Chương 92: Ý niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thận trọng đem ống hỏa dược cuối cùng cất vào tay nải. Du Mặc cả buổi sáng đếm đi đếm lại ước chừng đã bảy tám lần, tính nốt phần hỏa dược niềng quanh cơ thể, số lượng phải nói không hề ít.

Ngôi nhà này vốn nhỏ, chỉ cần cửa chính bị che đi thì không gian bên trong liền rơi vào bóng tối. Hắn rút ra ba cái phi đao, nhắm chiếc bóng đen đang lấp đầy khung cửa, nếu là địch nhân đảm bảo chết không kịp nhắm mắt. Dạo này hắn thường xuyên lui tới Phác phủ, đoán không lầm tai mắt Hân Nghiên đã đánh hơi được đến đây rồi.

Sợi dây vùng vằng trong lòng hắn kéo căng hết nấc, sau lại yên ổn hồi nguyên dạng. Du Mặc vừa lau mồi hôi trên trán rồi tự vuốt lồng ngực chính mình: "Ai da... ngươi ban ngày ban mặt cầm theo ô làm cái gì đi? Trời cũng đâu có mưa." Quả thật chiếu theo chiếc bóng, dễ lầm tưởng chiếc ô là một thanh kiếm.

Du Mặc nói mới nhớ, Lệ Sa là định sẵn đường hoàn trả vị cô nương Thanh Ly kia, thế nào lại quên mất tiêu, nhưng đây không phải là mục đích chính. Nhẹ nhàng thả cún con xuống đất, cún con được thả tự do liền tung tăng vòng qua vách nhà.

Lệ Sa liếc sang một bên vách, êm dịu mỉm môi: "Ta nhặt nó trên đường tới đây, chắc là đi lạc rồi."

Cún con hay mèo con đi lạc Du Mặc hắn đâu còn tâm trạng quan tâm. Hắn gấp gáp lôi Lệ Sa ngồi vào bàn, nóng vội giục hỏi: "Gói độc dược kia ngươi đã cho Hân Nghiên uống chưa?" Hắn hàm răng run bần bật, xác nhận cái gật đầu của Lệ Sa thì mãn nguyện gào lên một tiếng "Hảo!"

-"Chuyện Phác gia tạm thời đã xong, tiếp theo ta sẽ đi tìm tên cặn bã Từ Tĩnh Lôi tính sổ!"

Du Mặc mông nhấc khỏi ghế chưa được một centimet đã bị đè trở xuống. Lệ Sa ra hiệu hắn hãy bình tĩnh: "Giải quyết Từ Tĩnh Lôi chỉ còn là việc sớm muộn. Trước hết ta muốn hỏi ngươi một số chuyện."

Du Mặc giảm đi nửa phần khí thế, ngẫm kỹ lời Lệ Sa nói không phải không có lí. Bây giờ mối nguy hại Hân Nghiên đã không còn trên đời, tên Từ Tĩnh Lôi hèn nhát không đáng hù dọa người ta lo lắng. Hắn cởi tai nải, mời Lệ Sa cứ tự nhiên.

Du Mặc kia cho rằng sự thật là những gì mắt thấy tai nghe, e rằng sự tình không đơn giản. Vậy thì hơi khó để thuyết phục một kẻ đầu óc đơn giản lại mang bệnh cố chấp như hắn. Lệ Sa không chịu nổi xoa nhẹ thái dương, những ngày qua không có lúc nào là đầu ngừng đau nhức: "Ngươi tận mắt chứng kiến Nhị tiểu thư và Từ Tĩnh Lôi bắt tay hợp tác? Ta tin, ngươi không ngốc tới mức ai nói gì cũng cho là thật."

Du Mặc đồng tình gật đầu, hắn ảm đạm đem hết thảy ký ức nói ra, từng chi tiết nhỏ cũng chẳng bỏ sót: "Lần đó hắn bắt sống được ta, cùng ngày hôm đó trùng hợp là ngày Hân Nghiên và hắn hẹn gặp nhau. Hắn nói trước lúc chết muốn ban cho ta một ân huệ, đem ta trốn vào căn phòng bên cạnh, chính mắt ta nhìn thấy Hân Nghiên nghiêng mình cảm tạ hắn hết lời. Rành rành trước mắt, ngươi nói ta còn lí do nào tin tưởng nàng đây?"

-"Vậy thì vì sao ngươi có thể toàn mạng bỏ trốn?"

Thấy Lệ Sa vẫn điềm tĩnh biểu tình, có vẻ hững hờ không tin. Du Mặc liền nhấn mạnh: "Hắn là muốn dày vò ta đến chết, đầu tiên là cho thủ hạ chém lìa cánh tay của ta, mang vào quả tạ sắt xích chặt hai chân của ta, trói ta vào tảng đá to kề bên bờ vực, mặc cho ta tự sinh tự diệt. Có điều hắn không ngờ thanh đao đầy máu mà thủ hạ hắn bỏ lại đã cứu ta một mạng, nhưng vì mất máu quá nhiều không lâu sau cũng liền bất tỉnh. Đến lúc lấy lại ý thức, mới phát hiện mình đang nằm trong một bang khất cái, chính là bọn họ đã cứu ta."

Du Mặc càng nhắc càng bi: "Chỉ trách ta thân tàn ma dại một năm trời không thể di chuyển, vết cắt ở tay không có dấu hiệu hồi phục ngược lại ngày thêm lở loét mưng mủ, không còn cách nào khác đành chặt bỏ phần khớp hư thối. Trời cao có mắt cho ta gặp lại ngươi! Ta sau nhiều năm đợi chờ bình phục thể chất, ôm mối hận trở về đây thay Phác lão gia đòi công đạo!"

Du Mặc phấn khởi cười ha hả trong khi Lệ Sa suốt một buổi chỉ duy trì mỗi kiểu thần sắc nhạt nhòa rồi chầm chậm đẩy giọng: "Ngươi thấy như thế nào?"

Đang không hiểu Lệ Sa hỏi hắn câu đó là có ý gì. Du Mặc bụng định thắc mắc, hắn phát hiện một chiếc bóng ở ngoài cửa chính, hắn nheo mắt cố nhìn xem người đó là ai, thân ảnh kia đồng thời cũng đang đi vào, còn gật đầu chào hỏi hắn. Nàng là Hân Nghiên!

Chuyện quái quỷ gì đây? Hân Nghiên chẳng phải đã được Lệ Sa xử lý xong xuôi hết rồi sao? Đừng nói... đừng nói Lệ Sa cũng là thuộc hạ của Hân Nghiên? Làm sao có thể?! Làm sao có thể?! Hắn đúng thật cảm nhận điểm khác thường ở ngoài kia, ban đầu hắn còn tưởng là con chó nhỏ do Lệ Sa mang tới nên liền dẹp bỏ nghi ngờ.
Khốn kiếp! Du Mặc hắn bị chơi rồi.

Hắn đề phòng lùi bước, một tay cho vào ngực áo đem ra ba thanh ám khí nhọn dài nhắm thẳng vào Lệ Sa: "Ngươi dám phản bội ta?"

-"Vào thời điểm mà ngươi nói ta quả là có hẹn gặp Từ Tĩnh Lôi, mục đích cuộc hẹn chỉ đơn giản hướng hắn nói một lời cảm tạ. Hơn ai hết, ngươi biết khoảng thời gian đó Phác gia khủng hoảng như thế nào mà? Ta buộc phải bán đi vô số cửa hiệu lẫn đất đai, tất cả số tiền đều dùng để kéo dài mạng sống tỷ tỷ. Khi đó Từ Tĩnh Lôi chủ động tìm ta giúp đỡ, hắn dạy ta một ít tiểu xảo làm ăn lẫn nhiệt tình giới thiệu nhiều thương vụ cho Phác gia, thiết nghĩ nghiêm túc cảm tạ hắn một lời là lẽ nên làm. Phụ thân tuy không sinh nhưng có ơn dưỡng dục, người là tất cả của ta, quyền lực thâu tóm Phác gia gì gì đó, ta căn bản một chút hứng thú cũng không."
Trong lòng Du Mặc cười lạnh, chĩa ám khí vào mặt Hân Nghiên: "Đôi ba câu ngụy biện, ngươi nghĩ chắc ta sẽ tin ngươi?"

-"Nếu Từ Tĩnh Lôi muốn giết, ta e ngươi đã chết từ lúc rơi vào tay của hắn." Lệ Sa có chút gấp rút, muốn Hân Nghiên an toàn trốn ở sau lưng. Thay Hân Nghiên tỏ thái độ bất bình, cứng rắn phản biện: "Hạng người tiểu nhân như Từ Tĩnh Lôi ta đây gặp đã quá nhiều. Một, nếu có cơ hội hắn tuyệt đối không cần chần chờ mà diệt cỏ tận gốc. Hai, nếu yếu thế hơn ngươi, hắn sẽ sống kiếp ký sinh mòn mỏi, mượn dao giết người!"

Du Mặc thất thần đơ tầm mắt, ám khí vì thế mà rơi khỏi kẽ tay. Giả thuyết Lệ Sa đưa ra đạp lòng kiên định của hắn tan tành đổ bể. Không sai, Từ Tĩnh Lôi cần gì phí sức giải thích âm mưu của hắn và Hân Nghiên, tốn nhiều tâm tư sắp xếp nơi ẩn nấp, cho Du Mặc tận mắt chứng kiến? Ai đời thủ tiêu kẻ khác lại để một thanh đao ở lại, cho hắn dễ dàng cắt dây chạy trốn? Còn nữa, hai quả tạ không nặng như hắn nghĩ, nhờ có vậy, Du Mặc hắn mới tháo chạy qua hết quãng đường dài.
Không gì là ngẫu nhiên ở đây cả, nếu chân tướng như lời Lệ Sa, vậy thì tên Từ Tĩnh Lôi này là một tên tiểu nhân không thể coi thường. Hắn biết Du Mặc nhất mực trung thành, mọi giá thay chủ nhân trả thù cho bằng được, sau khi Du Mặc giết chết Hân Nghiên, nhân lúc Phác gia rối loạn thì đây mới chính là thời cơ của hắn. Từ Tĩnh Lôi mục tiêu ban đầu không chỉ mỗi Thái Anh.

Du Mặc dẫu đều bị lý luận của Lệ Sa đạp ngã, nhưng đối với Hân Nghiên vẫn chưa buông xuống đề phòng. Hắn là đang bám víu vào những gì hắn đã từng tin tưởng: "Vậy thì Hân Nghiên ngươi vì sao phái thuộc hạ ẩn thân khắp Phác phủ, luôn bám theo kiểm soát Đại tiểu thư làm cái gì?!"

Hân Nghiên dịch nhẹ một chân, tiến tới nhặt lên một thanh ám khí. Nàng lặng giương phiền muộn ánh mắt nhìn Du Mặc: "Ta đã mất đi phụ thân, trước mộ phần của người, ta hứa rằng sẽ dùng cả tính mạng lo lắng tỷ tỷ cho chu toàn, đảm bảo người luôn được an toàn mọi lúc mọi nơi."
Nàng lãnh đạm trao ám khí về tay Du Mặc: "Nếu ngươi còn nghi ngờ, thì cứ một nhát kết liễu mạng sống của ta. Hân Nghiên ta! Dù một câu cũng không oán trách."

Sắc mặt của hắn trở nên giận dữ, quả nhiên hận ý vẫn còn, hắn âm lãnh tung ám khí, thanh sắt nhọn dài cấm sâu dưới nền đất lạnh. Du Mặc thở dài một hơi rồi phủi tay, coi như mình đã bị thuyết phục, nhưng đối Hân Nghiên ác cảm chưa từng biến bất, cùng lắm giảm đi một ít mà thôi.

Góc khuất tối tăm trong lòng cuối cùng cũng được ngọn đèn cầy nhỏ thắp sáng, tuy ánh sáng chẳng được mạnh mẽ, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ phá bỏ loạt quả chì nặng nề trong tâm nàng.

Lệ Sa đang cười với nàng, ý cười không phải vì yêu thích, nó đơn thuần chỉ an ủi mà thôi. Hân Nghiên có chút chua xót. Nếu nàng không ngoan cường khắc chế khát vọng sai trái này, có lẽ không chừng đã thực sự trầm luân trong đấy.
Thế thì sao? Lại một lần nữa, Hân Nghiên cảnh cáo chính mình "Kết cục của ngươi không có hậu, không bao giờ có hậu!"

Vậy nên không thể mềm yếu, càng không thể động tâm.

"Du Mặc hãy theo chúng ta hồi phủ, trên đường đi sẽ bàn bạc tiếp. Phải giải quyết hắn càng sớm càng tốt, chớ nên chậm trễ." Lệ Sa bắt lấy chiếc ô, chạm chạm cán ô vào khuỷu tay Hân Nghiên nhắc nhở nàng: "Nhị tiểu thư? Đi thôi nào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net