Chương 93: Thợ săn hay con mồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa Thanh Loan Viện, Lệ Sa sau khi nói Du Mặc và Hân Nghiên đợi mình ở đây, liền bị Hân Nghiên có bao nhiêu trận cuồng phong bão táp đều đặt hết trên đầu Lệ Sa.

Nàng mắng: "Ban ngày ban mặt, một mình ngươi không biết xấu hổ đi tìm nữ nhân thì thôi đi! Còn muốn chúng ta đứng ở đây đợi ngươi, mặt mũi ta còn biết phải để đâu nữa?!"

"Khụ khụ" Du Mặc ho nhẹ, đồng ý kiến với Hân Nghiên. Hắn gãi đầu, bé giọng như sợ người ngoài sẽ nghe thấy: "Ta nghĩ nàng nói rất đúng a~"

"Cảm phiền tránh đường, tránh đường!" Sáu tên như nhau mặc một kiểu đồng phục, chắc là hạ nhân làm công trong Thanh Loan Viện. Bọn họ khệ nệ bê một chiếc rương cỡ lớn, phỏng chừng đang rất gấp.

Du Mặc nam nhi trai tráng, còn mang một thân võ công cao cường nên không dễ khiến hắn loạn choạng.

Hân Nghiên thì tệ hơn rất nhiều, nàng mất thăng bằng ngã về sau, vừa hay vòng tay ai đó kịp thời bắt giữ nàng. Nàng là được một nam tử mặt phấn trợ giúp, tuy nhiên ánh mắt của hắn làm nàng ớn lạnh. Đầy sắc dục!

Nàng bao nhiêu kinh sợ đều hiện hết bấy nhiêu, tránh đi đụng chạm, bất quá không thể thất lễ mà khinh rẻ ra mặt. Hân Nghiên miễn cưỡng lắm mới nói được một câu: "Đa tạ."

Về phần nam tử cơ hồ không che giấu si mê, miệng lầm bầm: "Mỹ nữ khắp trong ngoài cái thành này có ai là ta không biết. Ông trời tại sao tận bây giờ mới cho ta bắt gặp đóa bạch trà thơm tho như nàng đây?"

"Vô Liêm Sỉ!" Hân Nghiên nàng bây giờ bất cần lễ nghĩa, cuộc đời nàng chính là kinh tởm loại nam nhân háo sắc trước mặt. Tự phủi cánh tay, nơi hắn đã từng chạm vào nàng rồi đi tới chổ Du Mặc.

Du Mặc hiểu ý, ngáng đường tên nam nhân ẻo lả, cấm hắn tới gần Hân Nghiên, còn hắn thì chẳng để Du Mặc vào mắt, tự tiện vòng ra phía sau tiếp cận Hân Nghiên, tuy nhiên vẫn biết giữ chừng mực mà tạo ra khoảng cách an toàn.

-"Thật thất lễ, không biết cô nương đây cao danh quý tánh là gì? Tại hạ là muốn mời nàng một ly trà, coi như lời cáo lỗi."

-"Ta không thích nam nhân! Nhìn ngươi càng chướng mắt, phiền ngươi đi ra chổ khác."

Hân Nghiên trả lời dứt khoát, cũng khỏi phải tốn sức động não. Nhưng thứ nàng không ngờ tới chính là một câu này của hắn "Ta không phải nam nhân mà là nữ nhân. Vậy nàng có thể thích ta được không?"

Hân Nghiên đây lần đầu tiên gặp thể loại vô sỉ nam tử như hắn. Nàng ngoại trừ câu "Vô liêm sỉ" thì chẳng biết câu mắng chửi nào mới lạ hơn.

Nhìn thấy Lệ Sa đằng sau cánh cửa bước ra, Hân Nghiên nàng sống chết ôm cánh tay Lệ Sa, nhiệt liệt lôi kéo. Nàng muốn đi khỏi nơi bất minh này càng sớm càng tốt!

Một thư đồng mặt mũi thanh tú, nhẹ nhàng thưa: "Tiểu thư, người không định vào Thanh Loan Viện?"

Cẩm Dương cốc đầu thư đồng một cái, nàng khẽ cười khen ngợi: "Không hổ danh là thị tì ưu tú nhất của ta. Bám theo vị mỹ nhân kia thôi.""

Bám đuôi đã được mười phút đồng hồ, đôi chân Cẩm Dương dường như không chịu hợp tác nữa rồi, mất luôn cảm giác. Cũng đúng thôi, nàng xưa nay quen sống nhàn hạ, hoạt động tốn nhiều sức lực nàng có trải qua, nhưng là ở trên giường, chứ còn tự thân đi bộ như thế này thì không bao giờ.

Mỹ nhân a mỹ nhân, sau này Cẩm Dương ta thề sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Ý cười một thêm sâu, nhóm ba người đã bước vào đại môn Phác gia, còn nghe rất rõ đám gia nhân gác cổng gọi mỹ nhân của nàng là Nhị tiểu thư. Cẩm Dương hứng thú cười thành tiếng, ra lệnh: "Hồi phủ."

Ông trời khéo sắp đặt, từ lâu Cẩm Dương đã biết Trân Ni là điệt nữ của Phác lão gia, nàng cũng biết trưởng nữ Thái Anh là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tiếc một điều lại quá sắc sảo thông minh, Cẩm Dương nàng không thích nữ nhân nào thông minh hơn mình. Còn vị Nhị tiểu thư tên là gì Cẩm Dương không nhớ rõ, do Nhị tiểu thư Phác gia ít khi xuất phủ, cho nên không nghe mấy tin tức về nàng, Cẩm Dương chỉ yêu thích mỹ nhân, cho nên trước kia không tò mò về Nhị tiểu thư Phác gia là chuyện bình thường.

Nhắc tới lại làm lòng nàng ê ẩm, nàng dành nhiều cảm tình cho tiểu miêu Trân Ni, đổi lại chẳng được hồi đáp tình cảm, ngược lại càng khiến Trân Ni xa lánh nàng. Còn vị Nhị tiểu thư kia thì khác, nàng không thuộc tuýp người ngực to não nhỏ như Trân Ni, dung mạo cũng không xuất chúng như tỷ tỷ của nàng Thái Anh, thoạt nhìn nàng tựa đóa bạch trà vô hại, nhưng thực chất chính là loài đỗ quyên rực rỡ nở rộ giữa mùa xuân, lại bắt người ta phải dè chừng e ngại vì nếu không cẩn thận ăn trúng, chắc chắn sẽ ngộ độc mà chết.
Nhị tiểu thư này, Cẩm Dương nàng nhất định phải có.

--------------------------------------

-"Ta nói ngươi... trên đời này làm gì có nữ tử thanh lâu nào tốt đẹp kia chứ? Coi chừng nàng sẽ còn tìm cớ gặp ngươi dài dài."

Lệ Sa ngồi xuống ghế đá trong bên trong tiểu đình, bất lực thở một hơi: "Nhị tiểu thư a~ câu này ngươi nói tận mười mấy lần rồi a~" Lại chỉ vào bóng dáng cao to ở xa xa: "Ngươi xem, Du Mặc hắn nghe cũng không nổi nữa rồi."

Hân Nghiên nhếch môi cười lạnh, nàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn đá: "Ta không muốn nhìn thấy mặt của ngươi, nếu có kế hoạch liền nói mau."

Đôi lông mày nhíu nhẹ: "Ngươi còn nhớ nữ tì tên Thập Hồng chuyên hầu hạ Thái Anh, trước đó ta từng tìm hiểu qua. Thập Hồng kia do một tay Từ Tĩnh Lôi tiến cử?" Lệ Sa nhìn xong cái gật đầu của Hân Nghiên lại tiếp tục nói: "Ta nghĩ ả là tay trong của hắn. Nhị tiểu thư cũng đừng nóng vội, tới gần đây nghe ta nói... Ngọc Hoa?"
"Ngọc Hoa thì sao?" Hân Nghiên chậm ngước mắt, xem biểu tình hoảng loạn trên mặt Lệ Sa, Lệ Sa sau đó cũng không nói thêm câu nào đã chạy khỏi tiểu đình. Hân Nghiên đang không hiểu chuyện chi, đành hướng Lệ Sa và Ngọc Hoa ở đằng xa đi đến, vừa tới nơi đã thu vào tay giọng nói của Lệ Sa, nghe như vô cùng âu lo.

Ngọc Hoa đầu tiên khom người chào Hân Nghiên, nàng nâng nâng đĩa điểm tâm trên tay. Nói với Lệ Sa: "Tiểu thư thèm món bánh gạo nếp đậu đỏ do chính tay ta làm. Ngươi đừng qua lo lắng, ta đã phân phó nhiều nữ tì ở bên cạnh người."

Câu trả lời dường như chưa thể làm Lệ Sa hài lòng, Ngọc Hoa vì đó mà lo lắng theo. Nàng quay người nhanh bước: "Người đang ở thư phòng."

Thư phòng.

Ngọc Hoa là người đầu tiên đến nơi, cũng chẳng trách, nàng vận khinh công tất nhiên tốc độ tăng gấp đôi người bình thường. Lệ Sa và Hân Nghiên tầm bốn phút sau mới có mặt ở đó.
Cảnh tượng này Hân Nghiên đôi chân cuối cùng cũng không trụ vững, trực tiếp ngồi bệt xuống mặt thảm. Môi cố động, nhưng nói không thành lời.

Mười mấy nữ tì nằm bất động trên mặt đất, có lẽ đã bị đánh thuốc mê. Lệ Sa ngước nhìn bóng người gục ở dưới đất, đó là y phục của Thái Anh nhưng nữ nhân đó không phải nàng. Tóc Thái Anh dài hơn, đen hơn, dày hơn, dáng người cũng thanh mảnh hơn.

Ngọc Hoa nghiêng đầu người kia ra ngoài ánh sáng, đích thị không phải Thái Anh. Nàng run rẩy ra mặt: "Ta đã kiểm tra qua, trong số nữ tì ở đây, thiếu mỗi Thập Hồng."

Sắc mặt của Lệ Sa trắng bệch, môi cũng bị cắn gần như bật máu. Ngọc Hoa lại đưa mắt qua Hân Nghiên, thấy nàng sắc mặt cũng y hệt Lệ Sa. Các nàng đồng thanh: "Thập Hồng?"
"Lạp cô nương!" Ngọc Hoa tức tốc vận khinh công nhưng vẫn không ngăn kịp.

Lệ Sa cảm thấy giữa trán choáng váng quay cuồng, thân mình có chút mất kiểm soát, vô thức ngã người về sau. Chiếc bình lớn bên cạnh cũng theo đó đổ ầm, miểng vụn bén lạnh cắt vào cổ tay, cả bàn tay đều là màu máu đỏ.

Lệ Sa cho dù công việc hay chuyện gia đình, chưa từng làm mình tức giận đến ngất xỉu như ngày hôm nay vậy.

Mở mắt đã thấy Ngọc Hoa đang băng dỡ vết thương ở cổ tay, còn có tiếng bước chân hỗn loạn. Lệ Sa rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi?

-"Trưởng hộ vệ nói nhìn thấy hai nữ tì một gầy, một béo xuất phủ bằng cửa phụ, đi được một canh giờ. Ta đã phái người đi tìm Từ Tĩnh Lôi, ngay cả bí mật thâm nhập Từ gia. Thủ hạ Trí Tú đang tập trung trước đại môn, ta trước sẽ theo bọn họ rà soát khắp thành, ngươi cứ cẩn thận xử lý xong vết thương rồi hãy theo sau chúng ta."
"Nhị tiểu thư, ta cũng muốn tham gia."

Hân Nghiên nín thở vài giây, miệng muốn mở lời khuyên nhủ, liệu có khuyên nhủ, Lệ Sa chắc sẽ chịu nghe nàng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net