Chương 91: Một nửa bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trù phòng vẫn như mọi ngày nổi lửa nóng bếp, nhưng hôm nay tiếng bước chân nháo loạn hơn thường bữa. Nhiều nhóm gia nhân tụm thành từng khóm, kẻ hiếu kỳ, người phấn khích, mỗi người một câu nhỏ cũng không dám ồn ào lớn giọng.

So với các bộ phận khác, trù phòng là nơi hoạt động sớm nhất cũng như là bộ phận nghiêm khắc nhất trong các bộ phận. Bữa sáng của chủ nhân, chuẩn bị nước ấm, tất cả đều phải đúng giờ đúng giấc.

Vẫn như thường lệ, âm thanh vá nồi len keng cao vút, nhưng khác hơn mọi hôm ở chổ bếp lò chỉ có một người phụ trách.

Đứng một bên quan sát tuấn tú nam tử miệt mài nhào nắn bột mì. Thủ pháp nhanh nhẹn dứt khoát, tuy rằng đang nấu ăn nhưng khắp người chẳng có lấy một một vết bẩn, toàn thân đều là khoáng đạt quý khí, khiến người ta chỉ muốn ngắm hoài mà không nguyện chớp mắt. Thẩm a di nở mũi hãnh diện như thể Lệ Sa chính là đứa nhi tử xuất chúng của bà.

Múc một chén canh đặt ở trên bàn, dự định chờ nguội, chốc nữa sẽ nếm thử. Thuận mắt nhìn qua từng nhóm nữ tì: "Các ngươi không định làm việc hay sao?"

Câu hỏi của Lệ Sa y như phát súng báo hiệu, mười mấy nữ tì như ong vỡ tổ, các nàng chạy loạn một vòng đem theo bộ não trống không. Thú thật trong đầu các nàng bây giờ không thể nhận định được bất cứ thứ gì ngoài hình bóng chuẩn mực nam tử đẹp đẽ bên bếp lò, hình mẫu trong mộng của biết bao nữ nhân.

Lệ Sa trong lúc vô tình thoáng quay đầu nhìn lại... chén canh đâu rồi?

Đảo nhẹ mắt liền thấy Thẩm a di đang cầm chén canh thổi. Chậm chạp hạ muôi, đợi xem nhận xét.

Thẩm a di cẩn thận nhấm nháp mùi vị, hơi bất ngờ nhướng mày: "Vị này... sao ngươi biết Nhị tiểu thư ưa nhạt?"

Lệ Sa gật đầu, khéo léo cho sợi mì thành phẩm vào bát ngọc: "Chỉ dựa trên khẩu vị của thân muội."

"...Nha." Thẩm a di cười một tiếng hiểu rõ, bà đặt xuống chiếc bát, vòng qua bàn đi đến trước mặt Lệ Sa, thân thiết cười hề hề: "Điệt nữ của ta qua hết năm nay vừa tròn mười sáu, nàng bếp núc giỏi giang lại còn xinh đẹp. Này, ngươi thấy như thế nào?"

Mười sáu? Lệ Sa khẩu vị cũng không mặn tới mức đó, Thẩm a di rõ ràng đã biết mình không thích nói tới chuyện thành gia lập thất, tại sao hôm nay đột nhiên muốn gợi ý đây?

Thẩm a di được nước càng lấn tới, bà vỗ vỗ dáng người trắng trẻo thư sinh. Ra sức gật đầu: "Điệt nữ của ta tuy làn da không trắng sáng bằng ngươi, nhưng nhan sắc không phải hạng tầm thường, với lại ta nói cho ngươi nghe, ba đời nhà nàng đều hành nghề đồ tể. Hihi... ngươi thú nàng về khỏi lo nhà không có thịt để ăn... ách... tiểu Lạp, ngươi đi đâu kia?"

Lần nào bàn tới đây Lệ Sa luôn làm ra bộ mặt đó, Thẩm a di bà đã quá quen thuộc. Không nói thì không nói, bà giúp Lệ Sa soạn ra đôi đũa ngọc đặt vào khay: "Ngươi sáng sớm tới đây hỏi ta món ăn yêu thích của Nhị tiểu thư làm cái gì? Người đúng là có thích, nhưng không hay dùng nó."

"Ân." Lệ Sa nhẹ nhàng cho nước dùng vào bát, tỉ mỉ trang trí từng cọng rau mùi theo thứ tự: "Hôm nay thì khác."

"Àii... tiểu tử nhà ngươi, lần nào cũng vậy. Ta còn chưa nói xong mà." Thẩm a di quơ quơ chiếc muôi lớn, nhắm theo bóng lưng Lệ Sa mà lắc đầu gõ gõ.

.

.

.

Ngọc Hoa từ ngã ba đi tới, gặp bóng lưng Lệ Sa xoẹt nhanh qua, có vẻ đang rất gấp, hướng kia chính là khu vực của Nhị tiểu thư. Nàng nhanh miệng với gọi: "Nghe nói ngươi đang tìm ta?"

Cúi mắt xuống bát mì nóng hổi, Lệ Sa quay đầu bước lại gần Ngọc Hoa. Lướt kỹ bốn phía, mới nhỏ giọng nói: "Ta đang có chuyện muốn bàn bạc cùng ngươi, nhưng trước hết ta muốn xác nhận một điều. Hôm nay phiền ngươi lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh Thái Anh, luôn để mắt tới nàng. Được không?"

Lệ Sa đương không trầm trọng dặn dò, Ngọc Hoa lòng muốn vững cũng khó mà bình tĩnh. Dù muốn hỏi thêm một vài chuyện, nhận thấy Lệ Sa đã sớm không còn giữ được nhẫn nại đành gật đầu nghe theo. Về sau cũng không còn cơ hội đào sâu, vì Lệ Sa nhìn thấy một cái gật đầu của nàng cũng liền bỏ đi, trông điệu bộ vội vàng như sợ bát mì kia sẽ nguội lạnh mất.

----------------------------------

Hân Nghiên ngồi trên nhuyễn tháp, đôi mắt dần dần nhắm lại, yên nghe tiếng chim hót ríu ran ngoài cửa sổ. Nàng nhíu mày nhưng không mở mắt ngó nhìn nơi vừa phát ra tiếng gõ cửa, mệt mỏi xoa thái dương, không to không nhỏ giọng nói: "Vào đi."

Tiếng bước chân vang đều tầm khoảng ba bốn lần, nàng mới chán chường nói tiếp: "Tiểu Kỳ, gần đây ta hay bị thiếu ngủ, dùng xong bữa sáng cũng đừng đánh thức ta."
"... Tiểu Kỳ nàng vừa rồi bận chút chuyện, nên nàng bảo ta cứ mang bữa sáng tới đây trước." Lệ Sa bị Hân Nghiên nhìn đến xuyên thấu, có chút mất tự nhiên cười trừ: "Nhị tiểu thư mau tới đây, kẻo nguội mất ngon."

Hân Nghiên lay chuyển thân mình, áo mỏng nửa vời vướng trên vai. Nàng mới vừa tắm xong, y phục trên người vẫn còn rất mát mẻ, nàng không những không e thẹn trước mặt ngoại nhân, ngược lại đi đứng vô cùng tự nhiên phóng khoáng. Đầu tiên là ngưng thần, có điều rất nhanh biến đổi, nàng nghiêng đầu hỏi: "Là mì cải xanh?"

Lệ Sa vui vẻ gật đầu, mời Hân Nghiên động đũa, cùng nói: "Nghe Thẩm a di nói ngươi nếu ăn mì, sẽ không dùng thịt. Ta có hầm xương ống, ninh độ ngọt tự nhiên, không quá thanh đạm như mì chay, cũng không béo ngậy như vị thịt. Ngươi thấy thế nào?"
Hân Nghiên tai nghe Lệ Sa trình bày, ăn xong một đũa lại muốn thêm một đũa nữa, nước dùng lẫn sợi mì không quá lâu để vơi hết đi phân nửa. Nàng nhướng mày nuốt xuống: "Đây là chính tay ngươi làm?" Nàng lại tiếp tục cúi đầu, ăn nốt phần còn lại. Miệng mấp máy: "Khi không chủ động nấu món mì cho ta, hay là đã hạ độc vào trong đây?"

Lệ Sa không trả lời, nhìn Hân Nghiên toàn lực tập trung vào bát mì, liền phì cười đưa ra một câu hỏi khác: "Ngươi rất thích món này?"

"Ân." Hân Nghiên vừa ăn vừa trả lời: "Đây là món đầu tiên phụ thân tự tay làm cho ta."

Rót cho nàng một ly nước, đặt ngay tầm tay của nàng. Ôn hòa thở nhẹ: "Còn mẫu thân của ngươi? Ta không hay nghe ngươi nhắc về Phác phu nhân."

Khuôn mặt Hân Nghiên mang theo tia ưu thương nhợt nhạt: "Mẫu thân... mẫu thân qua đời khi ta còn quá nhỏ."
Hân Nghiên trầm lặng một hồi, nhẹ giọng cười: "Ngươi giữa đêm xuất phủ làm cái gì?"

Vừa định nói lời an ủi liền đúng lúc khựng lại. Lệ Sa sống lưng đổ một tầng mồ hôi, bàn tay bất giác cũng co rúm lại. Du Mặc nói không sai, khắp cái phủ này nơi nào cũng xuất hiện tai mắt của nàng, lẽ nào giữ Phác gia ngoan ngoãn làm trò tiêu khiển chính là ý đồ của Hân Nghiên.

"Không muốn nói hay không thể nói?"  Hân Nghiên vẫn cười nhạt, thần sắc ẩn ẩn sâu sâu, khó để mà nhìn thấu.

Nàng đã biết?

Lệ Sa không kìm được kinh ngạc, chỉ thấy khuôn mặt bình tĩnh kia có thể dễ dàng đẩy người khác vào chổ kết bất cứ lúc nào.

Hân Nghiên đi đến bên cửa sổ, nhìn thời tiết bên ngoài, đón vào chút gió nhẹ. Than nhẹ một tiếng, không rõ sầu bi: "Nếu quay về thời điểm lần đầu tiên gặp ngươi, thật tốt biết bao."
Lệ Sa ngồi yên tư thế, nghi hoặc nhìn về phía nàng: "Thời điểm đó thì có gì mà tốt?"

Hân Nghiên nghiêng nghiêng đầu, lông mi dài mềm nhẹ rũ xuống "Những ngày tháng đó ta luôn có phụ thân, tỷ tỷ và ngươi ở bên cạnh." Nhưng một câu này chưa được nói ra đã bị Hân Nghiên mạnh mẽ nuốt xuống. Nàng trầm mặc thật sâu, không muốn nói tiếp.

Thời gian chậm rãi trôi, buổi sáng này trôi qua thật quá nhanh, bữa sáng cũng đã ăn xong, vậy... Lệ Sa cần gì cứ lưu ở nơi đây, mãi cũng chưa chịu rời đi. Hân Nghiên ngoái đầu tìm kiếm, đập ngay vào mắt là thân ảnh Lệ Sa đứng bên nàng khá gần, khóe miệng lạnh lùng thì thầm một câu nói.

Hân Nghiên lặng người, cùng Lệ Sa mắt đối mắt. Nước mắt ngập tràn từ từ biến mất như chảy ngược vào trong, dường như nàng đang cố đè nén bi thương, cực lực ngăn nó biểu lộ ra ngoài.
Nàng cười khổ một tiếng, hốc mắt chứa chan đẫm lệ nhưng một giọt cũng không hề rơi xuống, tựa hồ có thể phản chiếu ra thứ ánh sáng bảy màu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net