Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Chà... a Phúc, ngươi làm sao có được thứ quý giá như vậy a".

Đám gia đinh bu quanh a Phúc, hết lời khen ngợi chiếc vòng ngọc trên tay hắn.

A Phúc quẹt mũi cười hì hì : " Hôm kia ta quét dọn biệt viện của đại tiểu thư, tình cờ thấy người quăng bỏ nó, ta liền nhặt đem về a".

-" Nga~ cái này nhìn sơ ngang cũng biết là loại ngọc thượng đẳng, đem đổi thành tiền đảm bảo sẽ hơn tám mươi lượng a".

A Phúc lắc đầu, cẩn thận nhét chiếc vòng vào ngực áo. Đám đông vì thế mà dần tan rã.

                 ================

-" Aaaaa ".

Tất cả gia đinh có mặt trong phòng cùng lúc bật người ngồi dậy, đồng loạt hướng về chổ nằm của a Phúc.

-" Vòng ngọc của ta, vòng của ta đâu?! ", a Phúc hoảng loạn lật tung tư trang chính mình.

Tên gia đinh trong đó dụi mắt hằn hộc : " Ngươi mất cái gì thì tự đi tìm, đừng kéo người khác mất ngủ theo ngươi  " .

Một tên khác tiếp lời : " Do ngươi không biết vòng ngọc kia vô cùng quý giá , có thể tương đương tám mươi lượng bạc a".

-" Nếu như lời ngươi nói, hiện tại chỉ có một khả năng duy nhất ", Mã Ca khoanh tay đi tới bên cạnh a Phúc : " Chính là có kẻ trộm ".

Mọi người nghe xong tức khắc đối nhau bằng ánh mắt đề phòng nghi nghị.

Thạch Đầu bóp chặt khớp tay kêu răng rắc, đề cao giọng : " Tốt, để ta biết được kẻ trộm kia là ai liền bẻ gãy tay hắn thành tám khúc ".

Người nọ nghe xong thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, giấu đi bàn tay run rẩy. Tuy nhiên tia biến tấu nho nhỏ kia vừa lúc lọt vào tầm mắt của Lệ Sa.

-" Chi bằng lụt soát hết thảy tư trang tất cả những người có mặt ở đây, các ngươi thấy thế nào? ", Mã Ca hùng hổ xung phong, tự đem ra hết những gì có trong tay nải của mình.

Đám gia đinh còn lại cũng nhiệt tình làm theo, truyền xuống Lệ Sa là người cuối cùng, cô chậm rãi đưa ra từng món cho tới khi tay nải trống không.

Mã Ca dụi mắt chân bước có phần gấp rút , hất tung gối nằm, quăng luôn  tấm chăn xuống đất vẫn không tìm ra chiếc vòng ngọc.

-" Không thể nào ".

Lệ Sa đứng bên cạnh đợi hắn mặc sức quăng hết cái nọ tới cái kia mệt lã người, cô mới lên tiếng .

- " Ngươi đang tìm thứ gì ở đó? ".

-" Rõ ràng ta... ", Mã Ca nói được một nữa, nữa sau nuốt vội vào trong. Hắn ôm bụng cười to : " Haha, rõ ràng là không có kẻ trộm... a Phúc ngươi thử kiểm tra lại một lần nữa đi a ".

A Phúc ủ rũ xem lại một lần nữa, vẫn thủy chung không có, hắn lia mắt qua đôi hài cũ kỹ, không biết thứ ánh sáng lấp lánh bên dưới là cái gì .

-" Ách... ta tìm được rồi a ", a Phúc mừng rỡ giơ cao chiếc vòng ngọc.

Mã Ca trừng mắt nhìn vòng ngọc trong tay a Phúc, bất giác lầm bầm : " Làm sao có thể...".

Lệ Sa nắm cổ áo Mã Ca kéo mạnh, cô vẫn tiếp tục bước đi mặc cho kẻ phía sau có  vùng vẫy bao nhiêu. Cảm thấy khoảng sân này đặc  biệt thanh vắng vừa ý dừng lại.

-" Ngươi đang làm cái gì a?! ", Mã Ca gằng giọng, chỉnh lại cổ áo bị Lệ Sa nắm thành nhăn nhúm.

Lệ Sa ngồi xuống hòn đá lớn, ngước nhìn bầu trời đêm, nhàn nhạt lên tiếng: " Ngươi còn một cơ hội để thành thật ".

Mã Ca nghe như không hiểu, thân thiết tới trước mặt Lệ Sa : " Haha, Lạp huynh ngươi đang nói tới cái gì a ".

-" Có biết câu tục ngữ Ăn Cháo Đá Bát hay không? ".

Mã Ca cười gượng gạo, chuẩn bị quay lưng : " Ta trở về phòng ngủ ".

-" Tại sao muốn giá họa cho ta?", giọng nói Lệ Sa không quá to , đủ để người khác nghe rõ từng câu chữ.
Mã Ca dừng bước, hắn cười ngày một lớn, cười đến toàn thân run rẩy.

-" Người như ngươi thì làm sao biết được? Chính vì ta gia cảnh thấp hèn, nên bị bọn hắn khinh nhục. Còn Ngươi, ngươi hơn ta được cái gì? Ngươi lai lịch bất minh, xuất thân bần tiện.. tại sao ngươi luôn luôn được nhị tiểu thư ưu ái? Tại Sao?  Hả?!".

Lệ Sa chau mày che bớt một bên tay, lãnh đạm nhìn xoáy vào Mã Ca khiến hắn tự chủ lùi vài bước.

-" Đừng hành xử như cả thế giới đang có lỗi với ngươi vậy, chẳng ai trong cuộc đời này mang nợ ngươi cả. Ta nói ngươi một điều.. từ lúc bắt đầu ngươi đã đối người khác bằng dã tâm, thì đừng mong nhận lại sự chân thành ".

Lệ Sa nhìn Mã Ca thật lâu dường như muốn đem hắn nhìn đến xuyên thấu.

- " Ngươi không được chọn nơi mình sinh ra, nhưng ngươi có thể chọn cách mình sẽ sống kia mà ".
Phía bên kia hòn giả sơn.

Ngọc Hoa không còn nghe bất kì một tiếng động nào nữa, mới cuối đầu thấp giọng.

-" Tiểu thư, sắc trời không còn sớm ".

Thái Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng bước đi.

*

*

*

*

-" Bái kiến lão gia ".

Phác lão gia ra hiệu cho Lệ Sa ngồi xuống, nét mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết .

-" Lần này ta chủ động đề xuất ngươi đi tới Giang Nam là có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi ".

Quả nhiên không có đơn giản như cô nghĩ, có phải Phác lão gia muốn cô làm cho xong nhiệm vụ tuyệt mật sau đó liền giết người diệt khẩu, chết oan uổng như vậy cô thiệt không cam tâm mà.

-" Nếu ngươi làm tốt, 200 lượng này sẽ thuộc về ngươi ", Phác lão gia vỗ về chiếc rương gỗ trên bàn.

Lệ Sa bừng tỉnh, 200 lượng kia cô có thể dễ dàng mua đứt một ngôi nhà nho nhỏ ở nơi này a.
-" Không biết lão gia là muốn tiểu nhân làm chuyện gì? ".

Nói tới đây, Phác lão gia càng trầm giọng : " Trong số gia nhân hầu cận sắp tới có một kẻ tên gọi Du Mặc, hắn sẽ an bày cho ngươi họa lại dung nhan của một người ".

Kiểu phi vụ nguy hiểm như thế này Lệ Sa hoàn toàn không có hứng thú một chút nào, nhưnh từ chối là điều không thể.

-" Tuân lệnh lão gia, nếu không còn gì dặn dò, tiểu nhân xin phép cáo lui ".

Phác lão gia đợi Lệ Sa khuất hẳn, mệt mỏi xoa dịu thái dương : " Du Mặc, ra đi ".

Từ trên trần nhà thân ảnh màu đen nhanh như gió, một cái chớp mắt đã đứng trước mặt  Phác lão gia, chấp tay cung kính cuối đầu.

==============

-" Ai da... các ngươi có biết tại sao Mã Ca bị đuổi hay không a? ", Thạch Đầu ngồi lẫn trong đám gia đinh tụm năm tụm ba bên dưới góc cây.
Tên gia đinh nọ nói tiếp : " Nghe đâu là đại tiểu thư ra lệnh ".

-" Tại sao? ", Lệ Sa ở bên kia góc cây bất thì lình lên tiếng, làm bọn họ hoảng hốt ôm ngực.

A Phúc nhún vai : " Đi hỏi đại tiểu thư là biết a ".

-" Có đạo lý ", Lệ Sa gật gù tán thành.

Những người còn lại không tin nổi vào mắt mình, bốn mắt nhìn nhau rồi lại dán chặt lên bóng lưng Lệ Sa.

*

*

*

*

-" Ngươi trực tiếp đi hỏi tỷ tỷ của ta đi a ", Hân Nghiên xoa mặt rồi lại phủi tay . Đêm qua nàng cố gắng  hoàn thiện cho xong bức tranh chuyển động kiểu mới, Hân Nghiên ngay lúc này chỉ muốn đánh một giấc thật sâu thôi.

-" Ách... nhưng mà... ".

-" Ta đã nói là ngươi tự mình đi đi mà! ", Hân Nghiên gầm gừ như sắp ăn thịt Lệ Sa bất kỳ lúc nào.

Lệ Sa cũng nhận thấy Hân Nghiên có biểu hiện lạ, cũng không dám tới gần, lặng lẽ bơi đi chổ khác.
Ngày nối ngày, cuối cùng ngày xuất hành Giang Nam đã tới. Lệ Sa không dám hành động trễ nải, hừng đông đã có mặt trước đại môn chờ đợi.

Trong ngoài chỉ có duy nhất một cổ xe ngựa, đừng nói là cô sẽ như thế mà cưỡi ngựa thẳng tiến Giang Nam đi.

-" Ngươi sẽ đi trên cổ xe đằng kia ".

Lệ Sa nhìn theo hướng ngón tay chỉ vào cổ xe ngựa nhỏ bên kia đường. Chờ chút... cô xoay người phát hiện nam nhân lạ mặt kề sát bên mình, khiến  Lệ Sa giật mình đấm vào mắt một cái.

-" Lão thiên aaa mắt của ta ", Du Mặc bưng mắt uốn éo quặn quẹo, thiếu điều muốn lăn lộn trên mặt đất.

Lệ Sa càng lúng túng, vội vàng xoa dịu mắt trái cho hắn : " Ách, xin lỗi... ta không có cố ý a ".

Du Mặc ngừng dẫy dụa thầm mĩm cười, bắt lất bàn tay mềm mại của Lệ Sa: " Vị tiểu huynh đệ này, tay ngươi thật thơm nha ".
Lệ Sa toàn thân sởn gai ốc, chưa đầy hai giây đã thu lại bàn tay, có lẽ vì quá nhanh nên va phải bên mắt còn lại, cô lần này không cần mảy may chú ý tới hắn nữa.

Du Mặc bĩu môi phủi mông đứng lên,  rồi lại mĩm cười : " Ta tên là Du Mặc ".

Lệ Sa bất lực cười lại với hắn một cái. Cộng sự của cô đây Sao?

Thái Anh trước khi bước lên xe ngựa dừng lại một chút, nhìn lướt qua bộ y phục hồng sắc của Lệ Sa, xong nhíu mày nhìn xuống y phục hồng phấn trên người của mình.

-" Tất cả chuẩn bị khởi hành!".

=================

Đoàn người đi tới trấn nhỏ vừa lúc trời sụp tối.

Vừa đặt chân vào trọ quán mùi rượu hừng hực bốc lên. Lệ Sa ép xuống cơn buồn nôn, đi tới quầy tiến hành đặt phòng.

Ánh mắt dung tục của nhóm khách nhân lộ liễu đặt trên người Thái Anh. Lệ Sa nhịn không nổi lập tức nhích lên phía trước, mang Thái Anh hoàn hảo che lại, bọn nam nhân kia mất hứng, nhìn sang nơi khác.
-" Nặc Ba a, sao chúng ta không cùng nhau ngủ một phòng ", sau khi dùng cơm, Du Mặc theo sát Lệ Sa nỉ non mỗi một câu hỏi .

-"Ách, Du Mặc huynh... ta từ nhỏ không quen cùng người lạ tiếp xúc ", Lệ Sa nhăn răng cười trừ, né tránh cánh tay của hắn.

-" Ai da... Trước lạ sau quen, ách... huynh đừng đi", Du Mặc thở dài nhìn theo Lệ Sa.

Căn phòng to nhất ở dãy bên trái chính là của Thái Anh, có điều ai lại để cửa phòng mở toang hoác bên trong chẳng có lấy một bóng người như kia. Lệ Sa làm người tốt thuận tay đem cánh cửa đóng chặt mới vừa ý trở về phòng của mình.

Trọ quán này cũ kỹ tới mức khắp căn phòng nồng nặc mùi ẩm mốc, cô chịu không nổi bỏ chạy ra ngoài, cứ để cửa mở cho không khí lưu thông một chút, tranh thủ xuống lầu lấy thêm nước ấm.

Đây chỉ là trọ quán nhỏ nằm ven đường quanh năm ít người qua lại, vỏn vẹn một chưởng quầy và một đầu bếp kiêm tiểu nhị, phần lớn nước tắm đều do tự thân chuẩn bị.

-" Ngươi đi chuẩn bị nước nóng, ta có thể tự lên ", Thái Anh cẩn thận bước trên từng bật gỗ cũ nát.

Ngọc Hoa không yên tâm nói với theo Thái Anh: " Tiểu thư, là căn phòng đang mở cửa a ".

Thái Anh chỉ đóng chứ không cài chốt, nhường Ngọc Hoa dễ bề mang nước vào trong.

Nàng thoát ly ngoại y, tiếp đến là trung y, cho đến khi chỉ còn lại chiếc yếm cùng tiết khố mỏng manh giữa làn da trắng ngần.

-" Cạch... ", là âm thanh cửa mở.

-" Ai ui... lưng của ta ".

Giọng nói này... Thái Anh nín thở chờ đợi thân ảnh người kia xuất hiện sau tấm bình phong.

Một, hai, ba... đồng thanh Á á á .

-" Ngươi hỗn đản! ", Thái Anh một tay che thân, tay còn lại như trời giáng lên mặt Lệ Sa (Chát) lực đạo vô cùng mạnh, đến nỗi bên ngoài còn có thể nghe rõ ràng thanh âm.
Lệ Sa ôm gương mặt rát buốt, quệt ngang thứ nồng tanh tưởi nơi khóe miệng, lắp bắp không thành câu  : " Ta... nhưng...".

-" Cút! ", Thái Anh không kiềm chế được nóng giận hét to.

Nhỏ đến lớn chưa hề có qua ai dám đánh cô vậy đâu. Lệ Sa cay cú híp mắt, cắn răng đi một mạch thẳng ra ngoài, va phải ai đó cô cũng không thèm quan tâm.

-" Nặc Ba, ngươi có gặp tiểu thư ở nơi nào hay không a".

-" Trong phòng của ta ".

Ngọc Hoa ngơ ngác nghe theo lời Lệ Sa, quả nhiên Thái Anh đang ở bên trong.

-" Tiểu thư ở đây làm gì a  ".

Thái Anh nhướng mắt : " Ngươi vừa nói điều gì? ".

Ngọc Hoa mơ hồ gãi mép môi : " Tiểu thư ở trong phòng Nặc Ba để làm gì a ".

-"...", Thái Anh bật người đứng dậy. Có phải hay không nàng đã nghe lầm : " Ngươi nói đây là phòng của.. Nặc Ba? ".
Gật đầu.

Thái Anh đứng yên tại chỗ không biết là qua bao nhiêu lâu mới  hồi phục tinh thần.  Nàng đi thật nhanh ra bên ngoài, nhưng nàng không biết tìm người kia ở nơi nào. Hỏi qua biết bao nhiêu người, bọn họ không một ai nhìn thấy Lệ Sa.

-" Ngươi có biết Nặc Ba ở đâu hay không? ".

Du Mặc bĩu môi xoa xoa đôi mắt thâm đem uất ức chỉ sang thông hành : " Hắn đang nổi điên ở bên kia a ".

Ở góc độ này vỏn vẹn có thể thấy được tấm lưng Lệ Sa đưa về phía nàng, Thái Anh chần chừ một hồi cũng quyết định đi tới, nhưng không tài nào mở được lời.

-" Đã ăn tối chưa? ".

Thái Anh khẽ giật mình, bất quá liền hồi đáp : " Chưa ".

Lệ Sa ngoái đầu, giương tay trước mặt Thái Anh, trên bàn tay cô là một cái màn thầu .

Thái Anh ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng cũng tiếp lấy.
-" Vừa rồi thật có lỗi ".

Nương theo ánh trăng yếu ớt, Thái Anh vẫn có thể thấy được dấu bàn tay năm ngón in hằn trên gương mặt thanh tú của Lệ Sa. Trong phút chốc có hơi thương tiết.

-" Như thế ta liền đánh tiểu thư sau đó sẽ xin lỗi, như thế nào? ".

-" Sao? ".

-" Ta nói rằng muốn đánh tiểu thư một cái rồi sẽ xin lỗi sau ", Lệ Sa từng câu từng chữ nói ra đều rút ngắn khoảng cách với nàng.

Ban đầu chỉ định đùa Thái Anh một chút, cớ sao càng tới gần cô lại muốn gần hơn nữa. Không tự nhiên quơ tay : " Bỏ qua đi ".

Đợi Lệ Sa dời đi, Thái Anh mới dám hít thở.

-" Nghe nói Mã Ca bị đuổi khỏi phủ là do lệnh của tiểu thư ".

Thái Anh gật đầu thay cho câu trả lời.

Lệ Sa chống cằm quay sang nàng : " Tại sao? ".

Thái Anh cũng nhìn lại Lệ Sa, mắt đối mắt, bất quá nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
-" Hắn không tốt ".

-" Nga~ ", Lệ Sa ăn nốt phần màn thầu còn lại , thoải mái vươn vai : " Người có tiền các người nói ai không tốt, kẻ đó liền biến thành không tốt ".

-" Ý ngươi là...", Thái Anh nhíu mày hỏi lại một lần nữa.

Lệ Sa không có ý định nói tiếp, cô phủi tay lách qua người Thái Anh trở vào bên trong .

-" Ngươi đứng lại !".

Nàng đứng trước mặt Lệ Sa, dúi vào tay cô một lọ sứ nhỏ.  Vẫn là ngữ điệu băng lãnh quen thuộc  : " Cái này bôi lên mặt ".

Lệ Sa nhìn chiếc lọ nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng nảy sinh ra loại tư vị rất lạ lẫm.

Ngọc Hoa chờ đợi đã qua một canh giờ mà chưa thấy Thái Anh trở lại , nóng lòng chuẩn bị đi tìm thì đụng phải Thái Anh ở hành lang.

-" Tiểu thư, thức ăn đã được chuẩn bị xong hết thảy".
Thái Anh lắc lư chiếc màn thầu trên tay: " Ta có món này rồi ".

*

*

*

*

Đặt chân xuống mảnh đất Giang Nam, mây đen từ đâu kéo đến che lấp cả một vòm trời xanh thẩm, vài khắc trước con đường tấp nập người qua kẻ lại, màng mưa rào phủ xuống đem Giang Nam nhuộm lấy một màu ảm đạm về chiều.

Lệ Sa nép dưới mái hiên, phủi vạt áo thấm đẫm nước mưa. Nữ nhân bạch y tay cầm ô dừng trước trà lâu đối diện, trên gương mặt tuyệt mỹ lắng đọng một ít nước mưa càng làm dung nhan nàng thêm sống động, nữ nhân đó không ai khác chính là Thái Anh, Lệ Sa mấy hôm liên tiếp cùng Du Mặc bôn ba làm nhiệm vụ Phác lão gia giao phó, xém chút đã quên đi Thái Anh nàng.

-"Đêm nay chúng ta sẽ hành động".

-"Ách...ân", Lệ Sa giật mình, thu hồi tầm mắt.

=============
-"Nặc Ba xong chưa...", Du Mặc đứng trước cửa che miệng thấp giọng nói vọng vào bên trong.

-"Đã xong! chúng ta mau đi thôi".

-"Ách Nặc Ba đệ....", Du Mặc gãi đầu nhìn Lệ Sa trên người một thân hắc y cộng thêm vải đen bịt kín mặt : " Ngươi nên đổi một bộ y phục khác a" .

-"Tiểu thư, kia không phải là Nặc Ba hay sao?" Ngọc Hoa chỉ vào thân ảnh màu trắng .

Thái Anh trầm ngâm nhìn bóng lưng Lệ Sa mất hút sau cánh cửa xuân viện đỏ thắm, nàng bình thản xem như chuyện thường tình nhưng đâu đó trong ánh mắt dấy tia trách cứ, suy cho cùng chẳng ai biết được lúc này nàng đang suy tính điều gì.

-" Về thôi".

-"Kia... tiểu thư, không đến Thi Nguyệt Lâu hay sao? ", Ngọc Hoa mờ mịch đuổi theo Thái Anh.

===============

-" Lúc ta ra tính hiệu, ngươi liền hành động, biết chưa? ", Du Mặc hạ giọng nói.
-"Đã rõ! ", Lệ Sa chật vật chen lấn giữa đám đông, không khí ở đây qua mức nặng nề mùi hương nào cũng có, chúng hòa quyện vào nhau làm Lệ Sa hết chóng mặt lại tới buồn nôn.

-" Nhị vị công tử, Trí Tú cô nương vốn xuất thân là tiểu thư khuê cát, không may dòng đời đưa đẩy phiêu bạc chốn hồng trần, nay nhờ đến Liên Xuân Viện chúng tôi tìm ý trung nhân ", Tú bà vẫy khăn, lắc mông đi tới đi lui trên khán đài : " Nào, xin mời ".

-"50 lượng".

-"70 lượng".

-"100 lượng".

Nam tử béo phì, mặt đầy râu ngồi trên ghế đại vỗ vỗ bao vải trên bàn, hô to : " 250 lượng ".

-"ai da.... vị công tử này ra giá 250 lượng, còn vị nào ra giá cao hơn nữa hay không?".

Du Mặc nghiền ngẫm bao bạc trên bàn của nam tử béo phì, vuốt cằm thầm đánh giá :" Cái đó khoảng tầm 300 lượng đi".

-" Ngươi chắc chứ?", Lệ Sa nhìn Du Mặc xác nhận lại một lần nữa.
-"Ta chắc a ", Du Mặc gật đầu quả quyết.

-"300 lượng ", Lệ Sa dõng dạc hét lớn.

Không khí xung quanh nhất thời im ắng, ánh mắt mọi người ai cũng đổ dồn trên người cô làm cô có chút ngượng ngùng.

Trí Tú nhìn xuống bạch y nam tử đứng hòa lẫn vào đám đông, lực chú ý của nàng cao hơn khi người kia nở ra nụ cười, dừng một chút... đó chẳng phải là nam nhân lần đó khiến nàng không khỏi hoài niệm hay sao.

-"Vị đại gia này ra giá 300 lượng a, còn vị nào ra mức cao hơn nữa hay không?", tú bà mông lắc lư đi vòng quanh người Trí Tú.

-"300 lượng lần thứ nhất".

-"Ách... Nặc Ba ngươi...", Du Mặc trợn mắt nhìn Lệ Sa nói không thành lời.

-"Ân... vừa nhận tính hiệu của ngươi ta lập tức hành động a", Cô phấn khởi  nhăn răng, giơ ra 2 ngón tay.

-"Lão thiên a... kia nào phải là tính hiệu đâu", Du Mặc như muốn gục ngã ngay tại chổ.
Tú bà cười hì hì, hướng Lệ Sa phất phơ khăn lụa trên tay: " 300 lượng lần thứ hai"

-" ... ", tay chân Lệ Sa bắt đầu bủn rủn, phải bám trụ vào Du Mặc để khỏi quỵ xuống đất.

-"400 lượng! ", nam tử béo vỗ bàn trừng mắt nhìn sang Lệ Sa, nghiến răng nói thầm " thứ ta đã muốn, há ai có thể đoạt đi!".

Hắn có chút khó hiểu khi Lệ Sa nhảy múa mừng rỡ, còn hướng mình khấu lại vài cái.

- "Mau, đi thôi", Du Mặc đuổi theo nam nhân mặc lam y.

Mất một lúc mới đem đám nữ nhân không xương dính chặt vào người quăng đi nơi khác , cả hai tiến vào một gian phòng riêng, đem cửa cẩn thận khóa lại. Du Mặc hắn bước đến vách ngăn, đem bức tranh phía trên tháo xuống, để lộ một lổ hổng, có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu phòng bên kia.

-"Ngươi mau họa lại", Du Mặc hạ giọng, đặt xuống chiếc ghế .
Lệ Sa giấy bút đã sẵn sàng từ lâu, cô nhẹ nhàng bước lên ghế nhìn sang khung cảnh bên kia, đầu óc nhất thời choáng váng, thì ra Phác lão gia khẩu vị cũng mặn quá đi.

-"Ách... Du Mặc huynh cái này....".

-"Àiii.... Mau họa!, không còn nhiều thời gian", thấy biểu hiện Nặc Ba không được tốt, Du Mặc càng căng thẳng.

Lệ Sa cắn răng họa lại từng đường nét, tới khi chuyền tới Du Mặc thì tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Du Mặc nhìn bức xuân đồ chân thực đến từng đường tơ kẽ tóc thì tứ phương tám hướng như đang quay cuồng.

Qua nữa ngày mới có thể nói hết câu: "Ách... ta là kêu ngươi đem dung mạo tên nam nhân kia họa lại a ".

-" Àiii...Sao ngươi không nói sớm", Lệ Sa vỗ vài cái lên gương mặt đỏ au của mình, nghiến răng nhìn sang bên kia một lần nữa.

Du Mặc nhìn bức họa trên tay có chút bất ngờ, không khỏi thán phục tài nghệ của Lệ Sa: " Tốt"
-" Du Mặc huynh, mũi ngươi đang chảy máu a".

-"Ách...haha, ta gần đây là thiếu ngủ a", quẹt máu mũi qua một bên, rót đầy ly rượu mang tới chổ Lệ Sa :" Nào! cùng nhau uống một ly ".

-"...", Lệ Sa không chút nghĩ ngợi, bắt lấy ly rượu đầy uống cạn, hương rượu cay nồng chạy dọc qua thanh quản làm nước mắt cô cũng ứa ra ngoài, rượu ở đây thực sự quá nặng.

-"haha, rời khỏi đây thôi, ta sẽ hồi phủ ngay trong đêm nay", Du Mặc thích thú nhìn biểu cảm lè lưỡi nhắm mắt của Lệ Sa, vô cùng khả ái.

Lệ Sa không biết rượu kia có bao nhiêu lợi hại mà khiến bước chân cô không còn được bình thường.  Cô thật không có quen uống rượu, nếu độ cồn quá cao liền bất tỉnh nhân sự.

Trên đường không cẩn thận đụng phải vật gì đó, theo phản xạ tự nhiên Lệ Sa kéo vật kia vào người, xem xét một hồi thì ra là một nữ tử.
-"Ách... cô nương ta xin lỗi, ngươi có sao không?".

-"Ân, không có việc gì", Trí Tú ngưng thần âm thầm đánh giá, làn da trắng mịn kia so với mình chỉ có hơn chứ không kém, đôi mắt kia vì men rượu đã không còn tinh anh nhưng lại vô cùng thu hút.

-" Xin phép ", Lệ Sa cười trừ, sau đó nhanh chóng ly khai, bước qua từng gian phòng thanh âm rêи ɾỉ bay bổng theo gió truyền đến tai, cảm thấy nơi này quả thực không nên ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net