Chương 78: Cái giá của người tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xế muộn.

Thái Anh tại tiểu đình say sưa ngủ, nàng đây hiếm khi tỉnh lại sau giấc ngủ sâu mà thần kinh không hề đau nhứt. Chắc là vì tâm tình nàng vô cùng tốt nên ở trong trạng thái nào cũng thấy khoan khoái nhẹ tênh.

Vịn lên một bàn tay khác, trợ lực đỡ của nữ tì mà đứng dậy. Nàng chỉnh trang lại đầu tóc, chú ý hơn nữ tì hầu hạ nàng nay đổi thành Ngọc Hoa từ lúc nào.

Không đợi hỏi, Ngọc Hoa nhanh miệng giải thích. Thái Anh bỏ đi không lâu thì nữ tì kia cũng đã lấy được quyển sách, nhưng đó chỉ là một nửa của sự thật. Lệ Sa trong lúc đi tìm Thái Anh tình cờ chứng kiến bộ dạng nữ tì sống dở chết dở, nghe qua nàng tỏ bày khóc lóc liền rủ lòng thương xót, cho nàng một cây móc dài, vì Thái Anh ra điều kiện trong quá trình lấy xuống quyển sách hai bàn chân phải chạm đất, chứ nào cấm nàng sử dụng dụng cụ đâu. Ngọc Hoa thuật lại tất cả quá trình nhưng là theo lời thỉnh cầu của Lệ Sa, nhất định không khai ra Lệ Sa là người đứng sau giúp đỡ.

Thái Anh nghe qua tất thảy quá trình Ngọc Hoa vừa kể, có dành lời khen ngợi nữ tì. Gọi là phạt nhưng không hẳn là phạt, nàng ban đầu nghĩ rằng nữ tì kia còn lâu mới ngộ ra ẩn ý trong điều kiện của nàng.

Ngọc Hoa đi ở sau lưng, nghe Thái Anh khen ngợi. Nàng đồng tình nói: "Ân, Lạp cô nương nghe qua liền hiểu hết, nếu không giờ này nàng chắc đang ngồi khóc ở thư phòng a~"

"..."

Đôi vai mảnh run run nhè nhẹ, cơ thể qua mất nhiều giây mới bắt đầu hoạt động.

Ngọc Hoa khổ sở lau mồ hôi, không biết bản thân có nên đi theo Thái Anh hay không. Nhằm đề phòng xảy ra án mạng, dẫu sao vẫn nên đi theo thì hơn.

Trừ biệt viện của Thái Anh, ở bất cứ nơi nào trong Phác phủ, người ta đều dễ dàng nghe thấy tiếng đàn huyên náo vui tai.

Thái Anh những ngày này đại kỵ bước ra ngoài biệt viện, đợi tới khi trời tối muộn Hân Nghiên sẽ tự khắc tới tìm nàng, cùng nàng thưởng trà, gảy vài đoạn cầm nàng thích.

Lệ Sa bây giờ thân phận không còn như xưa, cùng là thân gia nhân của Phác gia nhưng nay đã có một ít khách biệt, phàm các quản sự sẽ không nhúng tay vào công việc của gia nhân cấp dưới. Thái Anh hiển nhiên là không biết luật lệ đó, nàng đứng ở đây nhìn vào khu vực trung tâm, nơi có nhiều gia nhân tụ tập hầu hạ khách nhân nhất, đi được tầm hai bước chân nàng liền không muốn đi nữa, rẽ sang một hướng khác chính là đi tới gian phòng lần đó, gian phòng có trồng bụi nguyệt quế nho nhỏ.

Ngóng mắt dõi theo bóng hồng cho tới khi khuất hẳn. Nam nhân gầy nuốt nước bọt, nụ cười biến thái trên môi càng đậm, hắn húc vào một tên béo ngồi cạnh. Nam nhân bên cạnh ngây ngốc một lúc, miệng lầm bầm: "Đại tiểu thư Phác gia, Phác Thái Anh sao?" Thái Anh đã nhiều năm không xuất đầu lộ diện, những thương vụ lớn có Phác gia tham gia đều là do Hân Nghiên đại diện đàm phán. Khuynh đảo mỹ mạo một thời, một chút thay đổi cũng chẳng có, dòng chảy vô tình của thời gian đã bỏ lỡ nàng rồi chăng?

Hắn âm dương quái khí cười tà: "Bằng mọi giá, Châu Hoán Nhâm ta cũng muốn có nàng."

Nam nhân ốm không cam lòng, hắn hất mặt cảnh báo tên nam nhân béo ú: "Ta cấm ngươi! Nàng phải thuộc về ta."

"Viên lão bản, Châu lão bản."

Nam nhân ốm tên là Viên Bách và nam nhân béo tức Châu Hoán Nhâm thầm đánh giá từ trên xuống dưới nam tử anh tuấn nho nhã lại thơm tho kia, nhìn sao cũng không ra khuyết điểm. Viên Bách hoạt ngôn, đứng thẳng người lịch thiệp hỏi: "Vị công tử này... không biết xưng hô như thế nào?"

Lệ Sa mỉm môi, nhẹ nghiêng người, chìa tay mời Viên Bách bình tĩnh ngồi xuống ghế. Tự tay châm đầy hai ly rượu cùng nói: "Nặc Ba là tên của ta. Ta đây rất ghét vòng vo, nên sẽ đi thẳng vào vấn đề. Sau khi trưởng hội thương buôn Phác lão gia mất đi, bọn sâu mọt các ngươi coi bộ lộng hành quá lâu rồi chứ hả? Nhất là ngươi, Châu Hoán Nhâm, ngươi nghĩ thủ đoạn bỉ ổi ngu xuẩn của ngươi chắc ép được Phác gia Nhị tiểu thư tình nguyệt đi theo ngươi chịu kiếp tiểu tam?"
Châu Hoán Nhâm dằn xuống ly rượu như trút giận, còn chưa ra uy hỏi tội liền thấy Lệ Sa vui vẻ gật đầu, như đang chào hỏi ai đó ở phía xa. Hắn ngoái đầu nhìn theo, từng lỗ chân lông trên người hắn ngập đầy mồ hôi, đâu đó cái lạnh thấu xương ăn mòn lấy hắn, phải cố nén run rẩy, hắn tươi cười vẫy tay với nữ tử sở hữu thân hình phì nhiêu quá đà. Châu Hoán Nhâm cuối cùng cũng hiểu, vì sao Hân Nghiên dịu dàng với hắn, còn nói đêm nay sẽ khiến hắn nhớ mãi không quên. Khốn kiếp! Hắn biến thành con bò bị Hân Nghiên và tiểu tử miệng còn hôi sữa này xỏ mũi dắt đi chơi rồi!

Lệ Sa mời Châu Hoán Nhâm nâng ly, Châu Hoán Nhâm không thể không nâng ly. Lệ Sa đương cao hứng, cũng cạn một ly đầy với hắn.

-"Châu đại lão bản đây, được như ngày hôm nay đâu có êm ái gì. Ta biết, làm rễ Tôn gia không dễ. Vậy... ngươi có nghĩ liệu một ngày nào đó bản thân mất trắng tất cả hay chưa?"

Châu Hoán Nhâm, từ thư sinh nghèo hèn không tiền đồ, không danh vọng như hắn, dược ái nữ duy nhất của Tôn thái thú nhìn trúng là hạnh phúc hay bất hạnh còn tùy thuộc vào con mắt nhìn nhận mỗi người. Đối với Châu Hoán Nhâm chính là hạnh phúc trong bất hạnh, bởi Tôn tiểu thư kia ngoài thân hình quá khổ hơn người ra thì mọi thứ còn lại của nàng chẳng có ưu  điểm nào khác gọi là hơn người.

Châu Hoán Nhâm từ ngày bước vào cửa Tôn gia, mỗi ngày bắt buộc ăn theo khẩu phần của thê tử, hắn từ một thư sinh khôi ngô chuẩn dáng cũng bị thê tử đồng hóa thành dạng hình giống y như nàng. Đổi lại tiền tài danh vọng, hắn cái gì cũng không thiếu, hỏi hắn làm sao không sợ mất hết tất cả? Đúng là hỏi thừa.

Lượt rượu thứ hai dành cho Viên Bách, ý cười lễ độ trên môi Lệ Sa dọa hắn nổi da gà, quai hàm tê cứng nỗ lực cười đáp lại. Viên Bách hắn chưa từng có tà ý với Hân Nghiên như Châu Hoán Nhâm, càng không dính dáng vào âm mưu hãm hại Phác gia của Châu Hoán Nhâm. Vì vậy hắn không cần căng thẳng, đúng, không cần căng thẳng a.
-" Nếu nói Hân Nghiên thiên kiều bá mị thì tỷ tỷ của nàng Thái Anh cũng là một tuyệt thế giai nhân, tài sắc vẹn toàn?"

Lời bình không thể chính xác hơn đáng trúng tâm ý Viên Bách. Hắn đồng ý tiếp câu: "Haha, Thái Anh chẳng khác nào viên ngọc trắng hoàn mỹ, nàng trong mắt ta hơn hẳn Hân Nghiên nga~"

Lệ Sa liền ngả ngớn phì cười theo Viên Bách, vòng sau lưng hắn sảng khoái vỗ vai: "Mẫu đơn hoa dạ tử, tố quỷ dã phong lưu. Viên Bách ngươi... Có muốn thử làm quỷ một lần cho biết không?"

Viên Bách:"..."

"Rầm!"

Cánh tay Châu Hoán Nhâm bổ ầm, ly rượu sứ gần đó chuyển động lắc lư rồi lật đổ. Khách nhân ở đó cũng bị Châu Hoán Nhâm làm cho kinh động mà dời đi nơi khác.

Hắn là ai? Còn tên tiểu tử họ Lạp là ai đây hả? Nhìn hắn có giống hạng người dễ bị uy hiếp? Xưa nay chỉ có Châu Hoán Nhâm hắn đạp trên đầu kẻ khác mà thôi!
Châu Hoán Nhâm nhắm mắt khắc chế phẫn nộ trong lòng. Hắn khiêu khích nhướng mày: "Nàng là thê tử của ta, ngươi nghĩ nàng tin tưởng tướng công của nàng, hay một đứa ngoại nhân như ngươi?"

"Suỵt" ngón trỏ che đi đôi môi đỏ, Lệ Sa cẩn trọng xung quanh, dùng âm lượng vừa đủ hai người nghe.

Khuôn mặt nọng mỡ bóng loáng, mồ hôi trên mặt hắn không ngừng chảy. Châu Hoán Nhâm sắc mặt kém, đôi môi trắng bệch nhấp nháy: "Ngươi muốn gì?"

Lệ Sa tặc lưỡi phủi ít giọt rượu nhỏ vướng trên tay áo. Tên béo Châu Hoán Nhâm dễ kích động quá đi, hại mình toàn thân nhiễm đầy mùi rượu. Chết tiệt.

-"Muốn ngươi xin lỗi nàng." Lệ Sa tóm chắc vai áo Châu Hoán Nhâm, dứt khoát bắt hắn đi theo mình tới chỗ Hân Nghiên và thê tử của hắn.

Các nàng đối thoại rất hăng say hay đúng hơn là thê tử của Châu Hoán Nhâm, nàng có vẻ rất thích Hân Nghiên.
Hân Nghiên nàng thật lòng tiếc cho vị Tôn tiểu thư kia, va vào thứ nam nhân cặn bã như hắn, không bằng để chó cắn nát cuộc đời còn hơn. Trong lúc vô ý có liếc nhìn Lệ Sa, khóe môi tựa cười như không, trong đầu nàng có chút ảo giác đan xen, khoảng thời gian các nàng cùng nhau học vẽ tranh viết chữ. Ảo giác nọ lại khiến nàng mặt mày choáng váng.

Đoạng đường cách các nàng không quá xa, Lệ Sa dửng dưng cất tiếng, âm điệu chán chường hờ hợt hiện ẩn hàn khí:" Mua chuộc nhân công phá hoại xưởng dệt, lôi kéo bè phái hạ giá thành ép Phác gia không còn đường buôn bán. Nước sông không phạm nước giếng, chính ngươi là kẻ châm ngòi thì đừng trách ta ra tay tàn độc." Kỳ thực Châu Hoán Nhâm không phải loại người dễ xơi, nếu không vì mình may mắn vô tình theo dõi, biết được hắn bí mật nuôi con riêng ở bên ngoài.
Châu Hoán Nhâm hắn tuy ham mê nữ sắc, nhưng không thể vì một nữ nhân mà đánh mất tất cả, thiên hạ này đâu thiếu nữ nhân? Sau khi thông suốt, quả thật không nhất thiết phải là nữ nhân khó đối phó như Hân Nghiên. Châu Hoán Nhâm dù muốn quỳ xuống cầu xin Lệ Sa nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hơn cả thê tử của hắn cũng đang có mặt ở đây lại càng không thể.

"Ách... Lạp huynh, âm mưu hãm hại Phác gia không phải do ta! Ngươi muốn ta xin lỗi, ta liền xin lỗi Phác tiểu thư cho ngươi." Châu Hoán Nhâm trước lúc tới nơi vừa kịp hướng Lệ Sa cầu xin. Hắn nhiệt thành hạ người trước Hân Nghiên dập đầu vô số cái, tốc độ nhanh đến chóng mặt, không cho Lệ Sa có cơ hội tiếp xúc thê tử của hắn, chớp mắt một cái đã mang theo thê tử bỏ đi mất.
Tiếng cười khúc khích phát ra từ phía Hân Nghiên càng lớn. Lệ Sa đứng yên, trật tự chờ nàng thư giãn vì không muốn cắt ngang niềm vui của nàng.

Chưa dừng lại ở đó, Hân Nghiên đột ngột nắm lấy tay Lệ Sa, nhắm tới bàn tiệc sôi động nhất ở đó, chính là bàn tiệc của Trân Ni, hai từ "Sôi động" toàn bộ đều nằm trên người Trân Ni, không hiểu nổi nàng uống nhiều như vậy làm gì? Còn Trí Tú không uống lấy một giọt vẫn kiên trì ngồi bên cạnh Trân Ni.

Có Hân Nghiên và Lệ Sa nhập cuộc, Trân Ni nàng tăng gấp đôi nổi loạn, ép Lệ Sa, Hân Nghiên cùng nàng uống cạn. Ly rượu trong tay Trân Ni còn chưa uống hết, nàng âu sầu ôm bít ngực, rơi lệ thật bi ai. Mọi người có mặt ở đó cũng bị nàng hù cho bối rối, nhất là Trí Tú.
-"Ta! Trân Ni ta! Ai có ngờ nụ hôn đầu tiên đã... ưmm... buông!" Trân Ni nằm trong vòng trói buộc, hữu khí vô lực loạn xạ quơ tay.

Thiết Nhi tròn mắt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn liều mạng đuổi theo Trí Tú, bảo vệ tiểu thư nhà nàng.

Tất cả đi rồi, bàn tiệc cũng trở nên vắng vẻ. Lệ Sa nhìn ly rượu trước mặt mình, là Hân Nghiên đưa tới, nàng đang muốn mời mình một ly. Nhưng rượu ở đây không đùa được, có điều, uống mừng nàng một ly chắc không ảnh hưởng lắm đâu.

"Xoảng"

Ly rượu Hân Nghiên trao dở, lưng chừng ở không trung. Các nàng cùng nhau nhìn về đại móc sắt bất ngờ bay vào giữa mặt bàn.

Chủ nhân của đại móc sắt kia thực sự không thể nào ngờ tới, nàng là Thái Anh. Lệ Sa có hơi mơ hồ, Thái Anh cần gì ghìm sát khí vào mình như vậy đây? Mịt mờ hơn chính là cử chỉ của Ngọc Hoa, nàng nâng tấm khăn tay ướt nhẹp lau mồ hôi trên trán. Qua một hồi phân tích khẩu hình miệng của Ngọc Hoa, Lệ Sa càng thêm khó hiểu. Nàng kêu mình hãy mau chạy nhanh làm cái gì a?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net