Chương 90: Từng bước yêu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đêm canh ba trời mưa lớn, trận mưa dai dẳng mãi không dứt.

Lệ Sa đành trú tạm dưới mái hiên của ngôi kỹ viện nằm trên con đường tắt, xem xét kỹ một chút thì ngôi kỹ viện đề biển "Thanh Loan Viện" này thiết kế lẫn bề thế không thua kém gì các kỹ viện nổi tiếng ngoài kia. May mắn vào giờ này kỹ viện cũng đã đóng cửa, bằng không Lệ Sa thật tình chẳng biết phải trú mưa ở nơi nào, cứ cái đà này không biết sẽ còn trì hoãn thêm bao lâu nữa.

Trong bụng mới vừa nhẹ nhõm lại lâm vào tình thế bế tắc. Cánh cửa lớn đằng sau bất thình lình mở rộng, một nam tử tay cầm ngọc phiến, tay ôm mỹ nhân, dẫn theo tận mười mấy nữ nhân tiến về trước hiên, hay nói chính xác là hắn đang cố tình khoa trương thế lực, còn hướng Lệ Sa nở nụ cười ám muội.

Lệ Sa phản xạ tự nhiên kéo kéo che che cổ áo rồi hắng giọng nhìn đi nơi khác. Mũi bắt được vô số mùi hương đậm đặc, từng động chạm nhỏ dần dần tiếp xúc ở phía sau kèm tiếng mời gọi lả lơi đưa tình: "Vị công tử này đã tới đây rồi tại sao không chịu vào trong? Ta nhìn huynh rất lạ, có phải lần đầu tiên tới đây đúng không?"

Nam tử kia chứng kiến đám mỹ nhân của mình có mới liền nới cũ, hắn tỏ ra đau lòng tặc lưỡi: "Xem các nàng...nếu không đã còn để ta vào mắt, coi bộ lần sau cũng không cần tới đây nữa."

Đám nữ nhân nghe vậy lông tơ thi nhau dựng đứng, rối rít sà vào lòng hắn mà nũng nịu: "Hoắc công tử người đúng là quỷ hẹp hòi nga~"

Cũng là lúc đó cỗ xe ngựa từ đâu phóng tới, từ thùng xe bước ra một nữ nhân, nàng kính cẩn xòe ô tới gần tên nam nhân nọ. Dựa theo ăn mặc của nàng, phỏng chừng là một nữ tì của một đại thế gia nào đấy. Nam tử ẻo lả kia trước khi đi vẫn cố tình hướng Lệ Sa nháy mắt một cái, lúc này xe ngựa mới lao như bay rồi biến mất trong màn mưa.

Đám nữ nhân mắt thấy Lệ Sa mỉm cười móc ra túi bạc, liền hiểu ý ưỡn ẹo liếc mắt gợi tình.

-"Cảm phiền các ngươi bán cho ta một chiếc ô có được không?"

"Ách..."

"Hả...?"

"Cái gì...?"

Các nàng thân thể cũng thôi đưa đẩy, nhìn một lượng bạc trắng của Lệ Sa có chút động tâm, nhưng vẫn bị lương tâm nghề nghiệp ràng buộc: "Nơi đây chúng ta chỉ bán thân mà thôi."

"..." Nghĩ xong lập tức tăng thêm một lượng bạc, cười khổ với bọn họ. Lệ Sa bụng định tăng thêm một lượng nữa, vừa mắt nhìn thấy một tên nam nhân tay cầm ô đang đi về phía mình, đồng thời vang lên giọng nói của nữ nhân: "Các ngươi lui xuống hết đi."

Đám nữ nhân kia thu liễm tình ý đi rất nhiều, cúi đầu cung kính cũng rút lui từng người một.

Nữ tử thái độ cũng không còn lạnh lẽo, nàng cong cong mắt cười, giơ tay mời Lệ Sa nhận lấy chiếc ô: "Ta nhìn không lầm thì công tử đây chính là ông chủ của Du Xuân quán, Nặc Ba?"

Lệ Sa tuy bất ngờ nhưng vẫn không quên gật đầu đáp lễ: "Là ta."

Hạ nhân của nàng nhìn một cái lắc đầu của nàng cũng không dám nhận ba lượng bạc của Lệ Sa. Nàng mỉm môi bước thêm một bước, trầm ngâm một hồi cũng nói ra: "Lạp công tử chớ khách khí, thứ này... chỉ tặng cho người hữu duyên."

Theo thói quen nâng lên cánh tay phải, mới nhớ rằng mình nào có đeo đồng hồ đâu a. Lệ Sa ngắm nghía sắc trời, chẳng rõ đang là giờ nào, nhưng chắc một điều trời đã không còn sớm, ở đây cầu cưa với nàng cũng không phải là cách hay, đành khó xử quyết một câu: "Không biết cô nương xưng hô như thế nào? Ngày mai ta sẽ cho người mang ô hoàn trả."

Nữ tử có lặng đi suy nghĩ, không tốn nhiều thì giờ liền gật đầu đồng ý. Nàng nhã nhặn nhấc tay vén tóc: "Gọi tiểu nữ là Thanh Ly."
Chia tay ngắn gọn, Lệ Sa bung ô hòa vào màn mưa lớn. Về tới phủ nửa thân dưới cũng ướt nhèm, nhưng không đáng là bao, tất cả đều nhờ vào đơn thuốc của Ngọc Hoa, những ngày mưa hay trời trở lạnh, thân thể bớt đi rất nhiều đau nhức.

Gập ô rồi mạnh tay lắc lắc, phủi mảng nước trên đó vơi đi gần hết. Ngẩng đầu một cái, Lệ Sa thần trí liền rơi xuống đáy vực, quay cuồng quay cuồng, đôi hài ướt dưới chân đương sẵn đà trượt một đường hoàn hảo thì bóng trắng kia phi thân về trước, kéo Lệ Sa giữ lại thăng bằng.

Ở khoảng cách này mới nhìn rõ nhân diện của Ngọc Hoa. Lệ Sa không nhịn nổi liền cảm thán một câu: "Ngọc Hoa! Ngươi khuya lắc khuya lơ không chịu ngủ, còn đứng ở đây cầm đèn lồng làm chi?"

"Tiểu thư đang đợi ngươi." Ngọc Hoa đẩy nhẹ cánh cửa, ánh đèn nhạt theo khe hở thoát ra bên ngoài vệt sáng yếu. Hàng động của nàng thể như "Củi lửa đã chuẩn bị sẵn, nước cũng đã sôi, mời ngươi nhảy vào nồi."

Gió lạnh thổi ngang, Lệ Sa bất giác khẽ rùng mình, nói với Ngọc Hoa đứng ở đây đợi mình một chút. Nhanh nhất trong khả năng chạy vào rồi lại phóng ra trao nàng chiếc ô mới của mình: "Ngươi nên nghỉ ngơi sớm. Thuốc ngươi kê dùng rất tốt, đa tạ."

Thái Anh nghiêng mình nằm trên tấm đệm ấm, yên lặng chờ Lệ Sa kỹ càng khóa trái cửa. Tầm nhìn đặt trên chiếc ô hồng sắc in vài đóa hoa nhạt màu trên tay Lệ Sa. Nàng thắc mắc hỏi: "Chiếc ô ướt trên tay ngươi vì sao không trực tiếp đưa nàng cho tiện?"

Lệ Sa thuận tay vắt ô lên kệ gỗ "Ừ" nhẹ với nàng, chọn một bộ trung y rồi nói tiếp: "Cái này là của vị cô nương tốt bụng kia cho ta mượn tạm. Ngày mai sẽ phải trả lại cho người ta nha."

Thái Anh hụt hẫng ngước nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt. Suy bì bĩu môi: "Nàng có xinh đẹp hay không?"
Đối với muôn kiểu câu hỏi vu vơ này của Thái Anh, Lệ Sa đã quá quen thuộc. Đầu nghĩ sao liền nói vậy: "Đẹp."

Sau đó cũng không nghe thấy bất kỳ câu hỏi nào của Thái Anh nữa, chỉ thấy tiếng "Lộp cộp" rất nhỏ ở ngoài kia.

Cảm thấy đã đủ sạch sẽ, lập tức rời mặt nước lạnh, khoác vào bộ trung y cũng nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Trước lúc chui vào chăn êm đệm ấm trùng hợp bắt gặp nụ cười quái dị của Thái Anh, bất quá chẳng mấy để tâm nghi ngờ.

Thái Anh chống người ngồi dậy, tấm chăn theo độ dốc trượt dài xuống thắt lưng. Trên người nàng độc nhất chiếc yếm thêu đóa bạch liên che chắn, hai điểm hồng tâm chắc có lẽ vì tiết trời lạnh lẽo nên có chút nổi trội.  Nàng lả lướt giơ ra ngón trỏ, muốn Lệ Sa mau đến gần nàng.
Sắc nước hương trời phô bày chưa quá một phút đồng hồ liền bị người ta không chút nào thương tiếc dập tắt.  Nàng xụ mặt thuận theo động tác, Lệ Sa là đang giúp nàng mặc lại trung y sao cho kín đáo, còn miệng cứ luyên thuyên giáo dục chuyên mục Sức Khỏe Và Đời Sống.

Nàng ủ rũ hất bay tấm chăn, để lộ đôi chân dài thon thả che bởi mỗi chiếc nội y lụa màu trắng ngọc, gần tệp với làn da của nàng. Thái Anh chân trái đạp đạp vùng bụng phẳng lì của Lệ Sa, gót ngà hơi đẩy nhẹ, vẻ mặt như vừa bị ai đó ăn hết kẹo ngọt của nàng: "Ngươi sẵn mặc nốt phần còn lại cho ta luôn đi."

Lệ Sa đối với Thái Anh không hề sinh dục vọng, hiển nhiên đâu có khó khăn hoàn chỉnh y phục cho nàng.

"Lệ Sa... mũi ngươi chảy máu!" Thái Anh hốt hoảng kinh hô. Nàng đẫy đà thân thể dán khít lên một thân thể mặn mà khác, hai khỏa no tròn đè nén cọ sát vào đôi tuyết lê có phần nhỉnh hơn một chút đến biến dạng. Bên dưới khéo léo chen đầu gối nơi giữa hai chân Lệ Sa, đây là cách cầm máu mũi duy nhất mà nàng biết.
Thái Anh không rõ vì cớ gì mà từng tất da thịt tê rần ngứa ngáy, hơi thở của Lệ Sa thật nóng, làm cơ thể nàng phi thường nóng bức. Khó chịu, vô cùng khó chịu!

"Thái Anh!"

Nhận biết chất giọng Lệ Sa đầy tức giận, Thái Anh bây giờ mới hoảng hồn thụt lùi thân mình. Miệng lí nhí nói câu "Xin Lỗi" tuy không hiểu mình đã vô tình gây nên tội gì, chỉ thấy Lệ Sa lật đật rời giường chạy ù ra ngoài kia đấm đá vào trong không khí, rồi gấp gáp vươn người đón gió lạnh. Chốc sau quay lại giường thì gương mặt cũng không còn đỏ bừng như khi nãy.

Thái Anh nàng lại một lần nữa rớt xuống cái hố sâu, cúi đầu ngồi yên lắng nghe Lệ Sa giảng giải phương thức cầm máu mũi chuẩn khoa học. Nàng nghe dù nửa câu cũng không sao hiểu nổi, chỉ hiểu rằng từ nay về sau đặc biệt nghiêm cấm nàng sử dụng phương pháp cầm máu như vừa rồi.
Lệ Sa chưa từng lớn tiếng với nàng, nhưng ngày hôm nay hết lần này tới lần khác muôn vàn khó dễ. Thái Anh khống chế không đặng mủi lòng, nàng co rút đưa lưng, nhích dần vào bên trong vách, không muốn cùng Lệ Sa cận kề đụng chạm, nhưng ý định bất thành. Mỗi lần nàng nhích thân mình, Lệ Sa liền dịch chuyền thân thể đi theo nàng, ép nàng không thể kéo dài khoảng cách được mới thôi.

-"Hôm nay nàng thật lạ, mặc ít y phục rất dễ cảm lạnh... có biết không?"

Oán giận trong lòng được dịp bốc hỏa. Thái Anh bực dọc trở người, nhìn Lệ Sa bằng đôi mắt ướt nhèm: "Người ta cũng là vì trưởng thành theo ý ngươi! Cái gì người ta làm cũng không thể nào vừa mắt của ngươi! Lệ Sa xấu xa đừng ôm người ta nữa... hức... người ta ghét ngươi!"
Thái Anh càng nói, càng chọc Lệ Sa điên dại cười to. Nàng chưa lần nào được ngắm Lệ Sa cười nhiều như thời khắc này đây, nếu nàng nói "Lệ Sa là mỹ nhân xinh đẹp nhất trên đời." Liệu có dư thừa quá hay không? Kỳ thực Lệ Sa rất xinh đẹp mà.

Lệ Sa ngón tay gõ gõ chiếc cằm tinh xảo của nàng: "Kiến thức trưởng thành này lại là vị cao nhân nào dạy cho nàng?"

Được hỏi trúng trọng tâm, y như có tật giật mình, Thái Anh che miệng vùi mặt vào lồng ngực mềm ấm. Nàng lắc đầu: "Trân Ni tỷ bắt ta hứa sẽ không nói chuyện này với bất kì ai. Rất tiếc, ta không thể tiết lộ cho ngươi biết."

Lệ Sa tiếng cười nhỏ trên môi chuyển thành tiếng rên dụ hoặc. Cắn môi ôm nhẹ đầu Thái Anh, một tay quấn quanh cổ nàng gãi nhẹ. Khó khăn mở miệng: "Thái Anh... thứ này không phải là đồ ăn!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net