Chương 82: Nhớ quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hoa phe phẩy chiếc phiến, gió nhẹ thổi qua bát cháo đậu đỏ ngun ngút khói, ắt là vừa mới nấu xong. Nàng đến tận bên giường Thái Anh hết lời nài nỉ: "Tiểu thư không đói, ít nhiều cũng nên ăn một chút. Thể trạng của người không được tốt, nếu cứ tiếp tục như thế này, nô tì e người sẽ ngã bệnh mất."

Ngọc Hoa miệng nói, vành mắt sớm đã đỏ ngầu. Nàng cùng Thái Anh tuổi tác chẳng mấy xê dịch, vả lại cùng Thái Anh trưởng thành khôn lớn, mức độ thấu hiểu không thua kém thân muội muội như Hân Nghiên.

"Ngọc Hoa."

"Ân." Ngọc Hoa lật bật cất tạm khay cháo, nàng nhanh lau vành mắt đáp: "Có nô tì."

Đôi môi khô khốc khẽ phì cười, Thái Anh vỗ vỗ mặt đệm giường. Nàng nói: "Ngươi không thấy mỏi chân? Ngồi xuống đi." Nàng hiểu ý nương tựa lực đỡ của Ngọc Hoa mà ngồi dậy, rất nhanh thìa cháo đậu đã xuất hiện trước miệng nàng.

Tốc độ không nhanh cũng không chậm, từng thìa, từng thìa ăn lấy. Không lâu sau bát cháo vơi đi được một nửa thì Thái Anh cũng lắc đầu, không muốn dùng tiếp.

-"Ngọc Hoa, ngươi định cả đời này hầu hạ ta như vậy?"

Ngọc Hoa chắc nịch gật đầu, thưa: "Nô tì nguyện cả đời trung thành với tiểu thư."

Có lẽ Ngọc Hoa hiểu sai ý nàng, Thái Anh hấp tấp xua tay. Nàng chân thành nắm tay Ngọc Hoa vỗ vỗ, đem tất cả khúc mắc nói hết ra: "Thành thân tức là một nữ nhân và một nam nhân, giống như Tiểu Cúc tỷ và A Phúc ca. Vì sao ngươi không chọn cho mình một nam nhân để thành thân... trong một đời người, có nhất thiết phải thành thân không hả Ngọc Hoa?"

Thái Anh đơn thuần ngây ngô hỏi, nhưng các câu hỏi của nàng không hề ngô nghê vô nghĩa. Đó cũng là những gì Ngọc Hoa nghĩ tới, nàng nghĩ một kiếp nhân sinh có bắt buộc phải tuân theo luật lệ, rồi luật lệ nối tiếp luật lệ, dần dần hình thành quy tắc thép, quy tắc mặc định cách sống của một kiếp người?

Ngọc Hoa vắt kiệt nguồn hiểu biết mà nàng có, vẫn thủy chung không đưa được câu trả lời đúng đắn. Nàng khó coi cười hì: "Chuyện này nô tì không biết trả lời sao mới đúng nhưng có chuyện này nô tì biết rất rõ, Từ công tử không phải là một nam nhân tốt."

Thái Anh nhẹ nhíu mày, nhưng không ra mặt bảo vệ thanh danh cho Từ Tĩnh Lôi hay quở trách Ngọc Hoa nhiều lời quá phận. Nàng lật chăn, đôi chân nhẹ nhàng đi vào chiếc hài, miệng nói nhỏ: "Ta muốn đi dạo."

Vào thời gian này quá trễ để dạo mát, phòng ngừa sương xuống nhiễm bệnh, Ngọc Hoa khoác lên người Thái Anh một cái áo choàng bằng gấm nhưng còn chưa thấy đủ độ ấm.

Tình hình trước mắt có hơi khó lường, màn sương đêm dày đặc nay đã biến thành trận mưa phùn.

"Ngọc Hoa... kia có phải Trí Tú tỷ?"

Ngọc Hoa vì đám mưa phùn mà sinh chút bối rối, nên không chú ý nữ nhân y phục đỏ tươi ngồi bên trong tiểu đình, đúng là Trí Tú.

Dường như Trí Tú đã nhận ra các nàng từ lâu, các nàng bất ngờ xuất hiện cũng không làm Trí Tú ngạc nhiên cho lắm.

Thong thả tiếp đầy ly rượu rỗng, nghiền ngẫm nó rồi thâm thúy cười với Thái Anh: "Phác tiểu thư, có muốn uống với ta một ly không?"

Thái Anh chuẩn mực bặm môi, nàng thẳng lưng từ chối: "Thứ gọi là rượu kia không tốt, Thẩm a di từng dạy, tiểu hài tử không được uống rượu đâu."

Trí Tú bất động thanh sắc, chỉ có ly rượu trong tay nàng là sống động. Không chịu nổi một câu nói đó của Thái Anh mà dữ dội cười phá lên, cười như chưa từng được cười, cười đến cả người rung lắc. Nàng buông xuống ly rượu, cũng không uống tiếp được nữa, lắc nhẹ đầu: "Ngươi cũng đâu còn là một tiểu hài tử."

"Hừ" Thái Anh chán ghét bĩu môi, nàng ương ngạnh đáp trả: "Không chịu! Người ta chính là một tiểu hài tử khả ái."

"Ô hô." Trí Tú nổi hứng, làm ra điệu bộ nhõng nhẽo như Thái Anh. Nàng chu môi nũng nịu: "Tiểu hài tử mà cũng học đòi thành thân nga~ lão thiên a~"

Thái Anh không ngốc đến mức không nhìn ra Trí Tú đang cố ý bắt chước nàng. Nàng giận dỗi cắn môi, quyết đấu tranh đến cùng: "Làm sao? Tiểu hài tử thành thân thì có sao chứ?"

"Ai da... tiểu hài tử làm sao biết hưởng thụ chuyện giữa..." - "Trí Tú cô nương."

Trí Tú cụt hứng liếc Ngọc Hoa một cái. Nàng không nói thêm câu nào, chỉ chuyên tâm hưởng thức hương mỹ tửu. Cảm thấy bị Thái Anh nhìn chằm chằm cũng không tốt, nhẹ thở dài: "Phác tiểu thư, ngươi có biết yêu là gì không?"

"Yêu?" Thái Anh mơ mơ hồ hồ đáp: "Ta không rõ cho lắm. Ta nghĩ rằng Trí Tú tỷ nên hỏi Lệ Sa thì tốt hơn, vì nàng đã từng nói yêu ta."
Trí Tú không kìm được kinh ngạc, cơ mặt co giãn muôn nghìn kiểu. Mối quan hệ giữa các nàng đâu phải Trí Tú không nhìn thấu, loại tình cảm đặc biệt này Trí Tú mới là người có linh cảm nhạy bén nhất. Nàng không bị đống luật lệ phiền phức đó gông cùm xiềng xích, tuy nhiên thiên hạ rộng lớn, bình thủy tương phùng gặp gỡ những người cùng chung lý tưởng sống, xem ra nhân sinh đối đãi với nàng không quá tệ.

Nàng biết, người tinh tế một chút đều phát hiện loại tình cảm vô hình đặc biệt này, chẳng qua họ không dám công nhận, dũng khí thừa nhận cũng chẳng có. Kỳ thực người dám yêu dám nói như Lệ Sa không nhiều.

Ngọc Hoa bên này chả khá hơn là bao, nàng cũng giống như Trí Tú, nhìn thấy một mối liên kết mỏng tanh đến vô hình. Nhưng mà... nhưng mà thẳng thừng phơi bày tất cả, cũng may đây là Thái Anh không hiểu chuyện, nếu không, theo tính cách của Thái Anh, nàng tin người sẽ không dễ dàng gì chấp nhận.
Lại thở dài một lần nữa, Trí Tú đêm này không nhớ nổi nàng đã thở dài bao nhiêu cái. Chuyện tư đã đành, lòng nàng trầm xuống một khoảng sâu, thật sự vì Thái Anh mà mủi lòng thương cảm: "Phác tiểu thư a Phác tiểu thư. Ta không biết phải giúp ngươi bằng cách nào, nếu ta là ngươi, sống mà quên mất chính mình, lãng quên những thứ quan trọng nhất, mục đích sống cũng không còn hình dạng, thì ta thà, thà năm đó trút cạn hơi thở cuối cùng, ra đi trong thanh thản."

-"Trí Tú cô nương, mong ngươi ăn nói thận trọng một chút." Ngọc Hoa dù nửa câu nghe cũng không lọt lỗ tai, nghe lời lẽ không hay về tiểu thư nhà nàng, nàng tất nhiên không vui vẻ gì. Nếu Trí Tú muốn, nàng sẵn sàng giao đấu một trận, làm cho ra lẽ.

Trí Tú nhún vai đành chịu, nàng cũng không còn tâm trạng để đôi co. Một mình ly khai tiểu đình, hòa vào màn mưa, biến mất sau đêm đen tịch mịch.
"Ngọc Hoa."

Hơi thở Thái Anh run rẩy gọi tên nàng. Ngọc Hoa lập tức khom người đi tới trước mặt Thái Anh thưa câu "Có nô tì" phát hiện khóe mắt Thái Anh treo một hàng lệ, thần sắc lạnh như một lưỡi dao.

Nàng quýnh quáng thay Thái Anh lau nước mắt.

Hành động của Ngọc Hoa làm Thái Anh hơi giật mình, bần thần quét trên má vết tàn dư ươn ướt rồi cả kinh hô: "Ngô~ ta khóc?"

Ngọc Hoa không biết nói gì hơn ngoài "Ân" nhẹ một tiếng. Ngoài kia mưa rơi lất phất chuyển dần sang trận mưa nặng hạt, cơn mưa dai dẳng mãi không dứt. Nàng độ chừng tính toán thời gian trong đầu, chỉ còn hơn mấy canh nữa là trời ngả sáng, dẫu mây đen trên cao lẫn lộn nhưng kinh nghiệm tính toán thời gian của nàng bao lâu nay không sai đi đâu được.

Đúng lúc từ trên mái nhà bay xuống một bóng đen vận soa y(*) không ai khác chính là tên cận vệ trưởng, hắn trao tới tay Ngọc Hoa một chiếc ô ướt đẫm, song, phi thân biến mất.
Tiếp nhận cán ô, nơi đó còn lưu chút nhiệt độ, trong khi cận vệ trưởng hắn từ đầu chỉ nắm phần thân ô. Ngọc Hoa tuy sinh thắc mắc nhưng cũng không phí nhiều lời dư thừa.

Thái Anh hời hợt lướt qua chiếc ô do cận vệ trưởng đưa tới, nàng đi được nửa đoạn đường bỗng dừng chân. Đứng dưới tán ô rộng, nàng xòe tay hứng dòng mưa ào ạt chảy xuống vành ô. Lạnh.

Một đêm này thật dài, mưa ngoài trời bắt đầu tạnh hẳn, còn mỗi luồng hàn khí là day dứt chẳng chịu tan.

Bàn tay ở ngoài không khí lạnh một hồi, đợi cảm giác tê tái giết mòn xúc giác, Thái Anh mới hài lòng thu tay, vùi vào lớp chăn ủ ấm. Khi xúc giác bắt đầu quen dần với hơi ấm, nàng lại một lần đưa nó, thỏa mãn hứng đủ luồng hàn khí ngoài kia. Như vậy mà lặp lại vô số lần.

Nàng lẽ ra nên chết, năm đó nàng lẽ ra nên thanh thản ra đi. Nỗ lực phân tích sâu xa ý tứ của Trí Tú, cớ làm sau tâm nàng đau quá, mất tự chủ rơi đầy nước mắt, nàng thật lòng đâu muốn khóc nhè.
Vậy... sự tồn tại của nàng là một sai lầm?

Có lẽ trên thế gian này sẽ chẳng có loại tẩy não nào có thể xóa sạch ký ức đau thương, cũng như đoạn thời gian năm năm, mười năm hay hai mươi năm đi nữa, vĩnh viễn không bao giờ làm mất đi vết hoen ố như thể nó chưa từng tồn tại.

(*) Soa y: Soa y được kết bằng nhiều lớp lá cọ, là loại áo khoác hờ nhằm tránh mưa nắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net