Chương 72: Khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hoa rón rén vén rèm châu, nhẹ nói: "Tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa sáng."

Thái Anh nghe vậy đặt xuống bút trong tay, ngắm hàng chữ xinh đẹp tinh tế, hài lòng mỉm cười. Nàng không nói nhiều mà thoải mái bước ra tiền sảnh dùng bữa sáng.

Thư phòng của Thái Anh được chia thành ba gian nhà liền kề, gồm hai gian phụ và một gian chính. Tất cả thời gian của nàng đều đặt hết tại thư phòng, nàng nếu không xử lý nội vụ thì cũng là thưởng trà đọc sách.

Gian phụ thứ nhất, thư án được bài trí gần cửa sổ, kích thước khung cửa khá rộng, vì kích thước khung cửa khá rộng tạo nên hiệu ứng không gian mở, làm cho người ta tiêu diêu dễ chịu. Ban ngày nàng luyện chữ đánh đàn, thiên nhiên ngoài kia hài hòa lộng gió, đây là nơi Thái Anh thích nhất.

Gian phụ thứ hai cũng là cuối cùng và là không gian kín đáo nhất, từ chiếc giường đàn hương điêu khắc xa hoa đến vật dụng trang trí vẫn giữ y chưa từng xê dịch, đã lâu rồi Thái Anh nàng không có qua đêm tại đây.

Thái Anh tâm trạng vừa mới khởi sắc chưa được bao nhiêu liền bị đám mây tích điện che khuất.

-"Ai cho phép ngươi đứng ở đây?"

Lệ Sa một tay chỉn chu sắp xếp bát đũa song mỉm môi trả lời nàng: "Ta là người phụ trách bữa sáng cho đại tiểu thư."

Thái Anh hờ hững phủi tay ra lệnh cho lui, nàng không muốn để ý Lệ Sa nhưng lúc cô xoay lưng vẫn phải lia mắt dõi theo. Tất nhiên hành động của Lệ Sa  làm sao thoát khỏi tầm nhìn, nàng lại ngóng theo hướng kia, nửa gương mặt bầu bĩnh cười háo hức lộ ra bên ngoài, tiểu hài tử kia là Tiểu Nhã.

-"Ta cho phép ngươi đi chưa?" Thái Anh lòng bàn tay đập xuống mặt bàn có chút đau, bát cháo đậu đỏ gần đó lăn tăn rung động. Lời nàng nói không sâu đậm cũng chẳng nhạt nhòa, bình bình đạm đạm ấy mà không phải tầm thường.

Tiểu Nhã đứng cách đó không xa hai chân đã sớm run lẩy bẩy. Đại tiểu thư mà nàng nhận thức, tuy kiệm lời ít nói chứ không đáng sợ như thế đâu a.

Thái Anh chẳng buồn nói tiếp, ngước mắt nhìn Lệ Sa, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên chút cao ngạo. Ánh mắt nàng tương tự mũi tên nhọn hoắc cắm sâu vào Lệ Sa không quá lâu rồi phóng ánh nhìn về phía Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã cảm tưởng mình đang đứng dưới bầu trời bén nhọn mũi tên, nàng sợ đến mất mật. Không tự chủ siết chặt nắm tay, huhu khóc lớn. Ngay cả Ngọc Hoa cũng phát lạnh sống lưng, khó trách vì sao Tiểu Nhã sợ hãi.

Ngọc Hoa lui một bước đem Thái Anh hảo hảo tra cứu. Thần thái lẫn khí chất âm trầm hàn băng... bao nhiêu lâu rồi mới chịu tái hiện. Nàng lại ngỡ ngàng nhìn Lệ Sa, muốn hỏi Lệ Sa không nhận ra điều gì khác lạ sao?

Lệ Sa bận dỗ dành tiểu hài tử, đâu có nhìn ra ý tứ của Ngọc Hoa, càng không có thời gian soi xét thái độ của Thái Anh. Vỗ lưng Tiểu Nhã động viên nàng, Tiểu Nhã được Lệ Sa bế trên tay cảm thấy an toàn hơn nhiều, bàn tay bé xíu vươn dài xa xa.

Thái Anh hé miệng định nói, cuối cùng lại không lên tiếng. Nét mặt nàng nhu hòa lắng dịu, nàng ngẩn người chăm chú vào thanh kẹo mút trong tay Tiểu Nhã.

Thanh kẹo mút càng gần càng gần nàng, thì ra Lệ Sa đang bước tới phía này. Lúc đầu tròn xoe đôi mắt nhưng không bài xích thanh kẹo kia.

-"Tiểu Nhã nói sanh thần Nhị tiểu thư sắp đến, mọi người dường như bớt quan tâm Đại tiểu thư hơn. Nàng muốn tặng Đại tiểu thư kẹo mút của mình, ăn kẹo ngọt, lòng tự khắc vui, sẽ không còn thấy cô đơn." Lệ Sa hạ Tiểu Nhã đứng bên cạnh mình, giúp nàng giải thích, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng. Suy nghĩ của trẻ con lúc nào cũng ngớ ngẩn và đáng yêu.
Gọi là bớt quan tâm cũng không hẳn. Khách mời dự yến tiệc hầu như chỉ toàn nam nhân, cái cách bọn hắn nhìn nàng chẳng khác gì bầy sài lang hổ đói, cực kỳ dọa người. Vả lại nàng cũng không chấp nhận nổi không khí ở đó. Trong đầu nàng chỉ biết mỗi Hân Nghiên, những ngày Hân Nghiên bận bịu như vậy, nàng lạc lỏng bơ vơ cũng là lẽ tự nhiên.

Hân Nghiên biết nàng không thích yến tiệc ồn ào, ngoại trừ tiếp nhận lễ vật, tất cả còn lại đều tối đa hạn chế tổ chức tiệc tùng, nhưng sanh thần năm nay rình rang đặc biệt lớn. Thiết nghĩ Hân Nghiên làm điều gì cần phải có lý do, vì đó Thái Anh nàng không thắc mắc lắm đâu.

Thái Anh giao thanh kẹo mút cho Ngọc Hoa thu giữ. Nàng mất tự nhiên hắng giọng, xem như thành ý Tiểu Nhã đã được thu nhận. Nàng hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"

-"Ta chưa." Lệ Sa nhanh miệng đáp.

Thái Anh thả xuống chiếc thìa ngọc, môi hơi nhếch: "Người ta hỏi là Tiểu Nhã kia." Nàng lại nói: "Tiểu Nhã nếu chưa ăn thì tới đây, ăn cùng đi."

Từ khi biết Thái Anh, Tiểu Nhã chưa từng nghe Thái Anh dùng ngữ khí mềm mại nói chuyện với mình, nhất thời hơi bất ngờ, cái mũi nhỏ lại bắt đầu cảm động.

-"Nô tì không dám." Tiểu Nhã là đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện, những điều mẫu thân dạy, nàng một lần đều ghi nhớ trong đầu. Không cần phân biệt lớn nhỏ, miễn là đầy tớ trong Phác phủ, tôn ti trật tự tuyệt đối phải tuân theo. Không đời nào có chuyện hạ nhân và chủ nhân ngồi cùng một bàn ăn, ấy là quy tắc.

"Lại đây!"

Thái Anh rõ ràng chỉ nói hai chữ, thân phận hạ nhân không có tiếng nói, dù muốn dù không cũng phải tuân theo nàng. Tiểu Nhã dù gì đầu óc hãy còn non nớt, Thái Anh biểu nàng ngồi, nàng liền không dám đứng. Thân hình nhỏ lon ton chạy đến khu vực Thái Anh định sẵn, nhưng e sợ trong lòng vẫn chưa vơi bớt.
Thái Anh đẩy bát cháo đầy dành cho Tiểu Nhã. Nàng hay nghe nói trẻ con ăn nhiều mới mau chóng lớn. Thấy Tiểu Nhã ăn uống ngon lành, Thái Anh nàng tâm trạng có tốt hơn một chút.

"E hèm" Lệ Sa dồn lực lấy giọng, làm sao cho thật khoa trương, thay lời thông báo mình vẫn còn tồn tại. Môi nhỏ hơi chu, rõ là đang nhìn các nàng ăn uống lại làm như không nhìn thấy.

Phượng nhãn liếc về hướng Lệ Sa, gọi là liếc nhưng lại mang theo tia mềm mỏng. Nàng cũng bắt chước Lệ Sa, làm như không nhìn thấy cũng không nghe, xem đây như là hình phạt thích đáng, vì cái tội cả gan tiết lộ Cô Bé Quàng Khăn Đỏ của nàng.

Hạ nhận được phép ngồi một bàn ăn cùng chủ nhân đã là chuyện kinh thiên động địa. Món ăn phục vụ chủ nhân đều sử dụng nguyên liệu tươi ngon, sơn hào hải vị, lĩnh vực này Tiểu Nhã là nhờ có mẫu thân phụ việc tại trù phòng mà hiểu biết.
Bữa ăn giữa Nhị Tiểu thư và Đại tiểu thư thật khác biệt, một người cao tận trên non, một người hụt sâu dưới bể. Nhị Tiểu thư hay dùng những món thượng đẳng ê hề thịt cá, còn Đại tiểu thư chủ yếu là những món thanh đạm, điển hình như món cháo đậu đỏ này đây. Tiểu Nhã nhận thấy món cháo đậu đỏ này phi thường phi thường bình dân vì nàng không quen ăn các loại đậu, hôm nay nếu không may mắn được chính miệng nếm thử món ăn khoái khẩu mà Đại tiểu thư thích, thì thắc mắc bấy lâu nay sẽ vĩnh viễn chẳng có lời giải đáp. Hương vị này... nàng thề nhớ mãi không quên a.

Đứa nhỏ Tiểu Nhã vô cùng quý mến Lệ Sa, không nỡ bình thản ngồi đó nhìn Lệ Sa chịu phạt, nàng mở lời xin Thái Anh được phép kết thúc bữa ăn, khéo tay bưng phần còn lại cạ cạ mu bàn tay Lệ Sa, ý mời cô hãy dùng nó. Cháo đậu đỏ này thực sự ngon, nàng cũng muốn Lệ Sa thưởng thức.
Tinh thần tương thân tương ái của Tiểu Nhã và Lệ Sa làm Thái Anh cảm thấy bản thân nàng là kẻ xấu xa lắm vậy. Thực đáng ghét. Khẩu vị tệ hẳn đi, nàng quyết định không ăn nữa, nhấc nhẹ tấm khăn lụa khẽ chấm môi.

Thái Anh một mạch tiến thẳng ra sân ngoài.

------------------------------

"Tiểu Nhã a~ ngươi có muốn đến Du Xuân quán chơi một chuyến không?"

Tiểu Nhã gãi đầu hỏi: "Lạp ca ca, Du Xuân quán là nơi nào a?" Phụ mẫu bắt Tiểu Nhã gọi Lệ Sa bằng thúc thúc, riêng nàng nhìn nhận Lệ Sa đâu có già cả râu ria như phụ thân nàng chứ hả? Thành ra trí tuệ nhỏ của nàng bị vẻ bề ngoài làm cho loạn cả lên.

"Nga~" Lệ Sa xoa cằm đầy thâm thúy. Cố ý lớn giọng hô: "Ngươi chắc chưa từng chơi vòng quay ngựa gỗ? Chơi cầu trượt, chơi thú nhồi bông?"
Những thứ Lệ Sa nói quả thực Tiểu Nhã đã từng nghe người ta nhắc qua, nhưng chưa có cơ hội để mở rộng tầm mắt. Nàng lắc lắc bàn tay Lệ Sa, kích động nhảy nhót: "Muốn a, Tiểu Nhã muốn đi a~"

Thái Anh dừng cước, chân phải mạnh bạo phá tung nền sỏi. Vài viên sỏi trùng nhịp bật lên cao lao vào bụi nguyệt quế.

Nhanh như chớp bay ra một hắc y nhân ôm trán quỳ dưới chân Thái Anh. Hắn cứng rắn thưa: "Đại tiểu thư cho gọi."

Lại là tên cận vệ lần đó. Nàng quét mắt dò xét bụi nguyệt quế, đúng là hỏng mất nhiều nhánh nhỏ.

Cận vệ vô thức nườm nượp đổ mồ hôi. Ai da... xem cái đầu của hắn, Đại tiểu thư cấm hắn đến gần loài cây này chỉ mới vừa hôm qua thôi a.

Nàng chán ghét dẹp tên cận vệ ngốc nghếch sang một bên. Bặm môi ngoái đầu, lườm cặp đôi lớn nhỏ tự nãy giờ cứ bám miết lấy mình. Mà đầu đảng là ai, thì ai cũng biết. Cái gì gì Du Xuân quán trong miệng Lệ Sa, Hân Nghiên đưa nàng đi đã muốn mòn cả mấy đôi hài, ngoài món kẹo mút vị đào ra thì Du Xuân quán có gì mà vui chứ? Làm như nàng thích nơi đó lắm cơ đấy?
Mắt thấy Thái Anh đang nhìn mình, Lệ Sa cười tươi như hoa nở, vẫy tay gọi to: "Đại tiểu thư đi cùng bọn ta cho vui."

"Hừ" Thái Anh khinh thường hừ lạnh, nàng khoát tay hạ lệnh: "Ngọc Hoa, chuẩn bị xe ngựa."

Ngọc Hoa: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net