Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dấu chân bết bát đều đặn nổi bật trên nền gạch xám.

Từng món từng món y phục ướt sũng lần lượt, lần lượt rơi xuống đất.

Thân hình đồng hồ cát quyến rũ che che ẩn ẩn hiện sau bức bình phong. Trung y không xộc xệch thả tự do, hai nửa khuôn ngực căng tròn phơi bày đàn hồi theo nhịp.

Lệ Sa ôm môi khổ sở nôn, lồng ngực co thắt đau thấu trời, đau chết đi sống lại. Kiệt sức bám lấy thành giường, đôi chân mềm nhũn mất dần cảm giác, hai khóe môi ứa tràn dòng máu đỏ, ri rỉ lách tách nhỏ giọt.

Tim đèn cháy cạn, vụt tắt. Cảnh tượng trong gian phòng lạnh lẽo tối tăm, tà mị đến đáng sợ.

Hậu tai nạn giao thông, lá phổi chấn thương gần như không còn biện pháp cứu chửa, may mắn sống sót nhưng hệ lụy là không nhỏ. Lệ Sa ở thế giới này sống qua những ngày tháng êm đềm, nhàn hạ đến mức quên đi thương thế của chính mình, đầu trần dầm mưa trong thời gian dài, bệnh căn được dịp bùng phát, nội thương hành hạ sống không bằng chết.

Lần mở mắt kế tiếp là giữa trưa, hôm nay nắng nhẹ, dễ lầm tưởng chỉ vừa bắt đầu buổi sáng. Tiếng đập cửa mới là nguyên nhân chính đánh thức Lệ Sa thoát khỏi mê man.

"Lưu quản gia, bằng không chúng ta phá cửa xông vào?"

"A Phúc nói không sai a~ Lưu quản gia. Chúng ta đứng ở đây gọi đến khàn cả cổ nhưng vẫn không nhận được hồi âm nào của Lạp quản sự."

Bên ngoài tiếng kêu lẫn tiếng đập cửa đều không còn, yên ắng được một lúc, giọng nói trầm đục của Lưu quản gia cất lên: "Phá cửa."

Không thể! Lệ Sa nằm trong tình trạng này, đêm qua trung y trên người vẫn còn giữ nguyên, ngàn vạn lần không thể xuất hiện trước mặt ngoại nhân.

"Lưu quản gia, dừng lại!"

A Phúc và một tên gia đinh chuẩn bị tông cửa xông vào, bên trong truyền ra giọng nói cùng tiếng va đập của Lệ Sa. Bọn họ nhẹ nhõm nhìn nhau thở phào, tuy nhiên không kém phần lo lắng hỏi vọng vào trong: "Ai da...Lạp quản sự, bọn ta gọi biết bao lâu nhưng ngươi một câu cũng không trả lời. Người cả buổi làm cái gì bên trong đó đi?"

Bất tỉnh sâu một đêm, khí lực phục hồi không ít, nhưng mỗi lần dùng quá sức thân thể liền không chịu nổi, gân cốt như rã rời. Huyết đông đặc nơi lòng bàn tay khô cứng, khuôn miệng cũng toàn là vết máu khô.

Lệ Sa chưa bao giờ nhận thấy bản thân vô dụng như lúc này. Bên dưới nền gạch mà gắng gượng chống đỡ, dồn chút lực nói ra: "Ta hôm nay sức khỏe không được tốt, phiền... phiền các người sẵn tiện gọi Ngọc Hoa tới đây một chút."

Thoáng nghe bên tai vài câu nhắc nhở của Lưu quản gia và A Phúc, tiếng bước chân mờ nhạt rồi mất hẳn.

Lần tỉnh giấc thứ hai tốt hơn lần trước. Thân thể không còn lạnh lẽo, dưới thân là tấm đệm ấm áp, mùi máu tanh trên người, Lệ Sa không còn cảm nhận thấy nó.

Khóe môi lạnh lạnh ướt ướt, nhẹ nhàng nhấn nhả. Tầm nhìn mà Lệ Sa có thể thấy được chỉ là những vật thể lu mờ không rõ nét, là con người? Hay ảo giác đây?

Bắt giữ thứ ở gần mình nhất. Cổ tay nhỏ dừng ngay hoạt động, mảnh khăn đặt dưới cằm mình cũng dừng nốt. Lệ Sa nhắm mắt rồi lại mở mắt, dung mạo người kia tường tận sáng tỏ.

Khẽ thốt: "Tiểu thư?"

Thái Anh cứng nhắc gật đầu, nàng lau vết máu đông cuối cùng rồi thu tay. Nhẹ giọng quở trách: "Ngươi ăn thứ gì mà vết bẩn dính dai như vậy? Hại ta lau nó rất lâu đó."

Lệ Sa thần trí minh mẫn hơn một chút. Kiểm tra trên người mình là một bộ trung y mới chỉnh tề liền ngước nhìn Thái Anh, nàng không hề che giấu ánh mắt cũng đang đặt trên khuôn ngực của Lệ Sa. Nàng bình thản chỉ vào đó: "Ta nhìn bộ trung y kia bẩn thiểu chướng mắt, nên đã thay một bộ khác cho ngươi."

Nhưng trong lúc thay đổi y phục có động tay trên hai khỏa căng đầy một chút, tình tiết đó Thái Anh không nhắc đến. Chơi đùa như thế rất vui tay, Thái Anh này thật lòng muốn thử lại một lần nữa.

-"Tiểu thư vào đây bằng cách nào?"

"Ân?" Bị giọng nói Lệ Sa làm cho lúng túng, giống như đang ăn trộm lại bị bắt quả tang. Thái Anh nhanh chân rời giường, đi đến ô cửa sổ: "Ta trèo từ đây vào, cửa này không khóa. Ngọc Hoa nàng bận chuẩn bị điểm tâm cho ta, ta... ta tới thông báo... báo cho ngươi rằng nàng sẽ tới đây sau." Thái Anh từ ban đầu đã có chủ ý đi tìm Lệ Sa, chờ đám người Lưu quản gia đi mất, nàng khi đó mới thăm dò cửa sổ, thành công thâm nhập vào đây là cả một quá trình, tốn không ít sức lực của nàng đâu.

Lệ Sa từ trong tấm chăn gượng dậy. Tứ chi đã nằm trong tầm kiểm soát, hiện tại cử động không còn khó khăn, cơn đau cũng giảm đi rất nhiều.

-"Ai cho phép ngươi tránh mặt ta? Ta đã cho phép ngươi rời khỏi ta hay chưa?"
Lệ Sa ngẩn người, muốn nói rất nhiều nhưng cơ hàm cứ thế mà đóng băng. Ngay lúc đó tiếng gõ cửa kèm giọng nói của Ngọc Hoa vang dội, cắt đứt sợi dây nặng nề ở trong lòng.

Thái Anh hừ lạnh, đi tới mở chốt cửa. Đầu tiên là Ngọc Hoa trợn mắt há mồm, bất giác hỏi: "Tiểu thư?"

Nhìn thấy một cái nhíu mày của Thái Anh, Ngọc Hoa tự biết chừng mực ngậm miệng cúi đầu.

Nửa canh giờ sau.

Ngọc Hoa bất khả tư nghị thu tay, trầm ngâm vô định. Phức tạp ánh mắt dò xét Lệ Sa thật lâu, nàng lại giơ tay chuẩn mạch thêm một lần, ấn ấn các điểm trên bụng Lệ Sa, Lệ Sa không nhịn được nghiêng mình kêu đau, đây là lần thứ mấy nàng cũng không đếm xuể. Nàng khó khăn mở miệng: "Lục phủ ngũ tạng của ngươi... Lạp cô nương ta có điều muốn hỏi."
Lệ Sa gật đầu, ý mời Ngọc Hoa cứ hỏi. Bệnh tình của mình hơn ai hết Lệ Sa là người hiểu rõ nhất, cho nên những gì Ngọc Hoa sắp sửa chuẩn đoán không làm Lệ Sa lo sợ.

-"Số dược kia ta cho ngươi, cũng đã cảnh báo ngươi..." - "Ta tự ý tăng lên liều lượng." Thấy Ngọc Hoa cứ ngập ngừng không nói, Lệ Sa lập tức đưa cho nàng một đáp án.

Ngọc Hoa nghe xong tức giận tự vỗ lên đùi nàng một cái. Nàng tặc lưỡi mắng: "Ngươi có phải mất trí rồi không? Ngươi có biết hậu quả lớn ra sao không? Cộng thêm lục phủ ngũ tạng sẵn có thương tổn thì tuổi thọ của ngươi..."

"Nha~ Ngọc Hoa, ngươi chuẩn bệnh cũng quá lâu rồi." Thái Anh ra hiệu nữ tì kia đứng ngoài bật thềm chờ đợi. Nàng sải chân tiêu sái đi vào bên trong, tự nhiên ngồi ở cạnh giường, áp tay lên trán Lệ Sa, tập trung cảm nhận thân nhiệt rồi đưa ra kết quả: "Phát sốt rồi, một lát Ngọc Hoa sắc thuốc đêm tới đây, người phải ngoan ngoãn uống hết. Ta có đem kẹo đào tới cho ngươi đây." Nàng lắc que kẹo, mỉm môi cười một cái.
-------------------------------------

"Tiểu thư." Lệ Sa bất lực ngồi bệt xuống tản đá có hình thù vuông vức. Ôm miệng xoay người hướng vào hòn giả sơn ở phía sau: "Ta cảm thấy thuốc kia không đắng, uống xong không nhất thiết phải ăn kẹo. Ta không thích đồ ngọt."

Thái Anh nhấc váy, nàng bước qua tảng đá, song, ngồi bên cạnh Lệ Sa, quơ quơ que kẹo nói: "Nhưng mỗi lần ta uống thuốc đều phải ăn qua món ngọt mà."

"Trí Tú! Đứng lại cho ta!"

Hai chiếc bóng bên ngoài hòn giả sơn cứng ngắt, tiếp đến là di chuyển gần hơn khu vực vừa phát ra tiếng gọi. Lệ Sa giơ ngón trỏ đặt lên môi, Thái Anh liền hiểu ý giữ im lặng. Các nàng cẩn thận tiến sâu hơn, đang là trời tối nên dễ dàng tiếp cận vào bên trong.

Trăng sáng rọi rõ ràng nhân diện, một là giọng nói Trân Ni trước đó, người còn lại tuy đưa lưng về phía các nàng, nhưng một thân y phục đỏ thẩm đó cùng tiếng hô của Trân Ni ban nãy, không là Trí Tú thì còn ai nữa.
Tình thế bên trong bắt đầu loạn, một người muốn bỏ đi còn một người không cho phép.

Lệ Sa và Thái Anh cách một vách giả sơn xem một trận giằng co cũng là căng thẳng theo các nàng.

Trân Ni thể chất, chiều cao mọi thứ đều thua xa Trí Tú. Chẳng mấy chốc nàng đã bị Trí Tú ép sát vào vách núi, cường bạo cưỡng hôn.

Trân Ni chống trả kịch liệt, còn Trí Tú hôn vẫn cứ hôn, mặc kệ Trân Ni nhắm vào yết hầu siết chặt. Đôi tay Trân Ni từ yết hầu chuyển thành dịu dàng uyển chuyển, vòng sau gáy Trí Tú mà ra sức ôm lấy, nồng nhiệt đáp trả nụ hôn.

Trí Tú một tay ghì xuống vòng eo, một tay nới rộng cổ áo Trân Ni, nhẹ nhàng xoa bóp cặp tuyết lê hoàn mỹ.

Xuân cảnh sống động trước mặt vô duyên bị che mất. Thái Anh nhíu mày nắm bàn tay che kín hai mắt của nàng.
Quát nhẹ: "Lệ Sa."

Lệ Sa một câu cũng không nói với nàng. Tự mình bế Thái Anh đi khỏi đó, đi mãi đi mãi, cho đến khi lướt qua nhiều nhóm gia nhân dọc đường, nghe thấy tiếng bọn họ xì xầm thì ý thức mới quay trở lại. Ý muốn thả Thái Anh xuống đất, nhưng nàng vòng tay khóa chặt cổ, Lệ Sa có làm cách nào nàng cũng không chịu xuống.

Lệ Sa nhún vai, khó xử kêu: "Tiểu thư, mọi người đang nhìn chúng ta kia."

Thái Anh lắc đầu không chịu, rồi rất nhanh hướng về đám gia nhân ở đó quăng xuống một câu lạnh nhạt: "Còn dám nhìn, ta liền móc mắt các ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net