Chương 74: Hoa tiền nguyệt hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến gần hơn thứ ánh sáng bắt mắt dọc bên hiên nhà nối dài vô tận, phát hiện chúng được tạo ra từ nhiều chiếc đèn lồng màu sắc. Ngửi hương hoa dìu dịu, con đường nàng đang bước đi đỏ rực cánh hoa hồng.

Con đường rộng lớn này, phải mất bao nhiêu đóa hoa để phủ đầy?

Để ý nhiều hơn hai đầu đường trước sau, bách tính ở hai đầu đường bu kín, bọn họ tò mò muốn được vào trong nhưng tiếc một điều hai đầu chốt chặn đã bị niêm phong.

Thái Anh chấp tay ra sau, phối hợp theo hành động của Lệ Sa, Lệ Sa là đang giúp nàng mang vào chiếc hài.

Mũi chân gõ gõ nền cánh hoa êm mềm. Dưới ánh đèn màu sắc, hai má Lệ Sa nổi lên điểm đỏ hồng ấn tượng. Thái Anh ngón tay lướt dọc đèn lồng tròn, nàng vu vơ hỏi: "Lý do ngươi đưa ta đến địa phương này cho bằng được là đây?"

"Ân." Lệ Sa bẽn lẽn gật đầu.

Vài phút trước.

Thái Anh dậm chân, mất kiên nhẫn hỏi: "Ngọc Hoa đâu?"

Lệ Sa tính toán thời gian ở trong lòng. Mọi thứ diễn ra chuẩn xác từng phút từng giây  những gì, khổ nỗi không tính được tâm trạng của Thái Anh. Nàng không thích chính là không thích, nàng không muốn đi thì đừng ai có thể ép nàng đi.

Đôi chân dài hơi nhún, hạ chiều cao của mình ngang bằng Thái Anh. Bật ngón trỏ, khẩn cầu nàng bằng thanh âm hòa nhã nhất mà mình có: "Một lần thôi, cùng ta đến một nơi, sau đó người hồi phủ vẫn chưa muộn."

Thái Anh nhìn bầu trời tối om, không chần chừ lắc đầu từ chối.

"Ách... ngươi!" Nàng kinh ngạc che môi. Lệ Sa cả gan cướp que kẹo mút của nàng ngay trước mắt nàng? Còn táo tợn ngậm lấy nó. Chưa hết, đôi hài thêu tịnh đế liên nàng đang đi chỉ còn mỗi một chiếc, còn một chiếc đang nằm chắc trên tay Lệ Sa. Đáng ghét! Còn dám "Lêu lêu" khiêu khích nàng?

Lệ Sa không có năng khiếu chạy bộ, sở đoản của cô cũng là chạy bộ, đôi chân cứ thụt lùi thụt lùi, chính là nó, những lúc mình chạy bộ đều là cảm giác thất bại này.

Quãng đường phải vất vả lắm mới có thể chạy qua, nhưng thực tế chỉ bằng ba bước lớn của Thái Anh. Nàng còn không nghĩ khống chế Lệ Sa quá dễ dàng như vậy đó.

Thái Anh đu trên lưng Lệ Sa, chân khóa ở hông làm trụ, cánh tay chồm ra trước hung tợn tra tấn hai bờ má.

Và thế, tiếng hét rồng rã kéo dài trong con hẻm tối.

"A...mẹ của ta ơi! Ta đau quá aaaa."

"Trả kẹo cho ta!"

"Lão thiên a! Má của ta!"

"Trả hài cho ta!"

Thái Anh lắc đầu, tự đề ra lý do chính đáng để bản thân không cảm thấy áy náy. Nàng phủi tay liếc nhìn Lệ Sa, rất nhanh đảo mắt sang khu vực khác vì Lệ Sa cũng đang nhìn nàng, nàng gục đầu vừa đi vừa lầm bầm trong miệng: "Ấu trĩ."

Nàng đứng ở mép hồ, từ trên lan can đá đưa mắt xuống mặt nước sống động lấp lánh hoa đăng.

"Kẹo hồ lô?" Thái Anh thật lâu ngắm cây kẹo hồ lô trên tay Lệ Sa. Kẹo hồ lô động đậy, hướng nàng rung rung, nàng hợp tác tiếp lấy nó. Không hiểu vì sao nhìn thấy Lệ Sa cười, tâm nàng cũng theo đó mà vui lây.

Hoa đăng màu xanh thẫm, cánh hoa giấy xoay tròn xoay tròn xinh xắn. Lệ Sa ra hiệu Thái Anh hãy tiếp nhận lấy.

-"Tiểu thư có biết màu xanh mang ý nghĩa gì không?"

"Thái Anh!"

Thái Anh nếu không có ai đó gọi tên, thì chắc vẫn còn kẹt trong câu hỏi của Lệ Sa.

Phía sau lưng Lệ Sa, Từ Tĩnh Lôi ngời ngời phong độ tiêu sái bước chân, có vô tình đụng trúng bả vai Lệ Sa, cú hất không nhẹ chút nào, kẻ ngốc mới tin là hắn vô tình. Hắn giơ hoa đăng màu vàng nhạt trong tay, tự ý nắm lên bàn tay non mềm.

Ôn nhu nhìn ngắm mỹ nhân, mật ý đậm sâu. Hắn nói: "Ta đưa muội đi thả hoa đăng."

Hoa đăng trên tay Lệ Sa mới vừa rồi đã không còn hình dạng, lạnh lẽo trên mặt đường đá, méo mó nằm dưới dấu giày Thái Anh.

Nàng ngoái đầu, cử động cổ tay được Lệ Sa kềm chặt. Lệ Sa có đôi mắt long lanh ươn ướt, tựa sắp khóc đến nơi nhưng lại không phải.

-"Ta yêu nàng."

Người đứng ở đó là Lệ Sa, nàng không nhìn lầm. Lệ Sa nói yêu nàng, nàng không nghe lầm. Vậy yêu là gì? Cái yêu từ miệng Lệ Sa là điều gì đó đáng sợ? Nàng thật tình không thấu hiểu, phải đáng sợ lắm nên lòng nàng mới đau, đau khủng khiếp.

Từ Tĩnh Lôi giận dữ kéo Thái Anh tách xa Lệ Sa. Hắn xót dạ lau nước mắt cho nàng rồi đem nàng bảo vệ ở sau lưng. Điểm ngón tay cảnh cáo: "Nếu ngươi..."
Hắn ôm mặt ngã lộn nhào sang lan can đá với câu nói dở dang, xém chút trượt chân té lăn xuống hồ. Tròng mắt hắn hằn đầy tơ máu, căm giận gục đầu lau máu ở mép môi. Lúc ngẩng đầu lên đã là một thái độ khác, hắn chật vật ôm đầu gối, chân thành hướng Lệ Sa đòi đạo lý: "Lạp huynh, ta biết ngươi không có thiện cảm với ta, nhưng ta thật lòng không hiểu huynh tại sao vô duyên vô cớ xuống tay đánh người?"

Góc độ của Thái Anh khó thấy được biểu cảm của Từ Tĩnh Lôi, những gì nàng nhìn thấy là kẻ vô tội và một bên hồ đồ cố chấp.

Thái Anh bắt đầu có động thái ngăn cản Lệ Sa, không cho phép Lệ Sa tiến thêm dù chỉ một bước, nàng là bảo vệ hắn. Từ Tĩnh Lôi nghĩ vậy không giấu được kêu ngạo trong lòng, cao thượng nói đỡ vài câu: "Thái Anh nàng đừng tới đây! Lạp huynh đang không được tỉnh táo, ta e sẽ liên lụy đến nàng."
Lệ Sa cười một lúc một đậm, thừa biết hắn là đang muốn cùng mình chơi trò khích tướng.

Tiến thêm vài bước chân, từ trên cao nhìn xuống hắn. Giọng Lệ Sa không lớn, phần nhiều là cột hơi trầm lạnh, nhưng vẫn làm người nghe thấm thía: "Từ Tĩnh Lôi, ngươi thật không tin ta sẽ giết ngươi?"

Hắn rùng mình đổ sức nặng vào lan can đá. Bấy nhiêu đó làm sao hù dọa được Từ Tĩnh Lôi hắn, đều khiến hắn e sợ chính là đôi mắt của Lệ Sa, sát khí đó không còn là một con người nữa rồi.

"Chát"

-"Tiểu thư..."

"Chát"

-"Ngươi..."

"Chát"

Lệ Sa mở miệng toàn thất bại. Thái Anh chẳng chút lưu tình, đánh tới khi nào Lệ Sa sát khí hoàn toàn tan biến mới thôi.

Lệ Sa không khác hình nhân gỗ bất động cứng đơ, gió mạnh thổi ngang y phục lung lay chuyển động. Một giọt, hai giọt lại đến ba giọt nước mắt lăn dài, cố lắc đầu xin nàng đừng đi.
Thái Anh là vì nhìn không ra hay thật tâm không muốn ở lại?

----------------------------------

Ngọc Hoa kính cẩn nghiêng bình trà sứ rót đầy một ly. Đợi Hân Nghiên sau khi vừa ý thưởng trà, nàng mới dám cất tiếng hỏi: "Nhị tiểu thư, không biết người đã hay tin Đại tiểu thư đang có ý định thành thân cùng Từ công tử?"

Hân Nghiên bình thản lật tiếp một trang sách, chuyên tâm đọc hết một trang. Một chút bất ngờ cũng không có, nàng "Ừ" nhẹ.

Ngọc Hoa không nghĩ Hân Nghiên sớm biết từ trước vẫn còn tâm trạng ung dung ngồi ở đây thưởng trà đọc sách. Nàng không nóng vội thắc mắc, giữ im lặng chờ Hân Nghiên khép lại quyển sách rồi đưa mắt nhìn nơi đâu xa vời ở trong màn mưa đêm.

-"Tỷ tỷ vui vẻ hạnh phúc là điều bấy lâu ta mong muốn. Ngươi không muốn người hạnh phúc sao, Ngọc Hoa?" Hân Nghiên thấp thấp thanh âm hỏi ngược Ngọc Hoa.
"Đại tiểu thư rất thích Từ công tử..." Ngọc Hoa bị Hân Nghiên  nói đến có chút động tâm.

Hân Nghiên nhướng mày đồng ý nghĩ. Nàng nói: "Nam nhân dù có tam thê tứ thiếp đi chăng nữa tuyệt nhiên không thể trách, những năm qua hắn yêu thương tỷ tỷ đều không phải hư tình giả ý. Từ Tĩnh Lôi dù gì đi nữa cũng là trưởng tử Từ gia, gia tộc hiển hách danh chấn một phương, quý khí lại hào phóng, tương lai tỷ tỷ gả vào Từ gia có hắn bảo vệ, hằng ngày bên cạnh người trong lòng, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

Ngọc Hoa không cho là đúng. Từ Tĩnh Lôi mặt tối hắn phong lưu phóng đãng ra sao đâu chỉ mình Ngọc Hoa nhìn thấu, nàng không tin Hân Nghiên dễ dàng đồng ý hôn sự lại không đích thân điều tra nhân phẩm của hắn. Nếu ý Hân Nghiên đã quyết, nàng đây cũng không tiện lời ra tiếng vào, chỉ còn hy vọng cuối cùng là trông chờ Thái Anh hồi tâm chuyển ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net