoáng nhìn thấy Lệ Sa miết nhẹ bờ môi nàng cùng câu hỏi "Còn đau không?"

Nàng tự giác lắc đầu, chợt nhớ một chuyện. Nghĩ xong liền chu môi gọi tên Lệ Sa: "Lệ Sa, ngươi thích ta?"

"..."

Vẻ như không đợi được câu trả lời từ Lệ Sa, nàng lại thêm một câu hỏi: "Có giống như ta thích Tĩnh Lôi ca hay không?"

Âm cổ trầm yếu ngân lên, thay cho một cái gật đầu. Lệ Sa vuốt gọn mái tóc nàng, chỉnh tấm khăn sao cho ngay ngắn mới cất tiếng, một hai lần vẫn chưa nói nên câu, mãi đến tận những lần sau ngữ khí dần phục hồi ổn định: "Ta ở ngay bên kia, tiểu thư nếu cần gì cứ gọi."
"Ngô~ đừng!" Thái Anh mất bình tĩnh ôm chầm cánh tay Lệ Sa. Nàng nhíu mày ngước mặt khẩn cầu, bờ môi run run vì sợ. Ngôi nhà hán tử nằm trong khu vực rừng núi, cây cối bao quanh kể sao cho hết, tiếng thú rừng, tiếng côn trùng đủ loại tạp âm gầm rú. Huống hồ Thái Anh là một tiểu quỷ nhát gan đích thực.

-"Đợi ta ngủ rồi hãy đi có được không?"

Lệ Sa có thể từ chối sao? Cô còn hận không thể moi sạch tâm can của mình trao cho nàng.

-"Lệ Sa."

-"Ta đây."

-"Ta sờ mặt ngươi một chút có được không?"

"..." Cô ngờ ngợ đánh giá nét mặt nghiêm túc ngoài đôi môi sưng đỏ biết chọc cười người khác của nàng. Nhưng không nói ra thắc mắc, răm rắp y lệnh làm theo.

Lần đầu tiếp xúc, Thái Anh ngón tay thoáng e dè co giật, lần thứ hai xúc cảm tốt hơn đôi chút.
Cẩn thận vuốt đôi mày ngài sắc sảo, mắt sáng khẽ chớp, mi cong ma sát nhồn nhột giữa đốt tay, có phải Lệ Sa giấu cả mặt nước chiều thu nơi đáy mắt? Tự bức tranh thanh bình, đẹp không sao tả xiết.

Thái Anh nàng mãi không hiểu điều gì thôi thúc nàng muốn chạm vào Lệ Sa. Nàng thật tình không hiểu.

-"Lệ Sa, nơi này của ta rất đau, rất đau." Nàng xoa nỗi ê ẩm ngấm ngầm dày vò nơi ngực trái. Những hạt ngọc châu lấp lánh tuôn rơi một cách tự nhiên. Nàng nấc nghẹn từng cơn.

Ngoan ngoãn nằm trong vòng bảo bọc vững chắc, nàng yên tâm cuộn mình trong thế giới nhỏ bé, như tiểu miêu bám người chiếm lấy nhiệt khí thơm tho. Chưa bao giờ là đủ.

Lệ Sa vỗ nhẹ, di chuyển bàn tay lên xuống tấm lưng nàng, cấm Thái Anh không được náo loạn.  Đứa ngốc như nàng đang định gián tiếp đốt cháy cô triệt để đi?
-"Ta hứa, ta hứa, hứa với người không rời đi nếu người chưa ngủ. Nào, nằm xuống, hay ta kể người nghe một câu chuyện cổ tích nha."

"Hảo! Hảo! Ta thật muốn nghe, ngươi mau kể đi a~"

Nàng tinh lực vơi đi bao nhiêu liền phục hồi gấp đôi chỉ trong nháy mắt. Lệ Sa không chịu nổi mà giật mình kinh ngạc. Trời ngoài kia cũng gần ngả sáng, thử hỏi Thái Anh lấy đâu ra nhiều năng lượng như kia a.

[Ngày xửa, ngày xưa, có một cô bé thường hay quàng chiếc khăn màu đỏ, vì vậy, mọi người gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm, mẹ cô bảo cô mang bánh sang biếu bà ngoại.

.

.

.

Bà ơi! Sao hôm nay tai bà dài thế?

- Tai bà dài để bà nghe cháu nói được rõ hơn. Chó sói đáp...]

-"Ngô~ Lệ Sa! Chó sói cũng biết nói chuyện a?"

"..." Lệ Sa bắt đầu hối hận khi sử dụng câu chuyện cổ tích chưa qua chọn lọc. Thái Anh hết hỏi chuyện nọ, ngay tức thì kiếm chuyện kia đem ra suy luận. Câu chuyện của cô không ru nàng ngủ, mà chỉ giỏi kích thích nguồn năng lượng vô tận của nàng thôi.
Thái Anh ý thức che môi, chớp chớp đôi mắt muốn Lệ Sa kể tiếp câu chuyện.

[Thế còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to thế?

- Mắt bà to để bà nhìn cháu được rõ hơn.

Chưa tin, cô bé quàng khăn đỏ lại hỏi:

-Thế còn mồm bà, sao hôm nay mồm bà to thế?]

-"Ngô~ Lệ Sa..." - "Mồm ta to để ăn thịt những đứa trẻ hay hỏi nhiều!" Lệ Sa cắn răng gầm gừ giương nanh múa vuốt chặn đi câu Thái Anh sắp hỏi.

Thái Anh làm sao không hoảng sợ. Nàng mếu khóc trốn kín trong tấm chăn, không dám để lọt một khe hở nhỏ nào ra bên ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net