Chương 77: Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm Bính Tý, là một mùa đông khắc nghiệt nhất từ trước tới nay. Năm đó bão tuyết kéo dài, rét đậm cắt da tưởng chừng không có hồi kết, tầng lớp thấp hèn trong xã hội không thể ra ngoài tìm lương thực thì việc chịu lạnh chịu đói rồi chết cóng sau cơn bão mùa đông, âu cũng là lẽ thường.

Một mùa đau thương và mất mát, đối với Phác gia mùa đông này sao quá não lòng. Phác lão gia từ trần chưa lâu, người ở dịch trạm lại gửi tới một phong thư, đó là một phong thư báo tang từ ni viện tại thành Nam, tất cả nội dung gom gọn chỉ trong một hàng chữ, nguyên văn "Ni trưởng Thanh Liên thu thần thị tịch, cao đăng Phật quốc."

Ni viện cùng Phác gia không tính là mối giao hảo mật thiết, nhưng Ni trưởng và Phác phu nhân quá cố chính là có mối liên kết đặc biệt, vì vậy ngoài Hân Nghiên ra, tuyệt đối không thể tùy tiện chỉ thị một ai khác.

Phác gia khi đó chỉ còn Hân Nghiên là cô nữ duy nhất đội tang, hầu cạnh linh đường. Trước tiên chu toàn tang sự Phác lão gia, kế đến mới lo nghĩ đến chuyện phúng viếng Ni trưởng Thanh Liên.

Những ngày sau đó, mãi cho đến khi Hân Nghiên từ ni viện hồi phủ, Ngọc Hoa nàng chẳng hỏi thăm để làm gì. Dù sao người mất cũng đã mất, chăm sóc Thái Anh mới được nàng ưu tiên trên hết.

Trời trưa bắt đầu nổi nắng, không ngờ Thái Anh được Lệ Sa dỗ dành giấc ngủ ngon lành quá thể. Ngọc Hoa đầu gật nhẹ ý chào Lệ Sa, nàng ngoắc một nữ tì thay nàng trông chừng trước sương phòng, còn nàng nhanh chóng tới trù phòng chuẩn bị các món điểm tâm trước khi Thái Anh tỉnh giấc.

Nữ tì nọ đang hì hục quét dọn lá khô liền dẹp công việc qua một bên, nghe theo lời Ngọc Hoa phân phó. Nàng ngập ngừng mở miệng, nửa muốn nói nửa lại muốn thôi, sau cùng hạ quyết tâm mở lời bắt chuyện, nhưng nói ra lại có chút hối hận, Lệ Sa kia là vừa chuẩn bị bỏ đi chợt dừng bước vì tiếng gọi của nàng. Nàng tay chân bỗng nhiên bủn rủn, chẳng dám nhìn vào mắt Lệ Sa mà chỉ dám nhìn vào phần cổ đổ xuống. Cần cổ xuất hiện xa gần đóm nhỏ màu đỏ hồng, ngay lập tức được nhiều ngón tay thon che đi mất. Nữ tì chợt thấy mình thiệt vô duyên, tuy vậy nàng bản chất thật thà, một lòng muốn giúp đỡ.

Nữ tì nhiệt tình nói: "Lạp quản sự, vết bầm ở cổ huynh không biết là do loài côn trùng nào gây ra. Ở chổ ta có một ít dược bôi, chuyên đặc trị vết côn trùng đốt."

Nữ tì thầm hỏi bản thân mình vừa nói điều chi không phải, khiến Lệ Sa chật vật loay hoay cắn chặt môi.

Nói Lệ Sa chật vật đúng thật không sai, cô là đang chật vật thay đổi mọi góc độ cơ thể nhưng vô ích, trên cổ mình không có điểm nào là lành lặn vẹn nguyên cả.

Nữ tì và Lệ Sa cùng lúc giữ im lặng nhìn đối phương, cùng nhau áp gần hơn vách cửa gỗ, lắng nghe tiếng kêu hình như được phát ra từ bên trong đấy.

Nữ tì gắng lắm chỉ nghe được một hai từ ngữ không mấy chuẩn xác. Nàng hỏi Lệ Sa bằng bộ mặt trì độn: "Lạp quản sự... Đại tiểu thư nói cái gì Sa, huynh có nghe thấy không?"

Những câu hỏi của nữ tì chưa có dấu hiệu kết thúc, nàng hỏi cứ hỏi, chứ đâu hay biết Lệ Sa mới đây vẫn còn đứng bên cạnh nay đã cách xa nàng ba thước. Tới khi phát hiện đã quá muộn, Lệ Sa cũng không còn ở đó nữa.

"Ai ở ngoài kia?"

Giọng nói này là của Đại tiểu thư, thú thật nàng rất sợ Đại tiểu thư. Lần đầu tiên nhập phủ được Lưu quản gia phổ cập hàng tá gia quy, còn được các tỷ muội đồng nghiệp nói về Nhị Đại tiểu thư Phác gia và những điều cấm kỵ.  Đã không biết thì thôi, nếu biết rồi thì không sợ mới là lạ.

Nữ tì tâm lý còn chưa chuẩn bị  sẵn sàng, nào hay cửa phòng đột ngột mở rộng. Lão thiên a! Đứng trước mặt nàng chẳng phải là Thái Anh Đại tiểu thư hay sao? Nhìn kỹ Đại tiểu thư mới thấy người quá là xinh đẹp động lòng đi, không thể tin được nhan sắc này đã gần ba mươi.

-"Ngọc Hoa đâu? Nhìn ta nhiều như vậy làm cái gì? Có thấy Lạp Lệ..." Thái Anh cuối câu nói sựng lại một vài khắc, không muốn lặp lại câu hỏi. Nữ tì này dường như nàng đã gặp qua ở đâu đó, nàng soi vóc dáng thấp con của nữ tì, hình ảnh Lệ Sa cùng một nữ nhân gần gũi treo cao chiếc đèn lồng hiện lên trong đầu như muốn nhắc nhở nàng đã lãng quên một ít tiểu tiết.

Thái Anh hạ bàn tay nằm trong tầm mắt nữ tì, ngón trỏ ngoắc ngoắc, muốn nữ tì hãy ngẩng mặt. Nàng nói: "Cười lên cho ta."

"Ách..." Đại tiểu thư vô duyên vô cớ lại kêu nàng cười, không có chuyện gì thì làm sao nàng cười được a~ trước mặt nàng là Đại tiểu thư, áp lực lớn như vậy càng không tài nào cười nổi. Nói là vậy, so với ít chuyện nhỏ này thì tâm trạng Đại tiểu thư quan trọng hơn nhiều, nàng không muốn làm người mất hứng đâu, trong nhà bốn miệng ăn còn nhờ vào đồng lương của nàng nữa a~.
Thái Anh vừa lòng nói: "Đi theo ta."

Nữ tì đi theo Thái Anh đến thư phòng, trên đường đi trùng hợp đụng mặt Ngọc Hoa, Ngọc Hoa cũng đã chuẩn bị xong hết bữa trưa và Thái Anh muốn dùng bữa trưa tại thư phòng.

Nữ tì đang oán ông trời, oán ông trời vì sao không cho Ngọc Hoa xuất hiện sớm hơn, lúc đó chắc nàng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ gác cửa tránh phải gặp mặt Thái Anh để rồi làm Đại tiểu thư người phật ý, nhưng Đại tiểu thư vì sao phật ý đây? Người kêu nàng cười, nàng cũng đã cười, còn cười rất tươi mà.

Nàng đứng đã được nhiều canh giờ liền, hai chân từ lâu đã mất luôn cảm giác nhưng lá gan không đủ to để ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Đại tiểu thư bắt nàng phải lấy cho bằng được quyển sách ở xa tít trên kia, ngẫm xem yêu cầu này có quá đáng không kia chứ? Tới người sở hữu chiều cao lý tưởng như Lạp quản sự còn phải bắt ghế mà lấy đó. Nàng thấp như vậy, cho dù có dành cả đời để với cũng không có hy vọng đâu.
Sau khi dùng xong bữa trưa, trãi qua nửa hồi  trà mức. Thái Anh buồn chán phủi tay bước đi ra ngoài khoảng sân lớn hít thở không khí trong lành, cố tình nói vọng: "Nếu không làm được thì hôm nay đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm. Ngọc Hoa, ngươi ở đây giám sát cho thật tốt."

Ngọc Hoa đáp: "Tuân lệnh tiểu thư." Nàng lại nhìn vào nữ tì đáng thương kia thầm tặc lưỡi.

-----------------------------------

"Ngươi nói bộ này đẹp ư? Nhưng màu sắc này ta không thích đâu." Hân Nghiên tầm tay rà ngược xuôi trước giá treo vô số y phục, cầu kì lẫn giản dị đều có.

Lệ Sa đứng bên này sức chịu đựng đã đạt quá giới hạn. Hân Nghiên nàng định thử một lượt hết mấy trăm bộ y phục này đây sao? Mấy chục bộ nàng hỏi qua mình đều không có bộ nào làm vừa lòng nàng cả, vậy hỏi mình làm gì a?
-"Hân Nghiên, ta đâu có nhiều thì giờ như ngươi tưởng?"

Hân Nghiên giao vào tay Tiểu Kỳ bộ y phục nàng sắp thử. Theo Lệ Sa ngồi xuống bàn trà, nàng nhìn lướt qua một vòng, chậm nói: "Đúng thật năm đó ta có đích thân đi tới thành Nam phúng viến Ni trưởng Thanh Liên, mùa đông năm đó quá khắc nghiệt, phải đợi bão tuyết lắng hạ, đoàn người ngựa di chuyển so với bình thường chậm gấp nhiều lần. Ta đặt chân vào ni viện đã là chuyện của nửa tháng sau, không kịp nhìn mặt Ni trưởng Thanh Liên lần cuối, nghe một số ni cô ở đó thuật lại, sau khi Ni trưởng Thanh Liên viên tịch, lòng bàn tay người xuất hiện dòng văn tự kim quang kỳ lạ, lóe lên không lâu liền lặng đi mất."

Lệ Sa bao nhiêu ưu tư nặng trĩu đều hiện lên hết thảy, mắt hồng hồng xúc động. Hân Nghiên phất tay ra lệnh Tiểu Kỳ thay cho nàng một ấm trà khác, Tiểu Kỳ vắng mặt khá lâu thì mi mắt Lệ Sa cũng đã ướt nhòe. Hân Nghiên nàng còn chẳng biết Lệ Sa và Ni trưởng có mối quan hệ thân thiết đến mức hay tin người viên tịch lập tức không kìm nỗi mà rơi lệ.
Khăn lụa trên tay từ từ phớt nhẹ bên má, người kia vì hành động của nàng liền rụt người quay đi nơi khác. Hân Nghiên cũng thu hồi khăn tay, nàng siết ngay mảnh góc khăn ẩm ướt, giương môi như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

Tiểu Kỳ thiếu chút không kịp giữ chắc ấm trà nóng trên khay, nàng ở cửa ra vào đụng trúng Lệ Sa. Nàng chuẩn bị tiến vào, bất chợt vọng ra giọng nói Hân Nghiên "Không cần thiết." Tiểu Kỳ hầu hạ Hân Nghiên bao nhiêu năm nay cũng quá quen thuộc, Hân Nghiên chính là không muốn bị làm phiền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net