Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Tỷ, hắn vừa nói cái gì không hiểu a ", Hân Nghiên mất hứng lật úp chiếc đĩa trống trơn trên bàn .

Thái Anh như không nghe thấy, nàng đổi chủ đề dặn dò Ngọc Hoa chuẩn bị một phần táo khác.

-" Muội biết hắn ? ".

-" Ý tỷ nói đến Nặc Ba? ".

Thái Anh nhấp ngụm trà nhỏ, ưu nhã gật đầu.

-" Hắn là họa sư của muội a ", Hân Nghiên ánh mắt sùng bái không quên bồi thêm một câu : " Tranh hắn vẽ phi thường, phi thường ảo diệu a ".

Tầm mắt Thái Anh lơ đãng vô định tỏ vẻ không mấy quan tâm, ấy mà từng câu chữ Hân Nghiên nhấn nhá nàng đều thu hết vào tai.

Nàng đặc biệt để ý tì nữ cầm trên tay đĩa táo nhỏ đang đi tới.

-" Chậm một chút ".

Tiểu Cúc tuy nhập phủ đã lâu, nhưng được tận mắt thấy được đại tiểu thư Thái Anh chỉ là những lần hiếm hoi. Nay trực tiếp đối mặt đúng là một phen rửa mắt, dùng từ đẹp để hình dung thôi chưa đủ, có điều càng tới gần Thái Anh, Tiểu Cúc càng thấy lạnh lẽo, đôi mắt của nàng thực sự mà nói vô cùng băng lãnh, khiến người khác cho dù muốn tới gần nàng ắt phải cẩn thận dè chừng .

-" Tiểu.. thư cho gọi nô tì? ".

Thái Anh nhìn sơ ngang cũng biết, đôi môi nọ hồng hào bất thường chắc chắn đã qua bôi son. Nàng nhìn có phần chướng mắt, phất tay ra hiệu cho lui.

-" Màu son kia quá mức lòe loẹt ".

Hân Nghiên chớp mắt, dõi theo bóng lưng Tiểu Cúc, vừa nhai vừa trả lời : " Muội thấy rất tự nhiên mà, đâu có lòe loẹt a ".

-"...", Thái Anh mím môi đoạt lại đĩa táo xanh, lấy luôn quả táo chỉ còn một nữa trên tay Hân Nghiên, cóc lên trán nàng đầy ghẻ lạnh : " Trở về chổ của muội đi ".

-" Ngô ~ ", Hân Nghiên ủy khuất cắn môi.

*

*

*

*

*

Mã Ca hừng đông đã thu xếp tư trang, chọn một bộ y phục thực tuấn lãng, nghe đồn đại tiểu thư Phác gia đẹp như tiên tử, hắn cũng muốn thử một lần chiêm ngưỡng.

Hắn dừng trước đại môn uy vệ âm thầm xuýt xoa, không lâu sau một nam tử quen mắt bước ra, chính là người ghé hàng thịt của Bá Lang lần đó. Lần này mới có cơ hội nhìn kỹ, nam tử kia không có tệ, làn da mịn màng trắng sáng, đôi môi lại hồng hào, nữ nhân chỉ e tiếc hận không bằng.

Mã Ca luôn tự phụ vào chiều cao nổi bật của hắn, tuy nhiên nam tử trước mặt cao hơn hắn hẳn một cái đầu, làm hắn mười phần tự tin ban đầu chỉ còn lại bảy phần.

- " Ngươi là biểu đệ của Bá Lang ? ".

Mã Ca tỏ vẻ thư sinh nho nhã, cười nhẹ :" Gọi ta là Mã Ca, huynh đài đây là...".

-" Nặc Ba ", theo thói quen, Lệ Sa đưa ra bàn tay phải. Mã Ca nụ cười trên miệng một lúc một đơ, cô mới sực nhớ ra điều này không được hợp lí cho lắm, nhanh trí chuyển thành động tác phủi bụi trên vai áo cho hắn.

-" Khụ khụ , theo ta đến ra mắt tổng quản ".

Trên đường đi Mã Ca ngó quanh tứ phía, hắn hài lòng gật đầu. Thảo nào Phác gia tuyển chọn gia nô khó khăn gay gắt điều đó là hoàn toàn cần thiết. Từ cảnh vật trang trí trở xuống chậu trồng cây cảnh tất cả đều là loại thượng đẳng, nhìn một hồi tay chân hắn ngứa ngáy rạo rực không yên.

-" Lưu quản gia, người đã đưa tới ".

Lưu quản gia liên tục gãy bàn tính, chú tâm lật tới lật lui quyển sổ, đột ngột hạ giọng : " Nhị tiểu thư vừa rồi đang đi khắp nơi tìm ngươi a, ta nghĩ ngươi nên nhanh nhóng tới chổ người nga, sẵng tiện gọi Thạch Đầu đến đây cho ta ".

-" Ách... ân ", Lệ Sa nghe tới 3 từ nhị tiểu thư liền muốn hạ canxi. Những ngày qua cô hoàn toàn chẳng có tâm trạng để đối con khỉ Hân Nghiên chơi trò con bò đâu.

==================

-" Ngươi là sai cách rồi a, như vầy mới đúng ", Thạch Đầu ngao ngán đặt đòn gánh lên vai Mã Ca, đây là lần tinh chỉnh thứ bao nhiêu hắn cũng không nhớ nổi.

Mã Ca tránh né hai xô nước lắc lư qua lại, nhích tới không được lùi lại cũng không xong, hắn e nếu đi mạnh quá nước bên trong tràn ra ngoài làm hỏng mất y phục trên người hắn.
Thạch Đầu vỗ trán thở dài : " Ngươi tới đây ".

Kéo Mã Ca đứng giữa một cái sân lớn, bao quanh toàn cây với cây .

-" Ngươi chặt xong nhớ đem chất vào trong kho a ".

Mã Ca tặc lưỡi, phủi vết bẩn trên tay áo : " Cây búa to như kia làm sao ta có thể vác nổi ? ".

-"... ", Thạch Đầu vẫn là kìm nén cơn nộ khí, từ bên trong kho mang ra một cây búa nhỏ hơn.

Mã Ca không tình nguyện tiếp búa, bổ chưa được bao lâu hắn thở gấp quyết liệt, giơ cờ trắng đầu hàng.

-" Không xong... mệt quá ".

-" .... ", công việc khắp phủ Mã Ca đã muốn làm qua hết, cư nhiên chẳng có chuyện nào nên hồn : " Ngươi theo ta".

-" Ai đó.. làm ơn cứu ta... cứu ta..".

Mã Ca vừa đẩy xe phân vừa rên khóc nhưng nào có kẻ chán sống dám tới gần, gia nhân trong phủ từ xa vừa gặp xe chứa phân của Mã Ca ai nấy đều hận không thể cách xa năm mươi thước. Khu vực Mã Ca đi qua khắc trước còn đông đủ gia nhân qua lại, khắc sau hoang vắng lạ lùng.
Vất vả vài canh giờ hắn mới được ngã lưng, Mã Ca tắm gội hết lần này tới lần khác vẫn không tránh khỏi mùi hương đặc trưng lưu lại trên người.

Quái lạ, đồng thời Lệ Sa cũng làm công ở Phác gia cớ sao đôi tay có thể nhẵn nhụi, da thịt hồng hào được đâu, hắn chỉ qua một ngày dãi nắng mà làn da sạm đi rất nhiều.

Mã Ca đôi mắt mơ màng chuẩn bị đánh một giấc dài, lờ mờ thấy được mỹ nhân, tinh thần cực kỳ phấn chấn trở lại .

-" Người đi cùng cô nương xinh đẹp kia... chẳng phải là Nặc Ba hay sao?".

Không cần nghĩ ngợi hắn chỉnh trang cổ áo rồi nhanh chân đuổi theo Lệ Sa, nhiệt tình vẫy tay.

-" Lạp huynh! Huynh đang đi đâu a ".

-" Ngươi là ai? ", Hân Nghiên chen chân, chắn trước Lệ Sa, khoanh tay dò xét Mã Ca từ trên xuống dưới.

Mã Ca có chút lúng túng, hắn xưa nay ngao du khắp nơi, gặp gỡ vô số nữ nhân, nhưng nữ nhân chua ngoa khí thế bức người như nàng hắn mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lệ Sa kéo khóe môi, gượng gạo cười một cái : " Nhị tiểu thư hắn là gia đinh mới vừa nhập phủ ".

Hân Nghiên nhìn vẻ mặt khổ sở của Mã Ca phi thường hứng thú, đúng lúc nàng đang buồn chán nhất định phải hảo hảo trêu đùa hắn một phen.

Đôi chân nàng chậm rãi bước tới, càng tới gần càng ngửi được loại mùi hương khó tả nào đó chồng chất lên nhau tạo thành tấm khiên phản lực hất nàng ra trăm mét.

Kiềm chế không nổi xúc cảm, bất giác ôm ngực " ọe.. ".

Hân Nghiên quy về chổ cũ, nắm góc áo Lệ Sa kéo đi. Cuối cùng nàng rút ra một kết luận, ở bên cạnh Lệ Sa thơm tho là tốt nhất.

-"...... Nhị tiểu.. thư ", Mã Ca che môi trợn mắt, đứng yên tại chổ.

Lệ Sa ghì chặt cánh tay, trì hoãn bước chân của Hân Nghiên. Không phải cô không biết mình đang ở đâu, ngược lại còn thân thuộc hơn bất kì nơi nào khác.

-" Sao không trở về thư phòng của ngươi ? ".

-" Vào trong họa một bức tranh chuyển động tặng tỷ tỷ của ta nha ".

Lệ Sa ngưng thần vài giây mới phóng tầm mắt vào lương đình lớn, tuy cô không thể nhìn rõ ràng nhân dạng nhưng thân ảnh bạch sắc kia chắc chắn chính là Thái Anh.

Bình thường nàng ngồi xuống lưng sẽ rất thẳng, động tác uống trà nhàm chán đó không phải nàng thì còn ai vào đây nữa.

Tới khi phát giác đã bị Hân Nghiên lôi đi hết nữa đoạn đường.

Chiết tiệt, lại là cảm giác bối rối này, nhớ chút chuyện trước kia còn tặng loại son rẻ tiền cho một đại thương gia buôn bán son phấn như Thái Anh nàng kia chứ. Cô xấu hổ tới mức chỉ muốn ngất xĩu ngay lập tức mà thôi.

-" Ta đau đầu quá, để khi khác đi nha ".

Hân Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng Lệ Sa đã mất tâm mất dạng.
Ngọc Hoa đứng bên cạnh cúi người, đề nhỏ âm lượng : " Có cần nô tì mang hắn tới đây? ".

Thái Anh thoáng lắc đầu, chốc sau bất ngờ ngước lên.

-" Ngươi vừa nói điều gì? ".

Ngọc Hoa gương mặt không chút nào biểu cảm, chỉ ra đằng xa : " Mang Nặc Ba tới đây a ".

-" ... ", Thái Anh bất lực đỡ trán. Từ bao giờ Ngọc Hoa biết để ý loại chuyện không can hệ tới mình như vậy đâu.

*

*

*

*

Thạch Đầu nhích mông gần sát Lệ Sa, nuốt vội thức ăn trong miệng, hạ giọng : " Nặc Ba đệ, ngươi làm sao quen biết được tên kia? ".

Cô nuốt xuống ngụm canh cải mới nhìn về phía Mã Ca, định trả lời nhưng lại lười giải thích.

- " Biểu ca hắn nhờ ta đưa hắn vào đây ".

-" Ngô~ ", Thạch Đầu chau mày suy nghĩ, lại nói tiếp : " Hắn có phải là công tử nhà nào sa cơ lỡ vận hay không? ".
-" Không biết ".

-" Đúng a, ta thấy hắn cái gì cũng không biết làm, so vơi ngươi còn yếu kém hơn rất nhiều... Nặc Ba đệ! Ngươi xem, hắn như vậy... đứng gần Tiểu Cúc quá a ", Thạch Đầu nghiến răng xiết chặt đầu gối xoay đầu, phát hiện Lệ Sa đã rời đi từ lúc nào : "....".

Như thường lệ đúng giờ ngọ thức ăn phải được mang tới chổ của Phác lão gia, hôm nay Thái Anh cùng dùng cơm trưa nên số lượng thức ăn có tăng lên một ít.

Từng người một nối nhau theo hàng tiến vào bên trong, Lệ Sa càng lúc càng thụt lùi nhường cho hết người này tới người khác đi trước. Thoáng chốc còn lại mỗi mình, khiến cô càng thấy khẩn trương hơn lúc đầu.

Phác lão gia nhìn Lệ Sa từ xa, liền nghĩ tới chuyện gì đó, ông vui vẻ xoay sang Thái Anh.

-" Anh nhi lần đi Giang Nam sắp tới mang Nặc Ba theo có được hay không? ".
Thái Anh dừng đũa một chút : " Ân " , nàng mỉm môi hướng Phác lão gia khẽ gật đầu rồi tiếp tục gắp thức ăn, ngoài ra không có bất kỳ hành động thừa thải như là nhìn tới Lệ Sa dù chỉ là thoáng qua cũng không có.

Phác lão gia vừa ý, ra hiệu cho Lệ Sa được phép lui.

Cô cứng nhắc lật đật ôm khay rời khỏi nơi đó, nếu Phác lão gia không nói chuyện với cô thì Lệ Sa thực hoài nghi vừa rồi mình sở hữu siêu năng lực tàn hình đi.

Cô quả là lo lắng dư thừa, khẩn trương quá mức, chẳng phải Thái Anh vẫn như vậy mà lạnh lùng hay sao? Thậm chí đâu có để tâm tới mình. Nghĩ tới đây, lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

*

*

*

*

Hân Nghiên dậm chân quăng bút lông xuống nền gạch, chán ghét nhìn gương mặt Mã Ca nguệch ngoạc vết mực, chổ đen chổ đỏ.
-" Ai da... chơi với ngươi không vui chút nào! Nặc Ba đi đâu rồi aaa ".

Nặc Ba, Nặc Ba, Nặc Ba, suốt buổi sáng ngoài hai từ đó ra thì Hân Nghiên toàn mắng chửi hắn, kỳ thực hắn thua Lệ Sa ở điểm nào chứ.

-" Ta cũng biết vẽ tranh, có khi còn cao hơn Nặc Ba kia vài bậc ".

Hân Nghiên nghe tới đây không nhịn được cười, đi một vòng quanh người Mã Ca.

-" Thật? ".

Mã Ca hất cằm, vỗ mạnh vào ngực chắc nịch nói : " Có khi còn thừa sức thay thế chức vụ họa sư của hắn " .

-" Ngô~ ", Hân Nghiên cười khẩy, chỉ về hướng thư án : " Mời ".

Mã Ca liền hiểu ý, sải bước lại gần thư án, hắn phát họa vô số đường nét, mất nữa buổi mới hoàn thành bức tranh. Mã Ca ngập tràn tự tin giơ bức tranh ra trước mặt Hân Nghiên, quả nhiên Hân Nghiên có chút phản ứng làm hắn càng thêm cao hứng.
-" Thế nào? ".

-" Ngươi đang mong chờ vẻ mặt này có phải hay không? ", Hân Nghiên không khỏi bỏ xuống ánh mắt xem thường, đồng thời đi tới thư án, tay cầm bút thanh thoát lượn lờ, cũng là bức họa sơn đồ hiện dưới đầu bút của Hân Nghiên.

-" Tùy tiện vẽ ra một bức tranh, so với ngươi còn đẹp hơn gấp bội... ngươi muốn ngang bằng Nặc Ba, thì cố tu luyện thêm vài kiếp nữa đi a".

-" Tiểu thư nói chí phải.. haha ", Mã Ca bộ dạng ngốc nghếch bật cười, âm thầm xiết chặt bức tranh trong lòng bàn tay .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net