Chương 88: Hoa trong gương, trăng trong nước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đoạn tình ta có trao, nhưng chỉ là không hay không biết.

Nửa bữa cơm đi qua trong yên ắng, tiếng chén đũa va chạm đều là rất nhỏ hay nhiều nhất âm thanh phát ra là từ phía Hân Nghiên, còn Thái Anh nghe ra rất khẽ, hầu như là không có. Trong lúc dùng cơm Thái Anh sẽ không nói chuyện, nhấc tay thu đũa vẫn như xưa khí chất thanh tao ưu nhã.

Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn lát thịt được Thái Anh đặt vào trong bát của nàng. Ngày xưa nếu muốn cùng Thái Anh dùng chung một bữa cơm, nhất định phải chuẩn bị riêng thêm một phần thức ăn y như vậy, người nói không muốn ăn vào loại thức ăn đã bị nhiễm nước bọt của kẻ khác. Sau này người mất đi ký ức, chứng khiết phích quá mức của người liền bớt đi nhiều nhưng cái này... lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm được Thái Anh chủ động gắp cho, Hân Nghiên nàng tới bây giờ vẫn chưa hết ngạc nhiên.

-"Làm sao? Muội không thích món này à?" Thái Anh thấy lạ, nàng dừng đũa hỏi.

"Không phải." Hân Nghiên cao hứng, nàng lia lịa gật đầu: "Muội rất thích." Nàng gắp lấy lát thịt ăn thực ngon miệng, xong lại lắc bát đòi thêm.

Tỷ muội các nàng chan hòa thuận thảo, một bữa cơm này nhẹ nhàng trôi qua trong vui vẻ chưa lâu, Thái Anh bỗng trầm mặc buông đũa hạ bát. Nét mặt bình bình không thay đổi, khó để người khác nhìn ra tâm tình: "Nhóm cận vệ rình mò quanh tỷ, muội hãy hạ lệnh cho bọn họ đều rút hết đi." Nàng nhẹ lắc đầu nói tiếp: "Ta cũng đâu còn là tiểu hài tử, không cần làm quá vấn đề như vậy đâu."

Ngay từ đầu nghe lời đề nghị cho cận vệ rút lui, Hân Nghiên khỏi phải nghĩ suy cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, nhưng một câu sau của Thái Anh liền đạp ý định nàng ngả nghiêng đôi chút.

Hân Nghiên buông xuống bát đũa, cũng không còn bụng dạ để mà ăn. Nàng dè dặt đánh giá biểu hiện tỷ tỷ từ nãy giờ, mập mờ hỏi: "Tỷ... không phải lúc nào cũng mặc định mình và huynh muội tiểu Ngưu đều cùng nhau khôn lớn? Luôn muốn trưởng bối coi mình như một tiểu hài tử ngoan ngoãn khả ái?"

Thái Anh nét mặt có hơi đông cứng, duy trì không lâu liền dịu xuống. Trong lòng nghĩ về điều gì đấy, xuất hiện ý cười mờ nhạt trên môi. Nàng nhướng mày, không tiếp tục cùng Hân Nghiên tranh luận, âm giọng càng nghe càng thấy lạnh: "Lời ta đã nói, nếu đám cận vệ kia còn lảng vảng xung quanh ta thêm một lần nào nữa thì sau này muội cũng đừng tới đây tìm ta."

Hân Nghiên tất nhiên không dễ gì đồng ý, nàng chuẩn bị cất giọng bất chợt bị khí thế của Thái Anh đè bẹp.

"Nghiên nhi!" Nắm chặt đôi tay muội muội, Thái Anh không nỡ lớn tiếng la rầy. Nàng hạ giọng, trong đáy mắt ánh lên tia bất lực: "Cảm giác mà mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, ở trên đầu lúc nào cũng có vô số đôi mắt lạnh lẽo giám sát, muội có biết là gì không? Là tuyệt vọng. Ta thật sự, thật sự, thật sự rất tuyệt vọng Nghiên nhi à."

Thái Anh nàng trong đầu lúc nào cũng bị đám sương mù trắng xóa gây khó dễ, tựa hồ sắp nhìn ra chân tướng thì y như rằng tan biến vào hư vô. Rốt cuộc nàng là ai? Nghiên nhi là ai? Kiến thức mà nàng có đều mơ hồ dựa trên lời kể của Hân Nghiên, tất cả còn lại, nàng cái gì cũng không biết.

Nàng tựa vào lưng ghế, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi sạch sẽ "Ta muốn nghỉ ngơi."

Hân Nghiên giống như bất đắc dĩ thở dài: "Tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi cho tốt. Nghiên nhi không ở đây tiếp tục làm phiền."
Cẩn tắc vô áy náy, Hân Nghiên luôn cho rằng hy sinh tự do của người để bảo vệ người, chờ trí tuệ Thái Anh tốt lên một chút, bớt ngây thơ đi một chút, nàng khi ấy sẽ nới lỏng một tầng kiểm soát. Không ngờ tình thương của nàng làm tổn thương Thái Anh nhiều như thế.

Suy cho cùng Thái Anh bây giờ đầu óc có tốt hơn, ý nghĩ và mọi thứ đều lớn hơn một chút. Hân Nghiên đâu còn cớ gì phản bác, nhưng kêu nàng liền đồng ý thì quyết định này không dễ dàng cho nàng một chút nào.

Một đường đi tới giữa sân, Hân Nghiên giơ cao cánh tay lên trời, bàn tay mở ra rồi chuyển thành quả đấm.

Đám cận vệ nhận được tín hiệu, không một tên nào dám lề mề đều gấp rút phi thân quỳ ở trước mặt Hân Nghiên đợi lệnh.

Ngoái đầu nhìn hướng nàng vừa đi ra, hai hàng lông mày Hân Nghiên nhíu lại, khẩu khí lãnh liệt: "Từ nay về sau không cần ẩn thân bảo vệ Đại tiểu thư nữa, mà chuyển sang giám sát trong ngoài Phác gia, nếu phát hiện bất ổn, liền bẩm báo."

Cận vệ trưởng nhận được lệnh cũng nhập vào vô số bóng đen tỏa ra tứ phía. Nháy mắt khuôn viên của Thái Anh rộng rãi trống không, chỉ mỗi chủ tớ Hân Nghiên là còn ở đấy.

Hân Nghiên phân phó Tiểu Kỳ đi chuẩn bị một ít điểm tâm đem tới thư phòng của nàng trước. Riêng nàng muốn một mình đi dạo một vòng giúp lòng khuây khỏa.

Đi qua gốc đại thụ già, nàng ngẩng mặt chăm chú xem cành cây to nhất rồi nhạt mỉm môi. Có lần Lệ Sa vì nhờ vả nàng một chuyện, nên mọi yêu cầu của nàng đều phải hạ mình làm theo, nàng bắt Lệ Sa trèo lên cành cây kia làm mẫu cho nàng phát hoạ, cũng không ngờ Lệ Sa quá ngốc ở trên cao kia nhiệt tình tạo dáng, thực chất trong bức tranh nàng vẽ chỉ là con heo nhỏ đang ngồi trên nhành cây đón gió.

Năm ấy nàng trưng bức tranh trong thư phòng, ấy mà đi qua đi lại vẫn không nhận ra, Lệ Sa thực đúng là đồ ngốc. Cho đến tận bây giờ bức tranh vẫn còn nằm yên vị trí cũ, thư phòng của nàng tranh thủy mặc hay thư pháp đều không có, độc nhất mỗi bức tranh con heo nhỏ ngồi hóng mát trên cây là được nàng ưu ái trưng bày.
Dừng một chút, nàng chuyển hướng lại gần đại môn, nhìn kỹ hơn bóng lưng màu xanh nhạt, chính là Lệ Sa. Bốn tên nam nhân canh gác đại môn mắt thấy nàng liền kính cẩn lớn tiếng chào "Nhị tiểu thư" Lệ Sa cũng bị tiếng hô đó tác động, mặt mày biến sắc quay đầu, nhanh tay móc bạc đặt vào chiếc bát mẻ của tên ăn mày.

Hân Nghiên lúc này mới để ý đến tên ăn mày kia một chút, hắn trên đầu đội nón rách che đi gần hết khuôn mặt, râu ria nhớp nháp vệt đất khô, ống tay áo bên kia phất phới bay mỗi khi có gió, ra là cánh tay kia đã không còn.

Tay cầm bát của hắn hơi nâng, đẩy vành nón dịch cao một ít, vừa đủ lộ đôi mắt ra ngoài. Cái cách hắn nhìn làm nàng chướng mắt, ngay lúc đó giọng nói Lệ Sa vang lên, chiếm trọn lực chú ý của nàng:" Nhị tiểu thư, người muốn nói gì vào trong rồi hẵng nói."
Lệ Sa tự ý nắm cánh tay của nàng lôi lôi kéo kéo. Hân Nghiên nửa đường cảm thấy trong người không mấy thoải mái, nàng bực mình phủi đi bàn tay của Lệ Sa, không nghĩ da của Lệ Sa quá nhạy cảm, mu bàn tay trắng nõn liền hiện lên một mảng đỏ hồng. Hân Nghiên sinh lòng áy náy, nàng ngước mắt định nói câu xin lỗi, lưng chừng tầm mắt chiếu thẳng vào một phần da thịt ở cổ đỏ tấy bất thường.

Nàng đây cũng không hiểu vì sao phật ý trong mình không những dâng cao, mà còn gia tăng gấp mấy lần: "Ai cho phép ngươi tự tiện động chạm tay chân?"

Lệ Sa bóp nhẹ bàn tay của mình, thực sự rất đau. Nếu Hân Nghiên nàng chưa hay biết thân phận nữ nhân của mình thì phản ứng này là điều hiển nhiên nên có. Đằng này hành động rất đỗi bình thường của nữ nhân cùng nữ nhân, nàng đâu cần phản ứng mạnh như vậy chứ? Không hiểu nổi mà.
-"Ngươi tốt nhất đừng bày trò dụ dỗ tỷ tỷ của ta nữa."

Lệ Sa có nghe kiểu nào cũng không thấy đúng, liền hỏi lại nàng: "Nhị tiểu thư nói cái gì là bày trò dụ dỗ? Ta chưa hiểu cho lắm?"

Hân Nghiên rõ là muốn nói nhưng không thể vạch trần, còn bị Lệ Sa trở ngược đặt ra câu hỏi. Thực tức muốn chết mà!

-"Lệ Sa... ngươi là ngốc thật hay chỉ đang giả vờ ngốc? Ngươi từng nói chỉ là đơn phương yêu thích tỷ tỷ, thế thì ta hỏi ngươi, ngươi cố tình tiếp cận tỷ tỷ là muốn dụ dỗ người cùng ngươi sa lầy, kết cục không thể nào vãn hồi?"

Hân Nghiên lời lẽ càng lúc càng khó nghe: "Nếu ngươi còn ngoan cố thủ đoạn, thì ta đây! Sẽ không ngần ngại đuổi ngươi đi khỏi Phác gia."

Ai mà biết Hân Nghiên ăn trúng thứ gì vô duyên vô cớ nổi khùng nổi điên, mình tựa cái gai khó nhằn trong mắt nàng, thành ra nàng luôn muốn mình cùng Phác gia không còn liên quan. Lệ Sa tâm hồn đờ đẫn một lúc, hồi tưởng đôi ba câu nói mơ hồ sâu xa, mới để tâm nhiều hơn vào thái độ của Hân Nghiên.
Cũng không tiếp tục nói lí với nàng, Lệ Sa nhún vai: "Vậy cứ làm theo ngươi nói đi."

"Ngươi..." Hân Nghiên tức giận đến độ đay nghiến á khẩu, nàng trong bụng mắng nhiếc không biết bao nhiêu cho vừa, khổ nỗi chẳng thể nào thốt lên thành lời.

Giống như ngày xưa vậy, cả hai mỗi người điều xoay lưng mà đi ngược hướng, chỉ bất đồng ở chổ là tâm tình nàng so với xưa kia có sự khác biệt to lớn.

------------------------------

Trời gần khuya.

Bên trong con hẻm mờ nhạt ánh đèn lồng, Lệ Sa chần chừ đứng trước đầu con hẻm, mặc dù không muốn nhưng cũng phải liều mạng đi vào. Nơi đây là con đường tắt mình từng băng qua cách đây không lâu, loại địa phương kinh khủng nhất tồn tại giữa Túc Châu thành phồn hoa.

Nơi quái quỷ này về đêm phức tạp hơn gấp mấy lần, cư dân ở đây hầu như đủ loại thành phần bất hảo trong xã hội.
Theo tất cả chỉ dẫn mà mình nhớ được, cách khu vực mại dâm kia chừng mười một căn nhà, sau đó rẽ vào một con hẻm, liền thấy ngay trước mắt một căn nhà nhỏ sáng đèn, đang mở toang cánh cửa.

Chỉ còn cách cánh cửa tầm bốn bước nhỏ, một tên nam nhân từ trong đấy bước ra, vẻ như đã chờ sẵn ở đó lâu lắm rồi, hắn nhiệt thành chìa tay chào mời Lệ Sa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net