Chương 94: Quỷ quyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú nàng chú ý nhiều nhất vào cổ tay phải đang băng vải trắng của Lệ Sa. Nàng tiến một bước, lại bị Trân Ni kéo lùi một bước, ngầm liếc xéo, đánh bàn tay Trân Ni một cái thì người kia mới chịu buông tay. Trân Ni nàng vì sao cứ thích ăn đòn đây hả?

Trân Ni uất ức xoa tay, viền mắt sưng đỏ, thay Trí Tú hướng Lệ Sa hỏi han: "Tay của ngươi bị làm sao?"

So với bất kì ai, Lệ Sa là người nóng nảy hơn cả, qua loa lắc đầu, miệng nói "Không sao" cũng không cần dài dòng đã có mặt ngoài đại môn trong tích tắc.

Có điều phát sinh một số trục trặc ngoài ý muốn, nữ nhân ăn mặc lố lăng này là cố ý ngăn mình rời đi.

Thực tế thì nữ nhân kia ăn diện rất xinh đẹp, nhưng Lệ Sa vốn dĩ ghét trang phục, phục sức lấp lánh ánh vàng, thấy nữ nhân này từ trên xuống dưới đều là màu vàng ánh, nên trông nàng phi thường quê mùa lố lăng.

-"Mụ nó! Ta hỏi ngươi có tránh hay không?"

Nữ nhân kia không phản ứng gì nhiều, ngược lại thị tì bên cạnh nàng trở giọng ra uy, nàng nhấn mạnh: "Ngươi dám vô lễ?"

Toàn thân Lệ Sa bây giờ rất nóng, nhiệt độ có thể nướng tái cả thịt bò: "Dám cái con khỉ mốc! Tránh đường trước khi ta vẫn còn lịch sự."

Nữ tì gương mặt cũng đang đỏ phừng phừng. Trên đời này làm gì có nam tử hán nào miệng mồm sắc bén như vậy đâu, thật uổng công nàng ban đầu khen ngợi hắn tuấn mỹ. Định mắng lại một câu, bỗng phát hiện một đám nữ nhân đang đi về hướng này, trong số bốn người, nàng nhận ra hai, một là Trân Ni, hai là người trong mộng của Hoắc tiểu thư nhà nàng.

"Hoắc tiểu thư?"

Cẩm Dương xem phản ứng của Trân Ni rất vừa ý, sẵn có mỹ nhân Nhị tiểu thư của nàng ở đây, nàng ngại gì mà không lên mặt một chút chứ? Nàng bình bình bước chân, vương tay định sờ má Trân Ni nhưng thất bại, nữ nhân mặc y phục đỏ sẫm thay đổi vị trí cùng Trân Ni từ lúc nào? Còn hung hãn đem tất cả sát khí phóng thẳng vào nàng.

Cẩm Dương đang không biết phải làm sao, đúng lúc Hân Nghiên cất tiếng: "Trân Ni tỷ, cô nương này là ai?"

Trân Ni tương đối ôn hòa đi tới, vẻ ngoài ôn hòa là thế, giọng nói ngập ngừng của nàng làm người nghe cảm thấy là lạ: "Vị này là nhi nữ độc nhất của tể tướng đại nhân. Cẩm Dương tiểu thư."

Cẩm Dương cao hứng hất cằm, khóe môi ngập tràn xuân ý. Thâm sâu ánh mắt, ngắm nghía người trong lòng: "Tiểu mỹ nhân, không nhìn ra ta?"

Hoắc Yết tể tướng đương triều và độc nhất nhi nữ Cẩm Dương, Hân Nghiên từ rất lâu đã nghe danh. Đại nhân vật trong giới thương gia mỗi năm có ai mà không tìm tới tướng quốc phủ dâng lên đủ loại lễ vật trân quý, nhưng Phác gia tuyệt đối không bao giờ dính líu đến tướng quốc phủ. Phụ thân từng nói với nàng Phác gia từ xưa đến nay nền móng vững chắc, không cần nhờ vả quá nhiều vào quan lại, đặc biệt là Hoắc Yết kia, ông ta không hề đơn giản.

Lần này người có thế lực như Cẩm Dương tìm tới tận nơi để làm gì? Nhìn kỹ một chút, khẩu khí chướng tai này...

"Vô Liêm sỉ?!"

Trân Ni thời điểm mấu chốt này có gồng cũng gồng không nổi. Lão thiên a~ mắng Cẩm Dương vô liêm sỉ chỉ e trên đời này có mỗi mình Hân Nghiên. Nàng thầm lau mồ hôi, đến bên Hân Nghiên khéo đẩy cánh tay, cười hì hì lảng sang chuyện khác: "Hoắc tiểu thư đột ngột tới đây, Phác gia không kịp tiếp đón, mong người thứ lỗi." 

Cẩm Dương phe phẩy khăn tay, tiếng cười như chuông ngân: "Không cần khách khí, không cần khách khí." Lại đậm đà tình ý đối Hân Nghiên: "Hình như các nàng đang vội, không biết ta có thể giúp được gì hay không?"

"Hoắc tiểu thư cho hỏi người có quen biết quan lại nào chức vụ cao nhất ở địa phương không?"

Không hiểu sao nhìn mặt nam tử anh tuấn vừa mắng nàng xối xả khi nãy, Cẩm Dương đơ người một lát cũng gật đầu đáp: "Có." Rồi thấy nam tử trắng trẻo nọ mừng rỡ thỉnh cầu nàng tìm một vị đại quan có tiếng nói nhất ở đây, nàng lúc đó chẳng biết như nào lại đi đồng ý, còn nam tử kia kéo theo mấy tên gia đinh, Trân Ni và nữ nhân nguy hiểm kia cũng đi mất.

Đổi lại có Hân Nghiên là người đại diện đi cùng Cẩm Dương nàng, điều này cũng không quá tệ.

------------------------------------

Bốn tên nam nhân lục đục mở khóa, rương gỗ cũng được mở ra ngay lúc đó. Bọn họ thâm thúy nhìn nhau cười khẩy, còn có tên nhỏ nước đãi xuống sàn nhà mà không hay biết.

Không tốn nhiều sức di chuyển mỹ nhân mềm mại thơm tho từ rương gỗ sang mặt giường rộng rãi.
Một tên trong đấy rơi vào tuyệt thế dung nhan đang say ngủ, hắn nuốt nước bọt: "Các ngươi muốn thử không?"

Một tên kích động cởi thắc lưng: "Ta trước!"

-"Một cụt đầu, hai cắt lưỡi, ba tàn tật tứ chi, bốn bị thiến." Thanh Ly cầm chiếc ô màu hồng gõ lên bàn kêu "Cộp Cộp" nàng ngửa cổ cười nói: "Mỗi tên chọn một số đi."

Đám nam nhân sợ đến mức cả người phát run, nơm nớp lo sợ quỳ gối trước mặt Thanh Ly, tự vả vào mồm: "Tiểu nhân đáng chết! Đáng chết! Tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời hầu hạ người. Thỉnh bà chủ đừng giết chúng ta."

Nàng thong thả đổ người vào ghế đại, buồn chán che miệng ngáp: "Lực chưa đủ mạnh?"

Bốn tên nam nhân nghe thế, bất chấp tính mạnh tăng tối đa sức lực, không lâu cả bốn tên mặt mày y như một cái đầu heo sưng tấy, mới khiến Thanh Ly thỏa lòng mà tha mạng: "Cút!"
Với dung mạo này, bảo bọn nam nhân nhẫn nhịn cũng khó mà nhẫn được. Từ Tĩnh Lôi kia thật có mắt nhìn người, hơn mấy chục bóng hồng tại Thanh Loan Viện của nàng, dù nửa phần nhan sắc cũng không thể nào sánh bằng.

Thanh Ly nàng lại rất lấy làm tiếc, chuyện bắt cóc dân nữ này quá là thất đức đi, nếu không vì Từ Tĩnh Lôi hắn mười năm nay làm khách hàng thân thiết của Thanh Loan Viện, quan trọng ở đây hắn ra giá hẳn hoi một ngàn lượng vàng, mượn một phòng của Thanh Loan Viện cất giấu nữ nhân này chỉ mấy ngày.

Nói thật ra Thanh Ly nàng trong vấn đề này không liên quan nhiều. Cứ nghĩ đơn giản Thanh Loan Viện của nàng tương tự một trọ quán ven đường đi, khách nhân nhận được phòng, nàng thì nhận được tiền thôi.

Thanh Ly bình chân như vậy, xoay xoay chiếc ô hồng sắc trên tay. Hay tin Lệ Sa tìm nàng, thì đã cấp tốc chuẩn bị nghênh đón, nhưng vẫn là bỏ lỡ, nàng tới nơi, người ta cũng không còn.
Kể ra chuyện đã qua quá nhiều năm. Năm đó lần đầu tiên nàng đặt chân vào Du Xuân quán trong lời đồn, nàng của lúc đó tự hỏi là cao nhân nào sáng tạo hệ thống hay ho như vậy? Ở đó nàng thấy một thư sinh nam tử được gia nhân Du Xuân quán gọi một tiếng ông chủ Lạp, dò la mới sáng tỏ người tên Nặc Ba kia vốn xuất thân là gia nhân của Phác gia.

Thanh Ly thiện cảm dành cho Lệ Sa biến thành định nghĩa khác, nàng không coi trọng công tử thế gia, những người đi lên từ tầng lớp thấp hèn mới đáng quý, trùng hợp Lệ Sa đã lọt vào mắt của nàng.

Nàng nghĩ vậy khẽ cười, mạnh tay bung ô. Toàn tán ô rách nát te tua, thậm chí còn có những nơi mất luôn mảng thịt lớn, rõ là dấu kéo cắt. Tên thủ phạm này khá thông minh, chỉ khi bung ô mới thấy.

"Ô của ngươi nhìn thực quen mắt."
Thanh Ly giật mình ném luôn chiếc ô rách. Từ từ đánh giá mỹ nhân của Từ Tĩnh Lôi, nàng ung dung ngồi trên giường, còn vô tư đưa câu hỏi, nàng bẩm sinh không biết sợ là gì sao?

Thái Anh rời giường, bao quát một vòng, định giương tay mở cửa liền bị Thanh Ly ngăn cản. Nàng không thoải mái hỏi: "Cho hỏi Thập Hồng đâu rồi?"

"A" Thanh Ly thân thiết dìu Thái Anh ngồi yên trên giường. Một tiếng tỷ tỷ, một tiếng muội muội, làm như hiểu rõ Thái Anh lắm vậy: "Thập Hồng nàng... ta nghĩ vài hôm mới có thể đến đón ngươi, tình hình lúc này hơi căng thẳng. An toàn nhất chính là chổ của ta."

Thanh Ly nàng còn lạ lẫm gì những trường hợp như này nữa. Các tiểu cô nương bị lừa bán vào Thanh Loan viện đều bị những lời ngon ngọt của này đánh trúng, tạm thời không nói ra sự thật, dần dà cho nàng tiếp nhận rồi thuần phục nàng. Nếu cứ thẳng thắn vạch trần, chỉ lo các nàng tuyệt thực chống đối, khi ấy khó xử lý hơn nhiều.
Mười mấy nữ tì đang yên đang lành tự dưng ngất xỉu, thư phòng lúc đấy duy chỉ Thái Anh nàng và Thập Hồng là còn tỉnh táo. Thái Anh trong suốt quá trình đều nằm ở thế bị động, sợ hãi nghe theo Thập Hồng hoán đổi y phục, Thập Hồng cảnh báo có kẻ muốn ám sát nàng, còn nói sẽ đưa nàng xuất phủ đi tìm Hân Nghiên, đi chưa được bao xa nàng cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nàng có gắng gượng chứ! Nhưng không trụ được quá lâu.

Lí do Thanh Ly đưa ra vô tình trùng khớp, Thái Anh hoàn toàn tin tưởng, cũng không thắc mắc thêm nhiều. Khổ một nỗi mười câu nàng nói thì hết chín câu liên quan tới người tên Lệ Sa, Thanh Ly nàng nghe đến đại não xoay vòng, sây sẩm buồn nôn.

Thanh Ly giả lả cười một cái, cũng ôm đầu rút lui. Nửa cánh cửa chỉ vừa hé mở, liền gặp ngay quý nhân, hắn hướng nàng nho nhã gật đầu, nàng đồng thời cũng tử tế chào hắn một câu: "Từ công tử."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net