Chương 80: Hôn sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm này, Thái Anh lại một lần nữa bị những giấc mộng mơ hồ quấy nhiễu. Giấc mộng khiến nàng thống khổ nhưng lại không cách nào tỉnh dậy được.

Nàng mơ thấy Lệ Sa thương tâm quỳ trên mặt đất, y phục lấm lem nguệch ngoạc vết bẩn màu đỏ,  khóc đến hoa lê đái vũ.

Nàng bừng tỉnh, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng không ngủ lại được, chỉ đành gối đầu, thức đến bình minh.

Ngón tay gõ gõ trên mặt đệm êm ái, cơ mặt nàng tự nhiên bình thản, nhìn mãi cũng không ra nét trầm tư. Thái Anh như chiếc đồng hồ hẹn giờ, đúng giờ đúng khắc cơ thể nàng tự động bật dậy, quên mất cả đi hài, nàng chân trần dẫm đất chạy về phía cửa ngoài.

"Lệ Sa, ngươi có biết đang là mấy giờ rồi không hả?" Thái Anh hơi thở có chút loạn, nàng khoanh tay trước ngực nói.

Ngọc Hoa khó xử cúi đầu nói: "Lạp quản sự không còn đảm nhận công việc này nữa, thưa tiểu thư."

"Không còn đảm nhận?" Thái Anh sững sờ, bây giờ mới ý thức được Ngọc Hoa đang nói việc Lệ Sa sẽ không mỗi sáng đem tới nước ấm cho nàng, tức người đầu tiên nàng nhìn thấy mỗi sáng không còn là Lệ Sa nữa rồi. Ngẩn ngơ trên mặt rất nhanh biến mất, nàng không chút cảm xúc yên lặng cho qua.

Nhóm người năm nữ tì tất nhiên không dám chậm trễ mà nối chân Ngọc Hoa đem cánh hoa hồng cùng nước nóng vào bên trong. Tâm trạng Đại tiểu thư của bọn họ nắng mưa thất thường, bọn họ chỉ trông hoàn thành tốt bổn phận rồi thoái lui kẻo rước họa vào thân.

Thái Anh tâm trí không còn đặt ở trên mặt đất, nàng tâm hồn lơ lửng đâu đâu.

Toàn thân áo lụa cao quý, trong gương đồng phản chiếu gương mặt hoàn mỹ nhưng biểu tình không mấy thiết tha, thanh trâm cài pha lê phản xạ với gương đồng như nhắc nàng tỉnh táo.

Thái Anh vội hỏi: "Ngọc Hoa, hôm nay là ngày gì mà phải ăn mặc rườm rà như thế?"

Trâm cài tóc trên tay Ngọc Hoa dừng lại một chút cũng cẩn thận được cho vào vị trí hoàn hảo. Nàng cặn kẽ nói: "Từ công tử dẫn hơn ba mươi hạ nhân mang theo sính lễ cầu thân, từ lúc mặt trời chưa mọc đã có mặt. Hiện giờ bọn họ đang ở ngoài đại sảnh cùng Nhị tiểu thư bàn tính chuyện hôn sự giữa tiểu thư và Từ Công tử."

-"Ngọc Hoa."

Ngọc Hoa hồi bẩm: "Có nô tì."

-----------------------------

Hôn sự thông thường nhất định phải tuân theo lục lễ, tức là phải trải qua trình tự sáu lễ nghi. Từ Tĩnh Lôi một lòng nôn nóng lược bớt những tục lệ không cần thiết, tốt nhất là hôm nay lễ làm mối qua ngày hôm sau liền thân nghinh rước tân nương. Nhưng  địa vị lẫn gia thế Thái Anh đâu thể nói gả là gả, nói cưới là cưới, có khi lễ nghi còn rắc rối gấp trăm lần tiểu thư nhà bá hộ, đám thê thiếp của hắn.

Trong đại sảnh, Từ Tĩnh Lôi đã chờ sẵn, thấy Thái Anh đang đi ra liền nghênh đón. Làm như tùy ý, không dấu vết đỡ tay nàng lên, cười nói: "Thái Anh, tới đây."

Thái Anh luôn cho rằng mình rất thích cùng Từ Tĩnh Lôi thân thiết. Nhận biết thế giới bên ngoài, ngoại nhân xấu cũng không dám tổn hại nàng miễn có Từ Tĩnh Lôi bảo vệ, từ trước đến giờ Từ Tĩnh Lôi luôn giữ phong thái ôn hòa hữu lễ, nhưng càng lúc mức độ da thịt đụng chạm càng nhiều.

Lúc hắn đưa tay, trong nháy mắt ngọc thủ linh hoạt di dời, vừa tránh khỏi đụng chạm, vừa cấp hắn một cái mặt mũi trước bao nhiêu con mắt hạ nhân. Thái Anh đứng trước Hân Nghiên nhưng không cùng ngồi xuống, mà chỉ đơn giản nhìn nàng lúc lâu. Im lặng một hồi, nàng mới mở miệng nói: "Tĩnh Lôi ca, ta có chút chuyện riêng tư cần nói với huynh."
Thần sắc Hân Nghiên ngưng tụ. Nàng dõi mắt theo tỷ tỷ của nàng, lại nhìn vào tiểu gợn sóng trong ly trà nóng hổi trên bàn.

Từ Tĩnh Lôi từ sau lưng nhìn tới, Thái Anh một thân xuất thủy phù dung, hoa nhan sinh động. Không thể tin, Từ Tĩnh Lôi hắn sắp nắm trong tay ước mơ của biết bao nam nhân trong thiên hạ.

Nàng nói sẽ từ chối hôn sự này. Đúng vậy, lời lẽ nàng êm dịu nâng câu, luôn làm hắn mê đắm... chờ chút!

-"Nàng từ chối hôn sự này?" Từ Tĩnh Lôi cơ hồ là bật thốt.

Quả nhiên Thái Anh trở nên lạnh lẽo, trong chớp mắt đã cho hắn đáp án: "Ân." Câu nói kế tiếp, toàn bộ nằm ngoài dự đoán của hắn. Chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, không hề che giấu lãnh ý trong ánh mắt: "Ta luôn mong muốn có một vị ca ca như Tĩnh Lôi ca không hơn không kém. Thật sự đối với ngươi, không có tâm ý sâu xa. Trò phu thê kia, ta không còn hứng thú."

Từ Tĩnh Lôi không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Nhìn ánh mắt của nàng, hắn cảm thấy vô lực một hồi, cảm giác vô lực này giống như năm xưa nàng dứt khoát cự tuyệt tình cảm của hắn. Mặc dù chẳng còn gì trong trí nhớ của nàng, thế thì tại sao lựa chọn của nàng vẫn không phải là hắn?

Hắn ngay cả nói cũng không biết nên nói gì. Kia, Thái Anh cũng không nói lời nào, đáy lòng Từ Tĩnh Lôi bị sự sợ hãi từ từ đánh tan. Hắn tin vẫn còn cách cứu vãn, chỉ cần tránh miệng lưỡi nhất thời thoải mái rồi nói những lời hối hận không kịp, điều hắn cần làm chính là giữ cho đầu óc phải thật bình tĩnh thì hắn tin mình còn cơ hội lay chuyển được tâm ý Thái Anh.

-"Ta đợi nàng hồi tâm chuyển ý."

Thái Anh không vì một câu chân tình của hắn mà tác động bước chân. Nàng hạ thấp nhiệt độ, bỏ lại nơi hắn lời khuyên cuối cùng: "Đừng làm ta chán ghét huynh."
Sau khi đi khỏi nơi đó, Thái Anh tâm trạng biến xấu dị thường. Nàng đi một vòng quanh Phác phủ, rồi lại đảo về thư phòng, một nửa muốn đọc sách giải khuây một nửa thì không.

Kết quả vô số thư tịch, thi tập và hơn mấy mươi thể loại trên giá đều bị nàng hành hạ cho hỗn độn xác xơ. Thú vui luôn được nàng ưu tiên chính là đọc qua thật nhiều sách vở, từng đấy thể loại kỹ lưỡng phân chia, cũng chính tay nàng phá hoại chúng, có tự biện luận bao nhiêu cũng không khiến nàng chấp nhận nổi.

Nếu lửa lòng ban đầu chỉ là đóng tàn than âm ỉ, mớ sách loạn dưới gót chân nàng đóng tốt vai trò một bình dầu hỏa, đổ lòng nàng tan tác phừng phừng cháy, cháy rụi chẳng còn non nước.

Nàng ngoảnh mặt bỏ đi, phó thác Ngọc Hoa mặc tình xử lý tàn cuộc. 

Ngồi vào thư án, bút lông trong tay nàng tự ý di chuyển không dừng, đợi nàng nhấc lên đầu bút, đập vào mắt nàng duy nhất một chữ Sa. Thái Anh buông bỏ bút lông, không do dự vo tròn tờ giấy tuyên thành đẹp đẽ, quăn nó đi khuất mắt nàng càng xa càng tốt.
Cục giấy tròn lăn mãi lăn mãi, đụng phải đôi hài thêu hoa anh đào mới dừng hẳn.

Hân Nghiên không che giấu thở dài một tiếng. Nàng nhặt cục giấy tròn nhăn nhúm cho vào chậu sứ trắng sơn thủy màu xanh lam nằm dưới góc bàn, loại chậu men trắng trùng bộ bình Sơn Thủy Hữu Tình Nhị Cảnh đáng lý phải được trưng bày trên kệ cao, nhưng ở chổ Thái Anh chỉ ngang tầm với loại chậu chứa rác.

-"Tỷ tỷ hờn trách Nghiên nhi?"

-"Muội tự mà ngẫm đi." Thái Anh nhàn nhạt, chẳng hề tức giận nói. Hân Nghiên tìm không ra nửa điểm không vui trong đó nhưng lại bị một cổ khí lạnh cứng rắn áp bách. Nàng giật mình, cắn môi lo lắng nói: "Tỷ Tỷ... cái kia...người đã nhớ ra điều gì đó sao?"

Thái Anh nghe vậy, thanh âm tăng thêm ba phần lãnh ý: "Ta không hiểu muội nói gì."
Nghẹn lời dưới ánh mắt Thái Anh, Hân Nghiên chỉ đành nép ở phía sau Thái Anh xoa xoa lưng nàng, bớt giận bớt giận.

Thái Anh mỗi lần hờn dỗi sẽ làm nư sinh khí, nếu không được chú ý dỗ dành nàng sẽ khóc thật to. Trong ngoài che đậy một tầng băng sương, thái độ này tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen. Hân Nghiên đạp xuống chút loạn trong lòng, nàng nói: "Hôn sự của tỷ tỷ, trong chuyện này muội hoàn toàn không có quyền hạn quyết định. Miễn tỷ tỷ cảm thấy vui vẻ, Nghiên nhi tất cả đều ủng hộ người."

Thái Anh phụng phịu má, khôi phục khí tức trẻ con như cũ. Chả trách được Hân Nghiên, cội nguồn phát sinh đều ở chổ nàng, nguyên nhân thực thụ chọc nàng điên tiết không phải Từ Tĩnh Lôi hay Hân Nghiên. Nhất nhất chớ nên giận chó đánh mèo.
Mâu quang trên mặt Thái Anh tan biến, Hân Nghiên liền thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ như vừa được đại xá. Đây mới là tỷ tỷ nàng quen thuộc, ít phút trước... Nàng còn nghi hoặc một Thái Anh của ít phút trước là do những ngày nàng vì thương vụ mệt nhọc lo âu nên nhìn lầm ảo cảnh. Nhưng nếu tỷ tỷ của nàng bớt trẻ con, quay về làm một Thái Anh lạnh lùng quyết đoán, nàng đúng ra nên vui mừng cho người.

"Nha... đây là..."

Thái Anh hồi thần, tìm kiếm thứ Hân Nghiên đang quan tâm. Nàng có chút ngoài ý muốn cười trừ, vo tròn tờ giấy tuyên thành có lưu một chữ Sa, chuẩn xác ném vào chậu chứa rác.

Hân Nghiên chưa muốn từ bỏ, nàng xắn tay áo vòng qua thư án. Thái Anh quyết không chịu thua, nàng cũng là vòng qua kéo Hân Nghiên tránh xa thư án.
"Thái Anh."

Hai tỷ muội vùng vằng qua lại tạm dừng tay, cùng hướng ra ngoài cửa. Từ Tĩnh Lôi đang đứng ở đó ngại ngùng cười với các nàng, hắn nói: "Ta có vài lời muốn nói với nàng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net